Hiểu lầm vu vơ
Chị tủi thân nghĩ mình đã dâng hiến cho anh, cho gia đình cả tuổi thanh xuân của mình, đã sinh con, nuôi dạy chúng nên người, đã chăm lo cho chồng con từ bữa ăn giấc ngủ, đã vì sự nghiệp riêng của chồng mà chịu vất vả bao năm… giờ lại bị chính chồng mình chê bai là già, là xấu. Nước mắt chị cứ lã chã rơi…
“Dạo này trông em già quá rồi đấy”, anh ngẩng đầu lên nhìn chị, nói rồi lại cắm cúi xuống tờ báo đang đọc dở. “Ai mà chẳng đến lúc già, anh rồi cũng vậy”, chị đấm thùm thụp vào lưng anh rồi lại dán mắt vào TV.
“Công nhận dạo này em già đi nhiều so với năm ngoái”, anh nhìn chị thẳng thắn nhận xét.
“Em già thì sao nào, anh bắt đầu biết chê bai vợ mình từ khi nào vậy?”, chị cười cười chìa ra trước mắt anh đĩa táo vừa mới gọt, loại quả mà anh rất thích.
Tối ấy, xong xuôi hết việc nhà, chị lên phòng nằm xem TV đợi chồng. Anh có hẹn với đối tác, sẽ về muộn. Chị nhớ tới những lời nhận xét khiếm nhã của anh, liền bật dậy soi gương. Chị tỉ mỉ soi kĩ khuôn mặt, những nếp nhăn mờ cuối mắt này, vài ba đốm tàn nhang mới xuất hiện, hàm răng hình như không còn trắng sáng, mí mắt sụp xuống đôi chút thì phải… Chị hốt hoảng bật khóc nức nở. Chị cũng chẳng hiểu mình khóc vì lý do gì, vì sợ già, sợ xấu hay sợ anh đã chán chị, không còn thấy chị đẹp nữa… Thảo nào, mấy hôm trước anh cứ luôn mồm khen vợ của cậu bạn thân lâu ngày gặp lại trông lại trẻ và đẹp hơn thời cả bọn học chung trường. Chẳng biết từ đâu mà anh lại biết mách chị bí quyết làm đẹp giữ gìn tuổi xuân, còn khen mấy cô đồng nghiệp ngày càng trẻ nhờ biết cách làm đẹp và ăn mặc thời trang… Càng nghĩ chị càng thấy chồng mình hẳn là đang có vấn đề?!
“Vợ anh sao vậy, chưa ngủ nằm chờ chồng về à? Phụ nữ thức khuya là chóng xuống sắc lắm đấy…”. Nghe anh nói đến đấy chị khóc tướng lên như một đứa trẻ. Anh cuống quýt giải thích lý do về muộn là bên đối tác họ đến trễ, rồi hai bên phải bàn bạc mãi mới thống nhất được các điều khoản hợp đồng, xong việc lại mời họ ăn tối… Chẳng nói chẳng rằng, chị vác chăn gối xuống phòng khách nằm ngủ, bỏ mặc anh ngỡ ngàng.
Video đang HOT
Sáng hôm sau, chị dậy sớm lẳng lặng dắt xe đi làm từ mờ sáng. Chị lái xe vòng vèo hết phố này đến phố kia. Vô số câu hỏi và giả thiết quẩn quanh trong đầu chị. Anh chê chị già vì có người phụ nữ khác. Anh kiếm cớ hắt hủi chị, anh vô tình vô nghĩa… Chị thầm trách anh bao năm vợ chồng có nhau, vất vả bao phen gây dựng, đến giờ cuộc sống mới khấm khá đã quay sang khinh thường vợ, phủi hết công lao của vợ. Chị giận anh cũng giống như bao người đàn ông ích kỉ khác, lúc gian truân thì cần đến vợ, lúc thành đạt thì giũ sạch mọi ân tình. Chị tủi thân nghĩ mình đã dâng hiến cho anh, cho gia đình cả tuổi thanh xuân của mình, đã sinh con, nuôi dạy chúng nên người, đã chăm lo cho chồng con từ bữa ăn giấc ngủ, đã vì sự nghiệp riêng của chồng mà chịu vất vả bao năm… giờ lại bị chính chồng mình chê bai là già, là xấu. Nước mắt chị cứ lã chã rơi. Tối khuya chị mới về đến nhà, định bụng sẽ không thèm nhìn mặt anh, sẽ lại xuống phòng khách ngủ.
Nhìn thấy vợ về, anh chạy vội ra dắt xe cho chị, liên hồi kể đủ thứ chuyện hài hước ở cơ quan, chuyện anh đã vất vả vào bếp khi chị vắng nhà thế nào, chuyện mấy bố con ăn cơm thiếu mẹ buồn ra sao… Chị lặng thinh như không nghe thấy anh đang nói gì, định bỏ lên gác tắm nước nóng cho đỡ mệt mỏi. Bất giác, chị quay lại nhìn anh, chị nói một thôi một hồi không nghỉ, chị dốc hết những bực tức, những ấm ức, ngờ vực trong lòng:
“Anh bây giờ có còn coi vợ ra gì, ra đường thiếu gì phụ nữ đẹp, về đến nhà nhìn thấy vợ lại chê già, chê xấu. Em cũng đã vì anh, vì con, vì cái gia đình này nên giờ tàn tạ, anh chán chứ gì. Đàn ông các anh thật bạc bẽo…”.
Anh kiên nhẫn nghe vợ giận dữ nói, chốc chốc lại vờ cúi mặt hoặc quay đi chỗ khác che miệng tủm tỉm cười.
“Hóa ra là vợ giận anh chê già à. Anh nói vậy là để khích em thôi. Em cứ suốt ngày lo lắng cho bố con anh, quên cả bản thân mình, chẳng dành thời gian để tự chăm sóc cho bản thân. Anh xót vợ lắm. Kinh tế gia đình mình giờ đâu đến nỗi, các con cũng lớn rồi, em cũng nên nghĩ đến bản thân, vất vả vì bố con anh thế là đủ rồi”.
Chị cứ đứng trơ như tượng nhìn anh. Chị vờ vùng vằng ấn vội vào tay anh chiếc túi xách để anh mang hộ lên phòng, còn mình thì chui tọt vào phòng tắm. Chị muốn để những giọt nước mắt hạnh phúc tuôn rơi, để những giận hờn, nghi ngại tan biến đi, để thấy mình thật may mắn… Chị mỉm cười trong nước mắt…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Gặp lại và hối tiếc
Ngồi đối diện với Linh trong quán cà phê, thỉnh thoảng Đức ngẩng đầu lên cười gượng. Có lẽ trong Đức lúc này có một cái gì đó nuối tiếc và ăn năn...
Nghe tiếng gọi của một giọng nói tưởng chừng như thân thuộc, Đức quay lại. Phải mất một thời gian khá lâu Đức mới nhận ra đó là Linh. Cô quá xinh đẹp so với lần cuối cùng anh nhìn thấy cô. Đức nửa như muốn cắm đầu đi thẳng vờ không nghe thấy, nửa muốn đứng lại để biết giờ Linh sống ra sao. Đức ngây người cho tới khi bé Bích giật mạnh tay như kéo anh khỏi cơn mê: "Bố ơi, có cô gì gọi bố kìa".
Linh mời Đức qua quán cà phê bên đường nói chuyện. Anh miễn cưỡng dắt con cùng đi. Ngồi đối diện với Linh, phần lớn Đức cúi gằm mặt xuống nhìn ly cà phê chảy từng giọt. Thỉnh thoảng lắm anh mới ngẩng đầu lên nhìn Linh cười gượng. Như hiểu được cảm giác của Đức, Linh chủ động: "Đừng nghĩ nhiều nữa anh ạ, mọi chuyện đã là quá khứ rồi. Giờ chúng ta là những người bạn".
Đúng là Linh và Đức đã từng là bạn. Họ gặp và yêu nhau khi còn là sinh viên. Ngày đó Linh là một cô gái miền biển có nước da bánh mật, rám nắng nhưng khỏe khoắn. Linh mạnh mẽ và học giỏi. Có lẽ đó cũng là lí do khiến Đức cảm mến và đem lòng yêu Linh. Linh cũng như nhiều cô gái khác. Trong tình yêu Linh cũng nồng nàn và yếu đuối. Sau hơn 3 năm yêu nhau, trong đêm kỉ niệm ngày yêu, Linh dâng hiến cho Đức tất cả tình yêu và thể xác.
Những ngày sau đó tình cảm giữa Đức và Linh trở nên mặn nồng và thắm thiết hơn. Anh thường xuyên ghé qua phòng trọ của Linh mỗi khi rảnh rỗi. Linh ở trọ cùng cô bạn gái tên Vy - con vị lãnh đạo ở một tỉnh gần Hà Nội. Vy đẹp, làn da trắng hồng như trứng gà bóc. Đôi mắt Vy lúc nào cũng lúng liếng đầy gợi cảm. Phải nói nhìn Vy, hiếm có chàng trai nào không bị thu hút và rung động. Nhưng đã mấy năm học trôi qua, Vy chỉ có thói quen làm cho các anh chàng đổ nghiêng ngả chứ không cho phép anh nào được trở thành người yêu.
Hồi đó mỗi lần ngồi nói chuyện với Đức, Linh thường tủi thân: "Em với Vy chẳng khác nào vịt bầu ở cạnh thiên nga anh nhỉ? Cô ấy đẹp thật đấy". Nghe Linh nói vậy, Đức thường trấn an cô: "Mỗi người có một nét đẹp riêng em ạ, đừng tự ti như thế". Mặc dù nói vậy nhưng Đức phải tự thừa nhận rằng anh bị vẻ ngoài xinh đẹp và sang trọng của Vy chinh phục. Có lẽ Đức sẽ chỉ dành cho Vy sự ngưỡng mộ như người ta chỉ say sưa ngắm nhìn một nữ thần sắc đẹp chứ không bao giờ mơ tới sẽ sở hữu được nó nếu như không phải nhiều lần Đức thấy Vy có vẻ "bật đèn xanh" cho mình.
Vy có gì đó thân mật và tình cảm với Đức hơn mức bình thường mặc dù biết Đức là người yêu của Linh. Chính thái độ đó của Vy càng làm Đức không sao tập trung được với tình yêu của mình. Mỗi lần đến phòng thăm người yêu nhưng gần như trái tim và ánh mắt Đức không sao rời khỏi được Vy. Rồi cái gì đến đã phải đến...
Đức cảm thấy xấu hổ vô cùng sau câu nói đầy ẩn ý đó của Linh.. (Ảnh minh họa)
Đêm cuối cùng trước khi Linh về quê thực tập 3 tháng, Linh và Đức đã bên nhau. Nằm trọn trong vòng tay Đức, Linh thủ thỉ với anh về những dự định tươi đẹp trong tươi lai khi hai đứa ra trường. Linh không hay biết rằng những lời Linh nói chẳng đọng lại gì trong Đức. Cái ám ảnh tâm trí anh lúc này là hình ảnh người con gái đẹp như nữ hoàng là Vy.
Linh về quê thực tập. Hôm chia tay cô bùi ngùi cứ khóc suốt vì nhớ người yêu. Đức động viên mãi Linh mới lên xe ra về. Có lẽ chuyến hành trình đó sẽ diễn ra như đúng dự định nếu như không phải đến tháng thứ 2 Linh phát hiện mình có bầu. Cô hớt hải bắt xe lên thành phố gặp người yêu để tìm cách giải quyết. Linh ghé qua phòng trọ của mình để cất đồ rồi mới tới tìm Đức. Nhưng Linh đứng sững lại trước cửa phòng khi nhìn thấy đôi giày của Đức. Cánh cửa đóng chặt, lấy hết can đảm, Linh gõ một hồi liên tiếp. Đức trong bộ dạng ngái ngủ lôi thôi ra mở cửa. Linh nhìn vào những thứ ngổn ngang dưới nền nhà là đủ hiểu có những gì đã xảy ra. Cô lao đi khi Đức vừa kịp nhận ra người đứng trước mặt mình là ai...
Linh bảo lưu kết quả học tập một năm và bỏ đi cái thai đầy nghiệt ngã. Đức đã lặn lội đi tìm Linh khắp nơi nhưng không được. Hơn một năm sau Đức và Vy cưới nhau. Điều đó Linh biết. Và cô bắt đầu sống cuộc sống của chính mình.
Những kí ức miên man về một thời quá khứ nhiều lỗi lầm cứ ám ảnh mãi tâm trí Đức và Linh. Ly cà phê chảy hết mà chưa ai nhấp một ngụm nào. Có lẽ cuộc đời của cả hai người đã nếm trải quá nhiều cay đắng nên chẳng ai muốn thưởng thức thêm mùi vị đó. Linh phá tan bầu không khí im lặng: "Con tên Bích phải không? Con đẹp y như mẹ Vy vậy. Mà mẹ Vy đâu sao không đi cùng hai bố con thế?". Bé Bích hồn nhiên trả lời mà không hiểu được rằng Đức như chỉ muốn chôn chặt điều đó vào tim: "Mẹ Vy của con ở nước ngoài với chú Bình rồi cô ạ". Linh chợt hiểu ra điều gì đó, cô lặng thinh.
Đức ngẩng mặt lên cười chua chát: "Vy đẹp như vậy, những người như anh chỉ nên đứng từ xa ngắm nhìn chứ không thể nào sở hữu em ạ. Vy và anh ly dị được hơn một năm nay rồi, cô ấy giờ sống cùng chồng ở nước ngoài. Giờ chỉ có hai bố con anh thôi". Như muốn chuyển hướng câu chuyện sang một điều gì đó đỡ buồn hơn, Đức cất lời: "Em đẹp và khác xưa nhiều quá, xuýt chút nữa anh không thể nào nhận ra em". Linh cười tươi tắn: "Nếu ngày xưa em đẹp như bây giờ có lẽ mọi chuyện đã khác. Nhưng phải nhờ anh em mới có được ngày hôm nay đấy".
Đức cảm thấy xấu hổ vô cùng sau câu nói đầy ẩn ý đó của Linh. Anh còn chưa biết làm gì để che giấu đi cảm giác đó thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Linh nghe điện và xin phép ra về. Đức khẽ mỉm cười gật đầu khi Linh nói: "Chồng em gọi rồi, hẹn gặp lại anh khi khác nhé". Nhìn theo dáng Linh bước dần ra phía cửa. Cô bước lên chiếc xe ô tô đắt tiền và nó từ từ chuyển bánh, xa dần, xa dần... Còn lại một mình Đức, anh uống cạn ly cà phê để hiểu rằng cuộc đời là một vòng tròn của sự công bằng...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Lễ độc thân - Viết cho những người độc thân Năm nay rét sớm! Tháng 11 người ta hay bắt đầu câu chuyện bằng những câu vu vơ tựa như thế. Cái rét đầu đông không buốt giá, không tê tái nhưng cũng đủ làm cho người ta so vai xuýt xoa, giấc ngủ sẽ không đến dễ dàng vì cần thời gian cho chăn đệm ấm lên. Và cái lạnh lại càng...