Hãy yêu như chưa từng tổn thương
Có những nỗi đau dài như mùa đông của những kẻ cô đơn. Có những nỗi nhớ đậm và sâu như ly cà phê đắng không đường của một buổi chiều muộn.
Có những nỗi đau dài như mùa đông của những kẻ cô đơn. Có những nỗi nhớ đậm và sâu như ly cà phê đắng không đường của một buổi chiều muộn.Có những nỗi buồn lê thê như cơn mưa rả rích cuối tháng Mười gió trôi.
Có những người may mắn tìm được một nửa cuộc đời chỉ trong ánh mắt đầu tiên. Có những người cái cầm tay giữa phố đông vẫn chưa một lần biết đến…Có những người mòn mỏi đi tìm kẻ còn lại…Có những người… sợ yêu nên chưa dám gật đầu…Ta vẫn có thói quen đem nỗi buồn của quá khứ để đong đếm cho hạnh phúc của tương lai, mà vội quên mất rằng an yên của hôm nay cũng bao lần phải đánh đổi.
Ta vẫn thường đem nước mắt của ngày hôm qua để tô màu cho những niềm vui của thì hiện tại, mà vô tình không nhớ rằng chẳng có gì là mãi mãi, kể cả nỗi đau.Một lần chia tay, vạn lần sau em vẫn sợ mình sẽ đau như ngày đó.
Đến bao giờ em mới muốn quên đi ngày trước, để sống cho chính mình bây giờ, hả em? Ta vẫn biết, mỗi lần yêu là một lần đau, mỗi lần xa nhau là một lần con tim bật khóc. Nhưng nếu tình yêu chỉ có nụ cười và hạnh phúc, sẽ lấy đâu ra cái giá để người ta trân trọng từng giây, từng phút được gần nhau đây em?
Ta vẫn biết, mỗi lần yêu là một lần đau, mỗi lần xa nhau là một lần con tim bật khóc. (Ảnh minh họa)
Em vẫn ngại ngần chọn những yêu thương ngoài kia vì sợ mình lại thêm một lần nhầm lẫn. Mắt em vẫn khép, tim em vẫn đóng. Môi em vẫn buồn và lòng em vẫn hoang mang…Những nỗi sợ vô hình cứ lấn át tâm trí em đi tìm lấy một tình yêu. Bàn tay cô đơn vẫn chối từ một bàn tay dù là trong rét lạnh. Em nhìn xung quanh bằng ánh mắt nghi ngờ của một kẻ đánh mất niềm tin. Và yêu trong mơ hồ của một kẻ không còn biết đánh vần hai từ “hạnh phúc”.
Cái bóng của ngày xưa cũ vẫn là nỗi ám ảnh khó dứt mỗi lần em được tình yêu gọi tên. Nỗi đau ngày xưa, nỗi buồn ngày xưa, nỗi nhớ ngày xưa… em đừng tự mình quẩn quanh trong một vòng tròn không có lối thoát.
Em!Em không có lỗi, và tình yêu cũng không hề có lỗi. Đừng đánh mất hiện tại bằng những thứ đã qua…Đừng làm tổn thương người đến sau bằng nỗi đau của người tình trước….Đừng làm tổn thương chính mình để đánh đổi hai chữ mãi mãi của tình yêu…Hãy cứ mơ như lần đầu, nhung nhớ như lần đầu… Hôn như lần đầu và hãy yêu như chưa từng bị tổn thương…Bởi nỗi đau có chăng, cũng chính là phép hoán dụ cho những hạnh phúc phía sau đang đong đầy…
Video đang HOT
Theo VNE
Trời đã sinh ra tôi, sao còn để tôi xấu xí thế này?
Tôi buồn bã vô cùng, chỉ muốn đập hết gương trong nhà. Trời đã sinh ra tôi, sao còn để tôi xấu xí thế này. Tôi ghét chính mình, ghét khuôn mặt xấu xí, ghét làn da đầy mụn, ghét cơ thể sồ sề không bao giờ sửa được của tôi...
Chào tất cả mọi người, chào anh Hùng Cường - tác giả bài viết "Đàn ông chúng tôi đa số chọn xinh-ngu, hiền-đần"!
Có thể đa số mọi người đều phản đối cách suy nghĩ của anh Hùng Cường. Tôi biết ai cũng nói "Xấu không phải là tội". Nhưng đứng trên phương diện một người con gái xấu xí, tôi có thể nói rằng những gì anh Hùng Cường nói đều hoàn toàn chính xác.
Tôi cũng là một cô gái xấu mọi người ạ. Không phải là tôi chỉ xấu bình thường đâu mà tôi xấu thậm tệ ấy. Tôi mới 25 tuổi nhưng đã sồ sề như người có hai con. Da tôi đen, lại còn đầy mụn bọc nhìn cứ bẩn bẩn. Gương mặt thì chẳng chút ưa nhìn nào.
Đã thế, trong khi những người con gái khác có mùi thơm thoang thoảng thì người tôi tỏa ra mùi hôi rất khó chịu (tôi bị hở van thực quản dẫn đến bệnh này).
Tôi càng tự ti hơn khi có một em gái dễ thương, hoạt bát. Đã nhiều lần tôi tự hỏi, tại sao cùng một bố mẹ sinh ra mà chị em tôi lại khác nhau một trời một vực.
(Ảnh minh họa - Nguồn: inmagine)
Em gái tôi cũng mập nhưng là mập mũm mĩm dễ thương, da dẻ trắng trẻo, hồng hào. Lúc nào nó cũng tự tin, ăn nói lưu loát, tỏa sáng còn tôi lại u sầu, chán nản đến mức chẳng muốn tiếp xúc với ai.
Vì xấu, tôi phải chịu rất nhiều sự ghẻ lạnh của mọi người xung quanh. Bố mẹ tôi đối xử với hai chị em tôi hoàn toàn khác biệt. Đi mua quần áo, mỹ phẩm, mẹ chỉ hay rủ em đi. Nó xinh xắn, có thẩm mỹ, còn tôi thì dẫn ra đường chỉ làm cho người ta chê cười.
Khi tôi đi học, cô giáo sắp chỗ cho tôi ngồi cạnh một bạn rất xinh. Vô tình một lần, cô gọi tên nhầm tôi và bạn ấy, bọn con trai trong lớp xôn xao hết cả. Tôi nghe rõ có đứa ác miệng: "Sao lại có thể nhớ nhầm một thiên thần với một đứa mặt lợn được".
Mỗi dịp 8-3, 20-10, lớp tổ chức cho các bạn nữ lên bốc thăm tên một bạn nam lên tặng quà tôi. Nếu ai xui xẻo bị tôi bốc phải, người đó sẽ làm trò cười cho cả lớp. Ai lên tặng quà tôi cũng mang bộ mặt nặng như chì, đút vội hộp quà vào tay rồi chạy về chỗ. Họ chẳng buồn cho tôi một lời chúc.
Mỗi lần như vậy, tôi đều gượng cười theo mọi người, giả vờ hùa theo trò đùa của các bạn. Để rồi về đến nhà một mình, tôi úp mặt vào gối khóc.
Tôi cố gắng học giỏi để có thể "mất cái này, bù cái kia" như mọi người vẫn hay nói. Nhưng trong xã hội bây giờ, hình thức quả được trọng vọng hơn rất nhiều so với tri thức.
Khi tôi đem hồ sơ đến các ngân hàng, doanh nghiệp. Tấm bằng của tôi là bằng đỏ, lại có bằng tiếng anh, tin học với số điểm cao. Thế nhưng không ít lần, tôi bị từ chối thẳng thừng: "Bên anh tuyển cả ngoại hình, em cầm hồ sơ về đi!".
Có lần, khi một nhà tuyển dụng vứt thẳng hồ sơ trả tôi vì tôi lùn. Uất ức quá, tôi hỏi: "Người ta làm việc bằng cái đầu chứ có bằng cái chân đâu" thì nhận được câu trả lời "Không thông minh thì có thể đào tạo, nhưng chân ngắn thì khó kéo dài lắm".
Vì xấu xí, tôi chẳng được chàng nào dòm ngó từ bé tới giờ. Tôi cũng chẳng dám trò chuyện cùng ai vì mỗi lần nhìn thấy dung nhan của tôi, mọi người đều lẩn xa chục mét.
Tôi khao khát có một tình yêu lãng mạn, một chàng Bạch mã hoàng tử sẽ yêu tôi vì tâm hồn. Tôi tìm đến thế giới ảo, nơi chẳng ai biết đến ngoại hình xấu xí của tôi. Tôi lấy ảnh em gái làm hình đại diện, tự tin nói chuyện trên một diễn đàn. Rất nhiều chàng gửi tin nhắn vào hộp thư của tôi xin làm quen.
Ở diễn đàn ảo, tôi tự tin hơn hẳn. Tôi kể những câu chuyện cười lí thú, viết nhật kí từng ngày kể lại chuyện diễn ra xung quanh mình. Lời nói dí dỏm, hài hước của tôi được mọi người yêu thích. Tôi trở thành cái tên được săn đón trên mạng.
Tôi làm quen với Minh ở trên diễn đàn ấy. Anh có nick-name rất u sầu "chàng trai buồn". Anh vừa đổ vỡ một cuộc tình, rất cần người tâm sự nên mới tìm đến diễn dàn. Tôi và anh nói chuyện rất hợp. Chúng tôi còn trao đổi số điện thoại. Tôi bị thu hút bởi chàng trai ấy. Nhiều đêm, chúng tôi nhắn tin, gọi điện đến tận 2,3 giờ sáng cho nhau.
Cuối cùng, anh ngỏ lời yêu và đòi gặp tôi ở ngoài. Tôi lưỡng lự từ chối. Anh tỏ ra rất buồn, gặng hỏi lí do. Tôi tâm sự thật với Minh về nỗi niềm tự ti của mình, nói với anh đã lấy ảnh em gái gửi cho anh. Minh cười xòa, anh nói rằng tâm hồn tôi rất đẹp dù ngoại hình xấu xí thế nào cũng không che được. Tôi và anh hẹn nhau ở quán cà phê gần nhà tôi.
Hôm qua là ngày hẹn của chúng tôi, tôi mặc một bộ váy đầm, tô chút son, làm tóc thật điệu đến sớm chờ Minh. Tôi mong chờ rất nhiều về cuộc hẹn, vui mừng nghĩ rằng, Minh chính là chàng hoàng tử tôi ao ước bao lâu nay.
Nhưng hóa ra, tất cả chỉ là tôi tự ảo tưởng, huyễn hoặc mình. Tôi đúng là đứa con gái vừa xấu vừa vô duyên đến mức không ý thức được là mình xấu đến mức nào mà còn mơ với tưởng.
Trái với mong chờ về một cuộc hẹn hò thú vị, tất cả những gì tôi nhận được từ Minh chỉ là những câu nói chuyện nhạt nhẽo, xã giao. Tôi biết anh sốc lắm khi nhìn thấy nhan sắc xấu ma chê quỷ hờn của tôi.
Bao nhiêu sự chuẩn bị, những câu trò chuyện tôi tập trước ở nhà đều không nói ra được. Tôi ngượng ngùng, lúng túng, còn Minh thì thờ ơ, chán nản. Anh còn vừa nói chuyện, vừa nhắn tin liên tục với người khác trước mặt tôi. Cuối cùng, anh chủ động trả tiền nước rồi nói phải về trước để đi thăm họ hàng. Anh cũng chẳng buồn ngỏ ý đưa tôi về...
(Ảnh minh họa - Nguồn: inmagine)
Lúc về, tôi nhắn tin hỏi thăm anh về chưa, có an toàn không, đáp trả lại là sự im lặng hoàn toàn. Tôi bồn chồn, lo lắng gọi điện nhưng anh không bắt máy. Tối đó, tôi nhận được tin nhắn của anh, vẻn vẹn mấy chữ "Em ở ngoài đời khác quá. Chúng ta không hợp nhau".
Tôi đổ vỡ hoàn toàn. Người mà tôi nuôi bao hi vọng cũng đã quay lưng lại với tôi. Tôi nhận ra mình đã quá ngốc, quá ảo tưởng. Tôi thật chẳng biết mình là ai. Sống bao nhiêu năm trên đời mà tôi vẫn không ngộ ra chân lí "Xấu là tội, xấu thì không được ai yêu thương".
Tôi biết khi viết bài viết này, mọi người sẽ xúm vào an ủi, khuyên giải tôi. Nhưng thật ra, các bạn có xấu như tôi đâu mà hiểu được nỗi lòng của tôi chứ.
Tôi buồn bã vô cùng, chỉ muốn đập hết gương trong nhà đi. Trời đã sinh ra tôi, sao còn để tôi xấu xí thế này, để tôi phải chịu bao tủi nhục. Tôi ghét chính mình, ghét khuôn mặt xấu xí, ghét làn da đầy mụn, ghét cơ thể sồ sề không bao giờ sửa đổi được của tôi...
Theo afamily
Tôi đang giữ một bí mật khủng khiếp với vợ Sau khi tỉnh dậy, em liên tục đòi gặp mặt con. Tôi cắn răng nuốt nước mắt và nói dối con rất khỏe. Biết không thể giấu lâu hơn, tôi và mọi người nhà ngoại đã đánh liều làm thủ tục nhận nuôi một bé gái sơ sinh không có cha mẹ khác. Tôi cũng là một người đàn ông bất hạnh. Tôi...