Hết lòng tại vì ‘chồng’ vẫn bị phụ bạc
Chưa cưới nhưng chúng tôi được gia đình cho sống như vợ chồng. Giờ anh hẹn hò với cô gái khác khiến tôi đau lòng quá.
Tôi năm nay 22 tuổi, là sinh viên trường du lịch. Anh năm nay 27 tuổi. Tôi quen anh cách đây 3 năm, khi tôi còn học đại học và anh cũng là sinh viên ngành quản trị mạng. Gia đình tôi nghèo và chúng tôi cùng ở quê lên thành phố học tập. Thời gian đầu, tôi có nhiều người theo đuổi nhưng tôi không chọn ai mà đồng ý yêu anh.
Trong suốt thời gian dài yêu nhau, anh luôn dành thời gian quan tâm, chăm sóc tôi, đưa đón tôi đi học. Vì gia đình tôi nghèo, không đủ tiền cho tôi học đại học nữa. Khi học được năm thứ hai thì tôi xin nghỉ và đi làm nhà hàng. Tôi rất buồn và hụt hẫng. Anh đã động viên tôi rất nhiều và nói rằng: “Em còn trẻ, vài năm nữa làm ổn định rồi học thêm nghề khác cũng được”. Tôi bỏ qua nỗi buồn và cố gắng đi làm để đỡ gánh nặng cho gia đình.
Anh thương tôi và đã dắt tôi về quê ra mắt gia đình. Tôi cũng làm vậy. Hai bên gia đình đều ưng ý và cho phép chúng tôi được ở chung với nhau dù chưa cưới. Chúng tôi đã rất vui và hạnh phúc. Tôi vun vén cho gia đình nhỏ và chưa chính thức của mình. Tôi dành tình yêu cho anh và anh cũng vậy. Khi anh sắp thi tốt nghiệp, tôi một mình đi làm, lo mọi khoản chi tiêu trong cuộc sống của hai đứa để anh chuyên tâm học thành tài. Cuối cùng, anh cũng thi đậu và bắt đầu đi xin việc làm. Cuộc sống của chúng tôi tuy khó khăn nhưng hạnh phúc.
Video đang HOT
Khi anh tốt nghiệp, tôi cũng bắt đầu nộp hồ sơ xin học tại trường du lịch để thỏa mãn ước mơ học tập của mình. Anh thì đã xin được việc làm ổn định với mức thu nhập cao. Anh bảo tôi đừng đi làm nữa, anh sẽ nuôi tôi ăn học, chăm sóc tôi, bù lại thời gian tôi phải khổ vì anh. Nhưng mọi chuyện cũng bắt đầu từ đây. Anh đi làm cả ngày từ 9h sáng tới 11h đêm mới về. Anh bắt đầu chải chuốt khi đi làm, xịt nước hoa nữa. Chúng tôi ít có thời gian bên nhau nhưng vẫn yêu nhau nhiều. Rồi anh có những chuyến công tác xa một vài ngày ở các tỉnh. Anh đã thuê phòng gần chỗ làm để tôi đỡ nhớ anh, có nhớ anh thì đi qua chơi với anh cũng gần. Tôi càng tin tưởng anh và yêu anh nhiều hơn.
Cuộc sống của tôi toàn màu hồng nếu không có một ngày anh nhậu say về và ngủ trước tôi. Tầm 12h30 đêm đó, một cô gái nhắn tin đến cho anh với nội dung: “Anh ngủ chưa? Em nhớ anh lắm”. Trời đất dưới chân tôi sụp đổ. Tôi cố gắng dặn lòng mình và đợi đến hôm sau nhưng anh lại đi làm sớm, tôi không kịp hỏi. Trưa hôm đó, tôi mang cơm qua cho anh ăn. Thấy anh có tin nhắn mà lại không dám đọc, tôi đã giựt lấy điện thoại và thấy toàn bộ cuộc trao đổi hẹn hò của hai người. Tôi đã điên lên và nói chuyện với anh. Tôi nói chia tay và bảo sẽ chuyển ra khỏi nhà. Tôi không muốn sống chung nữa. Anh sợ hãi và ôm tôi. Anh nói anh sai, mong tôi tha thứ. Anh nói anh không thể sống thiếu tôi. Anh hứa sẽ xóa số cô ta và không liên lạc nữa.
Tôi đã tin một lần và tha thứ cho anh. Tôi không muốn mất anh nhưng tôi đã lầm. Anh đã lừa dối tôi. Anh đi làm và vẫn liên lạc với cô ta, thậm chí còn lưu số điện thoại của cô ta bằng tên khác để tôi không nhận ra. Tôi đã buồn lắm. Tất cả với tôi đã là con số 0. Tôi yêu anh nhưng anh đã lừa dối tôi rất nhiều và giờ đây, tôi không muốn đối mặt với anh mỗi tối, không muốn ngủ chung với người đàn ông đã gian dối tôi.
Tôi cũng khá xinh đẹp, học hành đàng hoàng. Tôi luôn chăm lo cho anh trong cuộc sống, hết lòng vì anh, hy sinh cũng vì anh mà tại sao anh lại làm vậy với tôi? Tôi thua kém cô ta ở điểm gì? Giờ tôi có nên tha thứ cho anh và tiếp tục sống chung hay chuyển ra ngoài và tự lập. Tôi vẫn còn thương anh lắm. Xin hãy giúp tôi.
Theo VNE
Đau khổ tại vì bị người yêu đồng tính phản bội
Sau nhiều lần đổ vỡ tình cảm, tôi đã loạn nhịp trước một người đồng tính và tự an ủi mình rằng chỉ cần họ yêu mình, chung thủy là đủ.
Tôi đã đọc rất nhiều tâm sự của mọi người để cho vơi đi nỗi buồn trong lòng mình. Ở đâu đó trong những lời tâm sự đó, tôi cũng tìm thấy sự đồng cảm: đều bị lừa dối tình cảm. Tôi luôn tự hỏi sao con người sống với nhau lại làm khổ nhau đến vậy? Không có cái đau nào sánh bằng nỗi đau bị lừa dối về tình cảm. Hôm nay, cho tôi nói lên tâm sự của mình. Tôi tự nhận mình là phụ nữ đẹp, nấu ăn đủ ngon, chu đáo đủ để chăm sóc người đàn ông của mình. Tính tôi có chút nóng nảy nhưng cũng rất mau nguôi.
Đến năm 21 tuổi, tôi mới biết yêu lần đầu nhưng rồi chia tay. Đến sau này, tôi lấy chồng nhưng cũng chỉ được một thời gian và lại đổ vỡ. Từ đó, trái tim tôi không dám mở lòng với bất kỳ ai. Cho đến ngày, tôi cũng loạn nhịp trước một người. Nhưng cuộc đời éo le, người đó là đồng tính. Tôi dằn vặt lắm để chọn giữa gia đình và người ấy. Cuối cùng, tôi chọn người ấy và tự an ủi mình rằng miễn là họ yêu thương mình, chung thủy với mình và không là cho trái tim mình đau nữa.
Cuộc tình này cũng hạnh phúc được gần 3 năm và điều gì đến lại đến. Họ cũng bỏ tôi ra đi theo người phụ nữ khác và người này làm má mì chuyên điều gái. Lý do họ đưa ra là người kia có tiền, chu cấp cho họ vì họ không muốn cuộc sống cực khổ với tôi nữa. Đúng lúc đó, người ấy cũng lên Facebook để làm quen với các cô gái sống bên Mỹ. Nhưng thật ra, tôi cũng đâu có nghèo, cũng đủ ăn, đủ mặc, thích gì là mua, miễn đừng quá sức mình. Nhiều người còn muốn được như tôi.
Không lẽ trong đời sống hiện giờ, cái gọi là chung thủy, chia sẻ, chân thành, không vì tiền bạc nó quá xa xỉ với tình yêu giữa con người với nhau sao? Tôi thấy rối bời, đau lòng, trái tim tan nát và niềm tin bị đánh mất. Từ đó cũng sinh ra tâm hồn chai sạn.
Viết ra những dòng này, tôi chỉ muốn nói với bạn nào đang có suy nghĩ làm điều gì đó có lỗi với người với người yêu thương rằng hãy cố dằn mình lại. Vì một khi không tự chủ được sẽ kéo theo nhiều chuyện đau long cho nhiều người. Như tôi hiện giờ đã 33 tuổi và không đủ tự tin để làm lại từ đầu. Tôi muốn gửi vài lời này để cho lòng nhẹ đi. Xin đừng trách hay khinh khi tôi đã quen người cùng giới. Một lần nữa, xin cảm ơn đã đọc dòng tâm sự của tôi.
Theo VNE
Chồng tuyên bố tiền của anh để dành 'chơi gái' Trước tòa, anh thẳng thừng nói những lời phũ phàng đó với tôi - người cùng anh đầu gối tay ấp, vượt muôn vàn khó khăn. Cưới nhau được 2 năm, khi con vừa tròn 6 tháng tuổi, tôi ngậm ngùi cầm quyết định ly hôn trên tay, lặng lẽ bước ra khỏi cánh cổng tòa án. Tôi năm nay 25 tuổi, đã...