Hình như tớ đang yêu nhầm… “hàng fake”?
Chưa một lần em ý cho tớ xem webcam, điện thoại cũng toàn bị từ chối, chỉ có chat và nhắn tin thôi. Em ý bảo bị tai nạn, đứt dây thanh quản nên không thể nói được.
Tớ hoang mang lắm, chẳng lẽ lại yêu nhầm “hàng fake”? (Ảnh minh họa)
Nói thật là đem chuyện này lên đây, chắc chắn sẽ có bản bảo tớ… ngu, rồi dại gái, dở hơi. Tớ biết chứ… Nhiều lúc tớ cũng tự thấy mình ngu thật, biết đâu tất cả chỉ là “giả vờ hết”, chỉ là một trò đùa dai của ai đấy và nạn nhân là một kẻ cả tin như tớ. Nhưng trong mối quan hệ “ảo” này, tớ không thể dừng lại được, không thể tỉnh táo như bình thường được, thật khổ sở. Tớ như không còn là tớ nữa…
Tại sao lại gọi là “ảo”, bởi vì chưa một lần tớ được gặp em ý ngoài đời. Tất cả chỉ gói gọn ở chat YM, Facebook, nhắn tin. Ngay đến chuyện nói chuyện điện thoại, tớ cũng chưa từng được được nghe giọng em, mặc dù theo tớ tưởng tượng thì đó là một cô gái nhỏ nhẹ, đáng thương cần được che chở. Tớ thương em ý lắm, chẳng ai muốn mình bị mất giọng, nhưng em bảo một tai nạn hồi 15 tuổi đã khiến em bị đứt dây thanh quản… Tớ rất tin. Chỉ có điều, càng ngày tớ càng thấy khó hiểu nên hôm nay đành mạo muội đem chuyện của mình lên đây, hy vọng đã có người từng rơi vào trường hợp này sẽ chia sẻ giúp tớ. Có phải tớ đang cả tin một cách mù quáng không??
Tớ quen em ý sau một thời gian chơi ở diễn đàn B. Cả 2 đều là mem “cứng” ở phần post ảnh thú cưng. Tớ chụp thì không đẹp, nhưng lại chăm post ảnh con Ti ở nhà, em ý thì có một chú Samoyed cực đẹp, lông trắng muốt xù lên trông rất đáng yêu. Chính em cún ấy, rồi nhờ cái ảnh ava xinh như gái Hàn nữa, đã khiến T trở thành cái nick nổi tiếng trên diễn đàn. Rất nhiều mem muốn làm quen với T, trong đó có tớ. Gửi mess hỏi về chó Samoyed, rồi xin thêm ảnh, gửi ảnh của mình…, dần dần tớ với em ý trò chuyện thân mật hơn. Tớ xin nick Ym, add facebook, lúc đầu thì tớ cũng chỉ coi em như các member bình thường ở forum. Nhưng càng về sau, cách nói chuyện dễ thương của em ý đã khiến tớ lung lay hoàn toàn.
Qua chat, tớ hiểu rằng em ý là một cô gái rất thông minh, vui tính. Còn qua những lần thay ava, không chỉ tớ mà ai cũng phải trầm trồ khen T xinh, đáng yêu, ăn mặc có style. T đang sống ở Sài Gòn, còn tớ ở Hà Nội, thôi thì không gặp được nhau nhưng bù lại ngày nào cũng chat, sau đó chuyển sang nhắn tin rất thân thiết. Càng nói chuyện, tớ càng bị người con gái đó cuốn hút. Nhiều lần tớ gọi điện, nhưng em toàn dập máy, rồi nhắn tin là đang có việc không nghe được, chỉ thích nhắn tin thôi. Tôn trọng T, tớ cũng chỉ nhắn tin, chat thường chứ cũng chẳng được xem wc vì em nói mẹ không cho dùng wc sợ chat linh tinh, gặp phải kẻ xấu. Tớ nghĩ đơn giản rằng một cô gái xinh đẹp như thế, có bị bố mẹ quản lý, giữ gìn thì cũng phải thôi. Nên chẳng đòi hỏi gì nữa, chỉ cần được nhắn tin và chat qua lại là tớ vui lắm rồi.
Thế rồi tớ yêu em ý lúc nào chẳng rõ, chỉ biết là một ngày nếu không được chat và nhắn tin với T, đầu óc tớ cứ hâm hâm, khó chịu lắm. Ai bảo yêu qua mạng không biết nhớ, chứ riêng tớ, nhiều lúc tớ nhớ T kinh khủng. Hồi trời bắt đầu lạnh, tớ nhìn bọn bạn có người yêu đi chơi mà tủi thân lắm, chat với em, em im lặng một lúc rồi nói rằng em cũng đang khóc vì quá buồn cho số phận của mình, em cũng đã yêu tớ, nhưng vì hoàn cảnh nên không dám nói thật với tớ. Tớ hoảng quá, gặng hỏi thì T mới trả lời “Thực ra, một tai nạn lúc 15 tuổi đã khiến em bị đứt dây thanh quản, em không nói được, em bị câm chứ không phải em bận việc từ chối nghe điện thoại của anh”.
Khi đọc những dòng chữ đó, nước mắt tớ cứ ứa ra vì thương em. Tội cho T quá, em ấy còn quá trẻ… Sau lần đấy, tớ càng có cảm tình với T hơn, tớ thể hiện cho cả forum thấy tớ là người yêu của em. Tớ quan tâm em từng ly từng tí, không chăm sóc được ngoài đời thì đành chăm sóc qua YM, facebook và tin nhắn vậy. Đáp lại, em cũng rất tình cảm với tớ. Những ngày lễ, hai đứa ngồi chat cả đêm, em ngồi xếp chocolate và nến thành hình trái tim rồi chụp lại gửi lên facebook của tớ. Có lần, em tặng tớ một Note dài, viết hết những cảm nghĩ của em về tình cảm dành cho tớ. Chỉ cần vậy thôi cũng đủ khiến tớ cảm động lắm lắm rồi, nghĩ về hoàn cảnh của T, tớ lại càng thương em. Theo lời T, bố mẹ em đã ly dị, em ở cùng mẹ và đối với mẹ thì em là cả cuộc sống của bà. Nói chung, không chỉ tớ mà cả mọi người trong forum đều quý mến một cô gái có hoàn cảnh đáng thương nhưng vẫn rất yêu đời, tự tin và nói chuyện dễ thương như em.
Video đang HOT
Là người yêu của nhau, dù chỉ yêu qua điện thoại và chat thì tớ cũng cố thể hiện sự quan tâm của mình. Tớ mua thẻ nạp điện thoại cho em đều đặn vì nghĩ em còn đang đi học, làm gì có tiền (trong khi tớ đã có lương từ việc bán hàng cho mẹ). T hay chơi game online, tớ cũng mua thẻ game cho em ý. Tớ không hề tính toán gì cả, nếu 2 đứa thường xuyên gặp nhau như những đôi khác thì tớ cũng sẵn sàng chi trả hết. Có lần, em biến mất suốt 2 ngày trời, tắt điện thoại, nick không hề sáng. Tớ hoảng loạn lắm, tìm khắp nơi nhưng cũng chẳng biết số nhà nên đành chịu, ngồi đợi em xuất hiện mà lòng như lửa đốt. Tớ còn điên đến mức định mua vé vào Sài Gòn tìm em mặc dù không hề biết em ở đâu (giờ nghĩ lại cũng thấy điên thật!). Thế rồi sau 2 ngày, tự em liên lạc, nói rằng em đang khóc vì thấy quá có lỗi với tớ, với mẹ.
Sợ em làm gì dại dột, tớ gặng hỏi thì em bảo bệnh viện vừa thông báo có thể mổ để lấy lại giọng cho em, nhưng số tiền thì quá lớn, vượt quá khả năng của mẹ em. T cảm thấy tuyệt vọng nên đã tắt máy trốn mọi người lên Đà Lạt một mình. Tớ đã không cầm nổi nước mắt khi nghe chuyện của em, tớ thương T thực sự, tại sao bao khó khăn cứ đổ lên đôi vai bé nhỏ như thế… Là con trai, lại còn là người yêu của em hiện tại, tớ thấy mình cần phải có trách nhiệm dù ít dù nhiều. Tớ đi vay thêm tiền bạn bè, vay mẹ, rồi cộng hết tiền tiết kiệm của tớ được 10 triệu, tất cả được chuyển vào tài khoản của mẹ em. Số tiền tuy không lớn nhưng cũng là tấm lòng của tớ, khỏi phải nói em vui thế nào. Em bảo cả cuộc đời này sẽ mang ơn tớ, còn tớ chỉ có ước muốn duy nhất, em và mẹ em sẽ gom đủ tiền để tìm lại giọng nói cho người con gái đáng thương như em.
Mọi chuyện đang diễn ra tốt đẹp thì tự nhiên, T ít chat, cũng thưa nhắn tin với tớ hẳn. Nhiều khi tớ “buzz” mỏi tay mà nick em vẫn im lìm, điện thoại lúc thì “tò tí te”, lúc lại đổ chuông dài. Em giải thích là việc chữa bệnh đang vào giai đoạn quan trọng, em sẽ chủ động nhắn tin cho tớ. Thi thoảng, tớ vẫn mua thẻ điện thoại cho em để việc liên lạc không bị gián đoạn. Ít được chat với nhau, tớ buồn buồn đem chuyện tâm sự với thằng bạn, nó cũng chơi trên forum này và nó đã nói một câu khiến tớ sốc thực sự: “Mày ngu lắm, chắc gì nó là thật. Bọn nó đang bảo mày bị lừa đấy, thế đã được chat wc với “vợ” mày bao giờ chưa? Hôm trước bạn con em gái tao lang thang trên mạng còn tìm được ảnh một đứa bên Hàn giống hệt mặt em T của mày. Nếu là thật sao nó phải tìm ảnh fake làm gì?”.
Tớ không muốn tin, thậm chí còn chửi lại thằng bạn vì nghĩ nó đang nói đểu mình. Nhưng nếu tỉnh táo xét lại mọi chuyện thì đúng là suốt 5 tháng quen nhau, tớ chưa một lần được nhìn T qua webcam, chưa một lần nghe giọng T. Có phải tớ đang bị ảo quá không?!! Nghĩ ngợi một lúc, tớ quyết định hỏi T về chuyện có người tìm được ảnh trên mạng giống ảnh em hay post lên Facebook thì em không chối, em nhận đã lấy ảnh trên web thời trang Hàn nhưng vì không muốn ai biết về hoàn cảnh khó khăn của mình nên mới thế. Ngoài vụ ảnh ra, em khẳng định 100% lời em nói đều là thật, thậm chí còn giận tớ nếu tớ vẫn nghi ngờ, tra hỏi em.
Gần đây, bạn bè tớ liên tục nói về chuyện tớ bị lừa, em T thực chất chỉ là một đứa giả mảo, “fake hoàn toàn” bởi chưa một ai được nghe giọng em ý, chưa một ai được chat webcam, nhìn ngoài đời lại càng không. Chúng nó còn lập cả hội điều tra về T, khiến tớ vừa ngượng, vừa đau đầu kinh khủng. Bạn bè vẫn không biết tớ đã gửi 10 triệu cho T chữa bệnh, đây là bí mật của riêng tớ và T thôi. Qua những lần chat, T vẫn một mực khẳng định mọi người đang nói xấu em ý, T mong tớ hãy tin em vì chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, em ý chữa xong bệnh sẽ bay ra ngoài này gặp tớ.
Tớ muốn tin em lắm, rất muốn bảo vệ em… Nhưng qua những gì em thể hiện và những gì bạn bè tớ nói thì em chỉ là “hàng fake”, giả mạo từ bức ảnh đến chuyện nuôi chó Samoyed, chuyện bị tai nạn, đau ốm… tất cả đều do em bịa ra để lừa mọi người. Tớ sốc quá, nếu đúng là như thế thì quả thực tớ không tiếc 10 triệu và những lần nạp thẻ điện thoại, game, tớ sẽ cày tiền để trả những ai tớ vay, nhưng tớ thực sự tiếc tình cảm của tớ dành cho em ý. Chẳng lẽ sự chân thành, tin tưởng của tớ dành cho em, lại chỉ như một thằng ngu, một kẻ dại gái thôi sao???
Theo VNE
Anh chẳng làm gì ngoài việc ăn, ngủ, chơi và chửi!
"Mày có tin là tao sẽ vô cơ quan quậy cho mày bị đuổi cổ không?". Trung gằn giọng. Tôi điên lắm rồi. Chỉ vì cái đoạn phim thời sự của đài truyền hình mà anh cạnh khóe, soi mói rồi gây gổ với tôi.
Như những lần bắt đầu gây gổ trước, anh luôn mở màn bằng câu: "Cái con khỉ mốc! Chỉ giỏi lừa bịp...". Biết anh kiếm chuyện, tôi im lặng. Anh lại châm chọc: "Hai giỏi cái con khỉ mốc. Bà và mấy con mẹ đó chỉ giỏi bẹo hình, bẹo dạng với mấy lão già trong cơ quan chớ giỏi gì?". Tôi vẫn im lặng. Khi đó trên tivi cũng vừa chấm dứt đoạn phóng sự về chị em nhân ngày phụ nữ. Tôi lấy remode chuyển kênh, anh giật lại: "Để tao coi".
Đến nước này thì tôi hết chịu nổi rồi. Tôi đứng dậy: "Đề nghị anh nói năng có văn hóa chút đi, tôi không quen mày tao...". "Tao biết mà, tao biết mày học giỏi, học cao, mày có văn hóa. Ừ, tao vậy đó!"- Trung cười nhạt. Tôi nhìn thẳng vào mặt Trung: "Anh thôi cái giọng đó đi. Hồi nào quen tôi, anh nói anh tự hào vì tôi là người học cao, hiểu rộng; tôi là tấm gương cho anh học hỏi, phấn đấu. Anh cũng chỉ giỏi ba xạo". Câu nói của tôi chạm đúng chỗ yếu của Trung nên anh gầm lên: "Mày giỏi lắm, được rồi, tao sẽ nói cho cả cơ quan mày biết mày là cái đứa không ra gì, suốt ngày đàn đúm, bỏ chồng, bỏ con...".
Tôi không muốn cãi cọ nữa nên dắt xe bỏ đi, còn kịp nghe Trung nói với theo: "Mày có tin...". Tôi ra quán cà phê ngồi chờ đến giờ cu Tí học xong để đón con. Lẽ ra việc này là của Trung nhưng anh không làm với lý do: "Thằng Tí con bà thì bà đưa rước đi". Lý do anh nói vậy là vì ngay cả thằng con tôi cũng không ưa ba nó. Suốt ngày nó lầm lì không nói chuyện, khi anh gây gổ với tôi mà có mặt nó thì nó sẽ lên tiếng bênh vực tôi. Chính vì vậy mà anh ghét nó chứ chẳng phải nó là con riêng của tôi.
"Mẹ ly dị ổng đi, mắc gì phải chịu đựng như vậy? Con chưa thấy một người nào mà lười biếng, ở dơ như vậy"- vừa nghe tôi kể, thằng Tí đã bực bội nói. Tôi biết thật không hay chút nào khi kể cho một đứa trẻ 15 tuổi biết những xích mích của ba mẹ nó, nhưng tôi không thể kể với người ngoài, đành phải trút hết lên con. Mà chuyện này cũng chỉ mới khoảng 1 năm trở lại đây chứ lúc trước tôi vẫn cố giấu, ngay cả khi nó vặn hỏi vì thấy mắt tôi sưng húp.
Trung là con trai thứ hai trong một gia đình có 6 anh chị em. Ông nội anh vốn là địa chủ nổi tiếng ở An Giang trước đây nhưng sau này, do ăn chơi vô độ nên ruộng đất phải bán dần. Đến đời ba anh thì chỉ còn vài chục công ruộng. Cuộc sống gia đình chỉ vừa đủ ăn chứ không khấm khá gì, thế nhưng hình như trong người anh vẫn còn dòng máu chủ cả nên lúc nào anh cũng muốn người khác phải phục tùng.
Ngày mới biết nhau, thú thật là tôi không hề nghĩ sau này anh sẽ như thế. Anh là giáo viên tiểu học ở một xã vùng sâu, còn tôi là chuyên viên Sở Giáo dục Đào tạo. Gặp anh mấy lần trong khóa bồi dưỡng nghiệp vụ, thương anh vất vả, tôi đã tìm cách xin cho anh chuyển về gần nhà. Từ đó tình cảm phát sinh. Anh xem tôi là thần tượng, lúc nào cũng nói với tôi những lời có cánh; viết cho tôi những lá thư thấm đẫm yêu thương, trân trọng. Mọi người đều vun vào cho chúng tôi. Năm đó tôi 31 tuổi. Vậy là cưới.
Sau ngày cưới, chúng tôi vẫn mỗi đứa một nơi vì tôi không thể xin cho anh chuyển về thị xã. Gần 1 năm sau thì anh quyết định xin nghỉ dạy. Chúng tôi ở nhà tập thể của cơ quan, sau đó anh chê chật chội nên ra ngoài thuê nhà. Bạn bè anh lúc trước hứa hẹn sẽ xin việc làm cho anh giờ chẳng thấy tăm hơi.
Anh thất nghiệp nhưng tôi xin chỗ nào anh cũng không chịu vì chê công việc thấp kém. Riết rồi có lần bực quá, tôi bảo: "làm chuyện gì anh cũng không chịu vậy thì về quê làm ruộng cho rồi!". Anh về quê thật. Nhưng cũng chỉ được vài tháng rồi lại trở lên, năn nỉ tôi xin việc. Lần này tôi xin cho anh làm nhân viên văn phòng ở Sở Công nghiệp. Anh làm được 3 tháng thì chê công việc nhàm chán: "Tụi nó coi anh không ra gì, tới đứa con nít cũng sai anh được. Thôi, nghỉ".
Anh nói nghỉ là nghỉ, không chờ tôi nói phải quấy với bạn bè bên Sở Công nghiệp. Tôi lại xin cho anh vô một trường mầm non làm giáo vụ. Lần này được 6 tháng. Đến khi trường nghỉ hè thì anh cũng nghỉ luôn với lý do: "Tụi con nít suốt ngày la hét muốn điên cái đầu". Lần này anh theo bạn làm gỗ tận trên Đắk Lăk. Lúc đó tôi đang có bầu thằng Tí. Tôi bảo anh đừng đi nhưng anh kiên quyết: "Ở nhà để ăn bám em à?". Vậy là anh đi. Tôi nghĩ bụng, chắc gì anh đã trụ lại lâu vì trên ấy rừng thiêng nước độc, công việc lại nặng nhọc. Mà đúng như vậy thật.
Chưa đầy một tháng đã thấy anh lù lù quay trở về. Tôi lại xin cho anh vào làm ở xưởng nước đá của một người bạn. Ở đó người ta cho anh làm quản lý. Được khoảng 3 tháng thì anh lại nghỉ. Lý do lần này là "công việc chán phèo, tiền lương không đủ đi nhậu với bạn bè". Tôi kiên nhẫn hỏi: "Vậy bây giờ anh muốn làm công việc gì, ở đâu, nói thử em nghe coi?". Khổ nỗi những nơi anh nói ra thì tôi không có cách gì để xin cho anh vào bởi đòi hỏi phải có trình độ, kinh nghiệm. Mà anh thì chỉ có cái bằng trung học sư phạm, sau đó năm nào cũng đi bồi dưỡng một lần. Bảo anh học nâng cao thì anh lắc đầu: "Già rồi, học không vô".
Đôi lúc nhìn anh, tôi tự hỏi, tại sao những thứ đó hồi tôi quen anh nó không chịu lòi ra để tôi nhận diện mà tránh? Bây giờ ván đã đóng thuyền rồi tôi mới biết anh chẳng thích làm gì nhưng lại muốn ăn ngon, muốn có người phục vụ chu đáo, muốn vợ con phải phục tùng vô điều kiện...
Tôi chưa từng thấy một người nào lười biếng như anh. Nhà bị dột trúng ngay phòng ngủ của anh mấy chỗ mà anh chẳng thèm sửa, cũng không kêu thợ về sửa mà lại lấy 3,4 cái thau hứng mỗi khi trời mưa. Tôi đi làm về trễ, anh bỏ con ở nhà trẻ đến tối; chưa bao giờ anh nấu cho tôi một bữa cơm hay giặt cho tôi bộ quần áo...
Trong khi đó, tôi vừa phải chăm con nhỏ, vừa phải làm trong giờ, ngoài giờ bởi sau khi chuyển công tác sang đài phát thanh truyền hình tỉnh, tuy thu nhập cao hơn nhưng áp lực công việc rất nặng nề. Anh không thông cảm, chia sẻ với tôi mà mỗi khi tôi đạt được điều này, điều kia, anh đều mỉa mai, châm chọc. Tất cả những điều đó giống như một thứ a xít, nó ăn mòn tình yêu, hạnh phúc của chúng tôi.
Bây giờ thì anh bệnh. Một căn bệnh mà bác sĩ nói là do hậu quả của việc ăn nhậu vô độ và lười biếng kinh niên: bệnh gout. Khổ cho tôi, anh càng bị bệnh tật hành hạ đau đớn thì lại càng quay sang hành hạ vợ con. Và bây giờ thì anh chẳng làm gì cả ngoài việc ăn, ngủ, chơi và chửi! Tôi khóc với ba má chồng tôi thì ông bà cũng khóc. Ba tôi nói: "Cái này là lỗi của ba má, không biết dạy con, không tập cho nó lao động, bây giờ nó làm khổ vợ con...".
Không phải bây giờ ba má chồng tôi mới biết con họ như vậy nhưng có lẽ họ vẫn hi vọng tôi có thể cải tạo được anh, không ngờ "giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời". Mà cái tính của anh, càng ngày nó càng làm cho tôi ghét, thậm chí khi anh bệnh, tôi chẳng hề thấy thương xót trong lòng.
Thế nhưng tôi không muốn ly dị. Tôi không muốn mang tiếng bỏ chồng, không muốn ngôi nhà của tôi không có đàn ông vì như thế rất dễ bị hiếp đáp. Nhưng sống chung nhà với người đàn ông mà mình ghét bỏ thì tôi không lường được điều gì sẽ xảy ra...
Theo VNE
"Làm gì như đồ mắc ma!" Em quen một chị bạn lớn hơn vài tuổi, đang làm việc tại một chi nhánh công ty ở tỉnh. Chị đã lập gia đình và ly hôn, tính tình rất phóng khoáng. Vừa rồi nhân chuyến công tác về tỉnh, em được chị mời về nhà chơi và ngủ lại. Tối đó em đang ngủ thì chị vào phòng và ôm hôn...