Hết lòng vì gia đình nhưng ngàn vạn lần tôi vẫn không thể tưởng tượng ra nổi sự trở mặt của người chồng
Cuối cùng cái giá tôi nhận được lại là sự bạc bẽo của người đàn ông mình vô cùng yêu thương.
Tôi và anh yêu nhau được 2 năm thì kết hôn. Ngày kết hôn, chúng tôi chẳng có gì trong tay, hai bên gia đình cũng cho một ít vàng bạc, của hồi môn làm vốn. Nhưng vì cuộc sống ở nơi xa, không gần cả bên nội lẫn bên ngoại, nên khi bắt đầu cuộc sống gia đình chúng tôi đã phải tiêu đến đồng tiền cuối cùng.
Vì chẳng có nhiều tiền, chúng tôi phải cố gắng làm việc, rồi chi tiêu tiết kiệm để cố gắng mua được một căn nhà trên Hà Nội sống cho đỡ khổ. Trong suốt 2 năm trời, tôi một mình gánh vác hết mọi công việc trong nhà. Công việc hai bên gia đình, bên nội bên ngoại đều là do tôi phải đứng ra lo liệu, bởi lẽ chồng tôi là dân công trình, thường xuyên phải đi xa theo các dự án của công ty. Có khi, chồng tôi phải đi đến 8 tháng trời không về thăm nhà một lần nào.
Trong thời gian đó, tôi cũng cố gắng làm việc để thêm được đồng ra đồng vào. Hai năm sau thì chúng tôi cũng đã để dành được một khoản tiền kha khá, nên quyết định mua nhà trả góp để yên tâm làm việc và lên kế hoạch cho những mục tiêu mới. Đến thời điểm này, cả hai chúng tôi đều đưa đến quyết định nên có thêm một thành viên mới trong gia đình.
Cả hai chúng tôi bề ngoài đều khá khỏe mạnh, nhưng chẳng hiểu sao thử cả năm trời mà vẫn không có tin vui. Thấy vậy, tôi và chồng cùng nhau đi khám tổng quát để tìm ra nguyên nhân. Nhận tờ kết quả trên tay mà tôi vô cùng bàng hoàng. Sức khỏe và tình trạng sinh lý của chồng tôi hoàn toàn bình thường, thế nhưng tôi lại mắc phải hội chứng buồng trứng đa nang. Đây cũng là căn bệnh gây ra tình trạng vô sinh ở hầu hết chị em phụ nữ. Tôi khá lạ khi bao lâu nay không hề nhận thấy tình trạng sức khỏe của chính mình.
Video đang HOT
Nhận được tin, tôi vô cùng suy sụp. Nghĩ đến cảnh không thể sinh được con, hoặc nếu muốn sinh con sẽ phải tốn một khoản tiền vô cùng lớn, tôi lại chỉ muốn chết đi cho rồi. Cuộc sống tương lai của tôi bỗng trở nên đen tối và u ám chỉ sau một ngày. Tôi còn không thể chấp nhận được việc này thì không biết chồng tôi cảm thấy thế nào.
Nhưng thay vì trách cứ, chồng tôi đã liên tục động viên và thuyết phục tôi đi chữa trị và phẫu thuật để cải thiện tình hình. Ban đầu, anh tích cực ủng hộ việc điều trị của tôi, thường xuyên ở bên chăm sóc, động viên và an ủi. Có lần, anh nhận lệnh phải đi công tác xa, nhưng rồi anh xin phép sếp được hoãn lại để được ở gần tôi những lúc tôi cần.
Vì phải nằm viện liên tục, lại trải qua những lần phẫu thuật đau đớn, có những lúc tôi cảm thấy vô cùng tồi tệ. Nhưng rồi khi nhìn thấy anh đang nằm bên cạnh mình, tôi lại cảm thấy mình hạnh phúc biết bao khi có một người chồng như vậy. Một thời gian sau khi điều trị vẫn không đem lại kết quả khả quan nào, lúc này áp lực tài chính lại tăng cao, thế nên mối quan hệ giữa chồng và tôi bắt đầu có những dấu hiệu mệt mỏi.
Sự quan tâm và chăm sóc của anh dành cho tôi dần trở nên nhạt nhòa và hời hợt. Có những ngày anh chẳng nói với tôi câu nào. Đôi khi trong những bữa ăn, anh thường hay cau mày, khó chịu và gắt gỏng. Có lần đỉnh điểm, anh đổ lỗi cho tôi về việc tôi vô sinh nên khiến anh không thể có được một thằng cu. Thậm chí anh còn nói rằng nếu biết trước thế này anh đã chẳng cưới tôi làm gì.
Ban đầu, tôi nghĩ rằng vì buồn phiền nhiều quá mà anh để cảm xúc chi phối, nói ra những lời nặng nề như vậy. Dù buồn khổ khi phải chịu đựng những lời nói đó, tôi vẫn bỏ qua cho chồng. Vì sự thật thì đúng là lỗi của tôi nên chúng tôi mới chẳng thể có được một đứa con. Hơn nữa, tiền bạc cũng không phải là dễ kiếm, mà sau vài lần điều trị, hiện chúng tôi còn đang mang nợ trên vai.
Nhưng khoảng 3 tháng sau, anh đưa ra trước mặt tôi tờ đơn ly dị. Lý do anh đưa ra là anh muốn có một người vợ có khả năng sinh con. Anh nói dù tình cảm vẫn còn nhưng anh không thể tiếp tục sống trong một ngôi nhà mà thiếu tiếng cười của con trẻ đến suốt cuộc đời này. Nghĩ mình chẳng thể đem lại hạnh phúc được cho anh, tôi đồng ý kí vào đơn ly dị.
Sau đó tôi trở nên tuyệt vọng và khóc rất nhiều. Cuộc đời tôi thế là hết. Con đã không thể có được mà đến chồng cũng không chịu được mà ly hôn. Thế rồi, sau khi bình tĩnh trở lại, tôi nhận thấy sự vô tâm và lạnh lùng ở phía người chồng của mình. Sau tất cả những gì tôi làm cho anh, cho gia đình anh, cho tổ ấm này, vậy mà cuối cùng anh lại trở mặt và đạp đổ hết những gì tôi đã hi sinh. Những ngày tháng dài đằng đẵng chờ đợi anh, sống một mình giữa thành phố lạ, rồi phải tự bươn trải mỗi ngày để có thể vun đắp cho cuộc sống tương lai, cuối cùng cái giá tôi nhận được lại là sự bạc bẽo của người đàn ông mình vô cùng yêu thương.
Theo afamily.vn
Bạn trai nhất quyết không công khai tình cảm sau khi bị mẹ tôi phản đối
Anh nói nếu tiếp tục thì không để cho gia đình hai bên biết nữa, phải thông báo là chúng tôi đã chia tay nhau.
Tôi và bạn trai quen nhau hơn 2 năm, đã tính chuyện sẽ về gặp gia đình tôi ở quê. Vừa rồi, bạn trai có gọi điện cho mẹ tôi để xin phép sang năm hai đứa về quê gặp mặt nhưng không hiểu sao mẹ từ chối, nói thẳng luôn với anh là không muốn đám cưới diễn ra. Lý do mẹ đưa ra là hai đứa ở xa nhau (anh đang kinh doanh ở quê, còn tôi làm việc ở thành phố), với lại anh ít hơn tôi 2 tuổi mẹ cũng không thích.
Tôi có công việc ổn định, còn mẹ cho rằng anh chỉ kinh doanh ở nhà, không xứng với tôi. Sau khi nói chuyện với mẹ tôi, anh không nói lại cho tôi biết, chỉ tỏ ra rất buồn, một tuần sau thì nói hai đứa nên chia tay. Tôi phải hỏi mẹ thì mẹ mới nói mọi chuyện cho tôi nghe. Tôi rất buồn và có góp ý với mẹ là mẹ không nên nói trước mặt bạn trai con như vậy nhưng mẹ không lắng nghe. Tôi và bạn trai cũng nói chuyện với nhau nghiêm túc và quyết định vẫn giữ tình cảm này, anh nói nếu tiếp tục chỉ hai đứa biết, không để cho gia đình hai bên biết nữa.
Ảnh minh họa.
Anh cũng nói cần thêm 2 năm để tự tin hơn về kinh tế, khi đó sẽ công khai lại với hai bên gia đình, còn hiện tại phải báo là chúng tôi đã chia tay, cũng không cho tôi liên lạc với nhà anh. Tôi rất buồn, thuyết phục anh nhiều, nói chỉ cần giấu gia đình tôi, còn bên anh hãy để tôi quan tâm bình thường nhưng anh không chịu, nói không muốn gia đình anh cũng gây áp lực cho anh (ba má anh rất quý tôi, muốn hai đứa cưới sớm).
Về phần tôi, tôi thương anh và nhất định sẽ cưới anh, ba má tôi chắc chắn sẽ không phản đối quyết định này vì hạnh phúc của tôi thì tôi sẽ tự quyết. Còn anh, vẫn thương tôi nhưng không muốn công khai nữa. Tôi chờ anh 2 năm cũng được nhưng vẫn mong anh công khai cho hai bên gia đình biết, cứ giấu thế tôi rất buồn. Giờ tôi phải làm sao để thuyết phục anh thay đổi ý định và phải nói như thế nào để giúp anh có thể muốn cưới sớm? Mong các bạn cho tôi lời khuyên.
Hồng
Theo ngoisao.net
Hốt hoảng ngay đêm tân hôn vì bệnh oái oăm của vợ Tôi đang thấy hoang mang mà chưa biết làm thế nào để giúp vợ khỏi được bệnh oái oăm này. Chúng tôi vừa cưới nhau được một khoảng thời gian ngắn. Chúng tôi yêu nhau được gần 11 tháng mới kết hôn nên mọi thứ dường như đều đã nắm rõ về nhau. Nhưng điều tôi không ngờ là ngay đêm tân hôn...