‘Hết mình’ đâu giữ được chân anh!
Lụa ngoan ngoãn chăm sóc Quảng, chiều người yêu tất cả. Quảng như con chim hút mật lả lơi trên đoá hoa, còn Lụa là vật dâng hiến. Rất nhiều bạn trẻ, trai cũng như gái quan niệm yêu phải hết mình, phải “thuộc” về nhau và sống thử nếu hợp thì lấy. Vì nông nổi, vì quá yêu và tin vào tình yêu, nhiều cô gái tưởng như chín chắn đã bị “đá phắt” sau những ngày sống chung với bạn trai. Kết quả tình yêu của họ là những “cái trống” đang lớn dần.
Trinh trở nên trầm cảm, đau khổ vì đã trao thân cho người yêu. Sau vài tháng cùng Thắng chung sống cô đã chứng minh tình yêu của cô với Thắng bằng đời con gái của mình. Cô tự hào vì tình yêu tuyệt vời với Thắng, cô yêu Thắng hết lòng và ngược lại Thắng cũng chiều, quan tâm đến cô từng li từng tí.
Trước sự nồng nàn của người yêu, Thắng đã khéo léo cuốn hút cô bằng những món quà đắt tiền: Quần áo – giày dép xịn mà với đồng lương còm cô không dám màng tới. Họ quấn quít không rời xa nhau, sau giờ làm cô vội vã rẽ ngang qua chợ mua đồ về nấu ăn theo sở thích của Thắng. Thắng cũng về sớm hơn thường lệ giúp cô nội trợ.
Rồi những ngày “huy hoàng” cũng dần tắt khi Trinh không còn mới mẻ, hấp dẫn Thắng như thời gian đầu. Cô ngày càng sống đơn giản hơn, cô vận đồ cũng luộm thuộm, đầu tóc không chải mượt, tỉa tót… nên trông già đi. Rồi cô khó tính, cau có khi Thắng về trễ, cô ghen tuông với cả đồng nghiệp nữ của Thắng gọi điện hỏi về công việc.
Video đang HOT
Nhiều bạn trẻ quan niệm đã yêu là phải “hết mình”
Trinh kiểm soát mọi việc của người yêu khiến Thắng bực bội khó chịu. Nếu không vì yêu cô thì Thắng đã dễ dàng chia tay. Nhưng cố nén cũng không được khi sự quấy rầy của cô làm Thắng quá mệt mỏi. Tình yêu của cô khiến Thắng nghẹt thở và anh đã đi “ở riêng” trước sự khóc lóc của người tình. Thắng chỉ nói: “Chúng ta không hợp nhau”.
“Yêu là lấy” đó là lời tuyên bố của Lụa, cô gái có mái tóc dài đen mượt trước đám bạn cùng công ty. Hết phổ thông, Lụa đi làm công nhân may, rời quê lên thị xã lập nghiệp. Bạn bè bảo Lụa xinh thế chả khó gì khì kiếm tấm chồng tử tế, giàu có. Sau một năm đi làm Lụa đã yêu. Người yêu Lụa đẹp trai, lắm tiền, nghe đâu làm quản đốc ở một công ty Việt. Bằng sự “ma lanh” khéo tán của Quảng, Lụa đã gật đầu yêu Quảng sau vài lần đi uống nước.
Lụa như con nai tơ lạc giữa đồng cỏ mênh mông là Quảng. Lụa yêu Quảng bằng tình yêu thực, cô không hiểu được tính “háo sắc” của đàn ông nên trò lừa của Quảng cô đâu biết. Nhiều tiền, biết chơi, biết chiều lòng bạn gái Quảng tặng cô những đồ trang điểm, trang sức rất đẹp, Lụa hãnh diện ra mặt.
Quảng thường xuyên đưa Lụa về nhà cô vào cuối tuần, nhưng không bao giờ đưa Lụa về nhà mình, dù Lụa rất muốn. Bố mẹ Lụa tin tưởng Quảng là người tốt và giao Lụa cho Quảng “trông nom”. Lụa tin vào tình yêu của Quảng. Cô đồng ý thuê nhà ở cùng Quảng như vợ chồng sau những lời đường mật hứa hẹn làm đám cưới của Quảng.
Họ “dâng hiến” hết mình cho những “chú chim” thỏa thuê hút mật
Lụa ngoan ngoãn chăm sóc Quảng, chiều người yêu tất cả. Quảng như con chim hút mật lả lơi trên đoá hoa, còn Lụa là vật dâng hiến. Khi biết mình có bầu Lụa giục cưới, Quảng khất lần “vì công ty đang lục đục, chuyện làm ăn của Quảng không suôn sẻ”. Lụa sợ mọi người biết cô có thai đành nhắm mắt theo Quảng vào bệnh viện giải quyết.
Tháng sau Lụa tiếp tục có thai, lúc này sức khoẻ của Lụa không được tốt, phá thai sẽ nguy hiểm cho tính mạng của cô, Quảng bỏ lại hậu quả sau sự chơi bời thoả thuê của mình. Anh ta chuyển vào Nam theo một công ty mới, không một dòng tin nhắn cho Lụa.
Hoảng hốt khi Thắng không quay về và bỏ rơi mình. Loan như chết đi vì cái thai trong bụng cô đã gần hai tháng. Tìm gặp Thắng để cầu xin Thắng làm đám cưới, Loan đã phải chịu nhục nhã khi nghe người yêu nói: “Tôi không thể lấy cô làm vợ, mọi chuyện đã hết, tiền đây cô tự đi giải quyết hậu quả…”. Giờ có ân hận Loan cũng không cứu nổi đời mình. Khi “con ong đã tỏ đường đi lối về” thì ắt nó sẽ chuyển đường đi tìm “mật mới”.
Sau cuộc trốn chạy của Quảng, Lụa “đứt gánh giữa đường”. Sợ hãi với sự lừa lọc của người yêu và giọt máu trong người, cô âm thầm theo lối cũ vào viện giải quyết. Cô không dám về quê vì cái thân tàn của mình. Đến công ty cô lầm lũi làm cho hết giờ rồi về phòng đóng chặt cửa. Bạn bè chia buồn với cô vì bị người yêu bỏ rơi, họ đâu có biết nỗi đau mà cô vừa trải qua. Vậy mà Lụa cả tin cứ nghĩ “yêu là lấy”. Giờ thì cô căm ghét chính mình.