Hiến dâng xong rồi tôi mới thất vọng về anh
Khi gặp anh lần đầu, tôi đã có cảm tình vì anh rất ga lăng, hết sức tôn trọng phụ nữ. Anh nói chuyện rất khôi hài và có duyên.
Thế nhưng, thực tế không như những gì anh kể với tôi. Do tôi vô sớm hơn dự tính nên anh có vẻ bị bất ngờ. (ảnh minh họa)
Tôi nhìn dáo dác. Căn phòng chừng 20m2. Đồ đạc lèo tèo vài thứ. Tôi muốn tìm cái nồi để đun nước nấu bát mì cũng không có. Chén đĩa thì cáu bẩn, ố vàng. Nói chung là những gì đang hiện ra trước mắt hoàn toàn chưa bao giờ hiện diện trong trí tưởng tượng của tôi.
Trí nói rằng anh “thuê một căn hộ” và chỉ ở một mình. Nhà có đầy đủ tiện nghi từ máy lạnh, bếp âm, máy giặt, máy rửa chén… với giá thuê mỗi tháng là 9 triệu đồng. “Em biết rồi đấy, ở Sài Gòn mà thuê nhà với giá ấy thì là trung bình thôi. Đám cưới xong anh sẽ chuyển sang nơi khác cho em ở thoải mái hơn”- Trí nói với tôi như thế qua điện thoại. Tôi nghe anh mô tả mà chắc mẻm rằng, lương của anh chí ít mỗi tháng cũng phải 30 triệu đồng. Và như vậy, tôi chẳng phải lo lắng gì về kinh tế. Lấy anh, tôi chỉ việc ở nhà nấu cơm và sinh con cho anh.
Viễn cảnh hạnh phúc ấy khiến tôi không quản ngại đường xa, lặn lội từ Phan Thiết vô Sài Gòn để tìm anh sau mấy tháng hẹn hò. Anh vốn là chỗ quen biết với một người anh họ của tôi. Tôi tin anh vì anh đã mấy lần ra nhà tôi chơi, ăn dầm nằm dề ở nhà ba má tôi. Anh đã có một đời vợ và ly hôn nhưng tôi không quan trọng vấn đề này.
Khi gặp anh lần đầu, tôi đã có cảm tình vì anh rất ga lăng, hết sức tôn trọng phụ nữ. Anh nói chuyện rất khôi hài và có duyên. Tôi nghĩ, người nào có anh hẳn là trong nhà lúc nào cũng rộn ràng tiếng cười. Chắc chắn một người chồng có công việc ổn định, tính tình tốt như vậy là niềm mơ ước không của riêng tôi. Tôi quyết định phải vào tận nơi để xem chỗ ăn ở của anh thế nào, còn liệu đường mà tính chuyện cưới xin vì năm nay tôi cũng đã xấp xỉ ba mươi tuổi rồi…
Thế nhưng, thực tế không như những gì anh kể với tôi. Do tôi vô sớm hơn dự tính nên anh có vẻ bị bất ngờ. Tôi không báo trước mà đến thẳng công ty tìm anh. Thấy tôi, anh giật mình: “ Sao bảo tháng sau em mới vô?”. Tôi nói cuối năm, tôi gom phép lại nghỉ một lần nên tranh thủ vô thăm anh. Anh đưa tôi đi uống nước, đi ăn rồi đòi đưa tôi ra khách sạn ở nhưng tôi không chịu. Tôi bảo muốn tới coi chỗ anh ở.
Thấy tôi cứ khăng khăng, anh đành phải chiều ý nhưng gãi đầu, gãi tai: “Chủ cũ vừa lấy lại nhà, anh chưa kịp tìm nhà mới nên phòng trọ chật chội, chỉ sợ bất tiện cho em…”. Tôi không quan trọng chuyện nhà cửa vì với một người làm lương cao như anh, tìm chỗ nào mà không có nhà? Sau này về ở chung, chắc chắn tôi sẽ có kế hoạch tiết kiệm để mua nhà vì lương anh cao như thế, không thể tiêu xài không có kế hoạch…
Cứ nghĩ như vậy, nhưng thực tế lại phủ phàng hơn nhiều khiến tôi hoang mang. Thoạt đầu tôi ngạc nhiên, sau đó là thông cảm. Và bây giờ, tôi bắt đầu nghi ngờ cái năng lực tài chính và rất nhiều thứ của anh.
Video đang HOT
Hôm qua, trong lúc anh có việc ra ngoài, tôi ở nhà một mình. Có người xưng là chủ nhà trọ đến thu tiền. Tôi bảo chờ Trí về vì tôi không có tiền, với lại tôi không biết có đúng bà là chủ nhà trọ hay không? “Có hơn triệu bạc mà tháng nào cũng cù nhây, thiệt bực mình hết sức”- người phụ nữ lèm bèm. Tôi ngạc nhiên: “Sao cháu nghe anh Trí nói mới chuyển tới đây mấy hôm mà?”. Bà chủ nhà trợn tròn mắt: “Ai bảo với cô là chú ấy mới dọn tới ở? Xin lỗi nghen, ở đây muốn mòn nền gạch nhà tôi mấy năm nay rồi mà còn bày đặt sĩ diện, nói dóc… Cô cứ ở đây vài ngày nữa rồi coi, người ta tới đòi tiền thuốc, tiền rượu… nườm nượp”.
Những lời bà chủ nhà trọ như những nhát búa tạ đập vào niềm hân hoan của tôi. Chẳng lẽ… tất cả những gì Trí nói với tôi từ xưa tới giờ đều là giả dối? Nếu thế thì còn bao nhiêu điều giả dối nữa mà anh giấu tôi?
“Em sao buồn vậy? Muốn đi chơi không, anh chở đi?”- Trí bảo tôi khi vừa về tới. Tôi lắc đầu: “Em mệt, chỉ muốn ngủ. À, hồi nãy có mấy người tới tìm anh, em bảo anh không có ở nhà, họ bảo lát nữa sẽ quay lại”. Sau câu nói của tôi, vẻ mặt Trí lộ rõ sự hoảng hốt: “Họ có nói… gì với em không?”. Tôi lắc đầu: “Không có, họ bảo lát nữa sẽ quay lại”. Trí vội vàng kéo tay tôi: “Đi, anh dẫn đi ăn tiệm, anh nới biết chỗ này ngon lắm mà rất rẻ”.
Tôi không muốn đi nhưng cũng không biết nói sao để từ chối đành phải leo lên xe cho anh chở đi ăn, đi chơi… Anh chở tôi đi tới nửa đêm mới chịu chở về. Khi đó, cả dãy nhà trọ đều im lìm. Anh tắt máy xe từ đầu hẻm rồi dẫn bộ vào vì sợ gây ôn ào, làm phiền hàng xóm.
Đêm đó, anh lại nói với tôi về ngôi nhà và những đứa trẻ. Tôi nghe vô tai này, ra tai kia, kết cục chẳng nhớ anh đã nói những gì. Điều duy nhất tôi nhớ là tôi đã ngủ với anh, đã làm chuyện vợ chồng với anh. Một cách tự nguyện và hoàn toàn thỏa mãn. Tôi gọi anh là chồng, anh gọi tôi là bà xã, y như thể chúng tôi đã cưới xin. Anh bảo tôi đẻ cho anh 4 đứa con, chúng sẽ tha hồ vui chơi, quậy phá trong ngôi biệt thự mà anh đang chờ người ta sửa sang rồi mới bàn giao… Nói chung là số ngày tôi ở với anh càng dài ra thì niềm tin của tôi đối với anh càng ngắn lại.
Bây giờ thì tôi thậm chí không còn muốn nghe điện thoại của anh. Tối tối lên mạng tôi ẩn nick để anh không trông thấy. Anh có nhắn tin, tôi cũng làm lơ… (ảnh minh họa)
Tôi dự định sẽ ở với anh 2 tuần. Thế nhưng bước sang ngày thứ 5, tôi tình cờ nghe anh nói chuyện điện thoại với ai đó lúc sáng sớm: “Làm gì mà gấp dữ vậy? Chừng nào có người ta đưa chớ có giật đâu mà sợ? Mấy bữa nay kẹt cứng rồi…”. Tôi để ý thấy dường như lúc nào anh cũng có điều lo lắng nhưng tôi không dám hỏi. Mấy ngày sau, chúng tôi chỉ toàn ăn mì gói chứ không đi ăn tiệm nữa. Tôi bắt đầu lung lay ý định.
Tới ngày thứ 9 thì tôi quyết định về lại Phan Thiết. Anh cố nài nỉ tôi ở lại thêm để chờ anh “đòi nợ mấy công trình xây dựng người ta còn thiếu để đưa em đi mua sắm Tết” nhưng tôi nhất định ra về. Tôi thấy anh có vẻ buồn nhưng tôi không muốn nấn ná để gây khó khăn cho anh vì tôi đã lờ mờ đoán ra tất cả những thứ anh “vẽ” ra trước mắt tôi chỉ là đồ hàng mã…
Bây giờ thì tôi thậm chí không còn muốn nghe điện thoại của anh. Tối tối lên mạng tôi ẩn nick để anh không trông thấy. Anh có nhắn tin, tôi cũng làm lơ…
Tôi tự hỏi mình, tình cảm giữa tôi và anh có phải là tình yêu hay không? Và liệu tôi có thể chấp nhận làm vợ một người mà ngay những ngày đầu quen biết đã không thật lòng với mình?
Có ai đã từng yêu, từng trao thân cho một người đàn ông và từng thất vọng như tôi không?
Theo VNE
Qua cầu rút ván...
Tuấn bảo, &'cứ yêu nhau đi, cứ yêu hết mình hết dạ, cứ hiến dâng cho nhau khi đang nồng thắm, chuyện đâu sẽ có đó'.
'Nếu còn yêu nhau, chẳng ai lại dại mà bỏ nhau. Nên nếu em thật lòng yêu anh,em chẳng cần phải suy tính thiệt hơn, toan tính quá nhiều. Chỉ cần bây giờ chúng ta cảm thấy cần nhau, khát khao nhau, thế là đủ'. Phải nói Tuấn nói không sai và lời Tuấn ngọt như mía lùi khiến bất cứ người con gái nào cũng phải động lòng. Tuấn nhìn vào mắt tôi, nhìn thật sâu, đầy tình cảm và ẩn ý để thốt ra những lời như vậy. Gần như rất chắc chắn vào tình cảm của mình và dường như Tuấn muốn, tương lai chúng tôi là của nhau, thuộc về nhau.
Từ ngày quen nhau, Tuấn chưa có biểu hiện gì của một người không nghiêm chỉnh. Từ lúc tán tỉnh tới lúc yêu, mọi thứ đều rất nghiêm túc. Tuấn có ngoại hình đẹp trai, vốn không được lòng tôi vì tôi thường rất cảnh giác với những gã hình thức. Nhưng chính sự trong sáng, cách nói chuyện dí dỏm, khôi hài và sự thông minh của Tuấn đã khiến trái tim tôi rung động. Tôi yêu Tuấn...
Tình yêu ấy cứ tự nhiên đến sau mỗi lần Tuấn đến đón tôi đi cà phê, đi ăn và đi dạo. Cảm giác được ở bên một người mà mình quý mến, thời gian trôi nhanh thật. Nhiều khi ước buổi tối thật dài để được tâm sự nhiều hơn.
Có vẻ như anh không hài lòng về cách ứng xử của tôi, nên những lần sau, anh chủ động đưa tôi đi chơi khuya và đưa tôi vào nhà nghỉ với lời hứa sẽ không làm gì. (Ảnh minh họa)
Cái lần Tuấn nắm lấy bàn tay tôi và áp lên má mình một cách bất giác, người tôi mềm nhũn ra, cảm giác đó đích thực là tình yêu. Nhiều khi tôi còn tự nhủ &'hay là tại mình chưa yêu bao giờ nên khi có đàn ông gần mình, mình cảm thấy lạ như vậy?'. Nhiều lần tôi kiểm chứng bằng cách thử cầm tay người đàn ông khác nhưng không giống như khi bàn tay Tuấn chạm vào tay tôi, rạo rực, cảm giác khó tả vô cùng. Tôi tin đó là tình yêu. Và cứ như thế, chúng tôi dù không ai nói với nhau lời yêu nhưng cảm nhận trong trái tim đích thị là tình yêu, không thể nào khác được. Tuấn nhìn tôi âu yếm, nắm lấy tay tôi và hôn lên đôi bàn tay nhỏ bé. Tôi cảm nhận được hơi ấm từ trái tim anh truyền qua. Tôi yêu anh nhiều lắm!
Anh đã tỏ tình với tôi vào một đêm rất lãng mạn, có nến, có hoa. Cảm giác ấy khiến tôi thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời. Có lẽ là lần đầu được yêu nên đối với tôi, những thứ đó quá xa xỉ, tôi không dám tin có ngày mình lại ngập tràn trong hạnh phúc như vậy.
Tuấn biết tôi chưa từng yêu ai nên anh luôn gây cho tôi những bất ngờ làm tôi si mê anh. Tôi yêu anh đến điên dại, cùng anh xây dựng kế hoạch tương lai và rồi còn tính cả chuyện sinh bao nhiêu đứa con. Chúng tôi vẽ ra một tương lai như mơ, và đó là tất cả những gì tôi hi vọng ở Tuấn.
Tuấn bắt đầu biết cách làm cho tôi phải phụ thuộc vào anh vì tình yêu. Sau những lần hẹn hò lãng mạn cà phê, nước uống, rồi đi chơi, anh thay đổi cách tán tỉnh tôi. Anh thường hay chọn những chỗ kín đáo chỉ có hai đứa và anh ôm hôn tôi. Tôi lẩn tránh vì ngại ánh mắt của người khác, có vẻ không được lịch sự ở chốn công cộng nhưng anh cứ bảo như thế không sao, vì người ta hay thiết kế như vậy để phục vụ những đôi yêu nhau. Nói thì nói vậy nhưng tôi lo lắng lắm, sợ người khác nhìn thấy sẽ không hay ho gì.
Có vẻ như anh không hài lòng về cách ứng xử của tôi, nên những lần sau, anh chủ động đưa tôi đi chơi khuya và đưa tôi vào nhà nghỉ với lời hứa sẽ không làm gì. Giá như tôi đã yêu vài người, có lẽ tôi sẽ không tin lời nói của anh. Nhưng vì tôi chưa yêu ai, thế nên, việc anh nói tôi tin. Tôi nghĩ, hai người có thể nằm cạnh nhau và tôi có thể cương quyết không làm gì, anh sẽ không thể động được vào tôi.
Anh ta biết, tôi bây giờ chính là người theo đuổi, quỵ lụy anh, tôi đã trao thân và quá yêu anh, tôi không thể từ bỏ anh. (ảnh minh họa)
Nhưng mọi thứ không như tôi nghĩ. Anh đưa tôi vào nhà nghỉ và cứ lấn tới người tôi, anh dường như không cho tôi làm chủ bản thân mình. Anh ôm ghì lấy tôi, nói muốn có được tôi và như thế, tôi phải thuộc về anh.
Dù vậy, tôi cũng không hề trách anh, giận anh, có lẽ vì tôi quá yêu anh. Tôi buồn vì anh không tôn trọng tôi nhưng bây giờ thì mọi thứ quá rõ ràng rồi, tôi không thể rút lui được. Tôi vẫn sẽ phải chấp nhận chuyện này và yêu anh. Nhưng thật không ngờ, cơn ác mộng ập xuống đầu tôi. Sau lần vui vẻ bên tôi, anh thay lòng. Anh bắt đầu dở thói trăng hoa, anh gái gú lăng nhăng, nhắn tin gọi điện với rất nhiều cô gái. Anh thường không ngại khi nói chuyện tình tứ với họ trước mặt tôi. Anh coi tôi không ra gì. Anh biết tôi yêu anh, chấp nhận anh nên anh ta không hề bận tâm tới sự xuất hiện của tôi.
Anh ta biết, tôi bây giờ chính là người theo đuổi, quỵ lụy anh, tôi đã trao thân và quá yêu anh, tôi không thể từ bỏ anh. Vậy đó, anh trở mặt, anh đúng là một gã Sở Khanh chứ không phải là người tử tế như tôi đã từng nghĩ. Anh yêu tôi nhưng chỉ lợi dụng thân xác tôi mà thôi, còn bây giờ, anh đã rút ván sau khi qua cầu. Anh không thèm đả động gì tới tôi nữa, chỉ khi nào anh muốn được vui vẻ với con gái, anh mới gọi tôi. Còn anh mặc những cuộc gọi điện và tin nhắn của tôi. Tôi buồn quá. Có lẽ anh không còn yêu tôi nữa, anh đã lợi dụng tôi xong rồi và giờ, tôi trở thành kẻ bám theo anh như con đỉa. Tôi cảm thấy xấu hổ và bị xúc phạm. Có lẽ ngày chúng tôi chia tay không xa mà thôi... Có phải tôi quá dại khi đã yêu người đàn ông này không?
Theo VNE
"Mặc áo vào đi em!" Vì tôi không thích loại phụ nữ dễ dãi, tự nguyện cởi áo cởi quần trước mặt tôi. Nếu có thể làm điều đó thì hãy để chính tay tôi làm. Cách nói này có thể sẽ hơi bất lịch sự với em, nhưng đó là những gì tôi yêu cầu ở người phụ nữcủa tôi. Tôi và em quen nhau mới có...