Hãy yêu người vì bạn mà thay đổi
Tôi từng nghe một người bảo: “Hãy yêu người vì em mà thay đổi, nhường nhịn em cho dù em là người sai, sau đó, anh ấy có thể giải thích cùng em cho em hiểu, nhưng việc làm trước tiên là: đừng làm vấn đề giữa đôi bên thêm căng thẳng.”
Ảnh minh họa
Chọn yêu một người đàn ông, người ấy đi xe gì cũng được, đắt rẻ cũ mới sao cũng được.
Quan trọng là chiếc xe ấy không lén lút chở cô gái thứ hai nào ngoài bạn. Quan trọng là chiếc xe ấy đến bất cứ lúc nào bạn cần, tình nguyện chở bạn đi bất cứ nơi xa đến đâu.
Chọn yêu một người đàn ông, người ấy dùng điện thoại gì cũng được, cảm ứng hay phím bấm cũng chẳng sao.
Quan trọng là điện thoại ấy ngoài công việc và gia đình, phần lớn chỉ chứa tin nhắn cùng bạn, cuộc gọi đến bạn. Quan trọng là gần như lúc nào bạn cũng có thể liên lạc được với anh ấy. Vui buồn hay khó khăn mệt mỏi. Chứ không nói dối bận, hay tắt vội khi bên ai.
Và chọn yêu một người đàn ông, người khác đánh giá đẹp xấu, cao thấp thế nào cũng được.
Quan trọng là bạn thấy rung động, thấy ấm áp khi bên cạnh người ấy. Quan trọng là bạn thấy yên bình, thấy ngươi ấy có thể làm chỗ dựa, làm nơi tin tưởng.
Chọn yêu một người đàn ông, không cần phải cố gắng đua theo những gì người khác tranh giành, yêu thích. Không cần phải mơ cao những điều tuyệt vời.
Video đang HOT
Quan trọng là anh ấy có yêu bạn không, có riêng duy nhất mình bạn không. Quan trọng là anh ấy có biết cố gắng, nỗ lực thay đổi hoàn thiện, mang đến hạnh phúc cho bạn, mỗi ngày đều tốt lên vì bạn không.
Hãy yêu người mà sau những mệt mỏi căng thẳng người vẫn đối xử với em như mọi ngày, vẫn yêu thương và dịu dàng từng cử chỉ, với em.
Thay vì giải quyết mọi chuyện thì người ta lại chọn cách làm nó thêm lúng sâu, không còn lối thoát. Cả hai ai cũng còn yêu nhưng lại vì cái “tôi” của mình mà từ bỏ. Và … kết thúc một chuyện tình.
Cả hai vẫn sẽ nhớ mãi những lúc mình có chuyện không vui. Cô ấy lại trút giận lên anh ấy. Còn anh có chuyện không vui, anh không nói không rằng, tự chịu một mình. Cô ấy vẫn thương con người anh dù là vui vẻ hạnh phúc hay những mỏi mệt vây quanh, anh vẫn là anh như mọi ngày, cái ấm áp này đâu phải bất cứ đàn ông nào cũng làm được.
Nhớ nhé! Đừng cố chạy theo một người đàn ông chỉ luôn biết làm đau mình, làm mình tổn thương, làm mình rơi nước mắt.
Theo Phunutoday
Chuyện tình yêu của gã khờ
Vừa đi gã vừa lẩm bẩm như một tên ngốc nhưng nụ cười ngẩn ngơ đã sáng bừng trên gương mặt gã từ lúc nào.
Gã chưa từng dùng bữa ở chỗ nào sang trọng như thế. Kể ra nếu sáng hôm đấy gã không hứng chí nướng những đồng cuối cùng cho hai tờ vé số và một con lô, thì buổi tối cũng không cần phải muối mặt đi ăn chực như vậy. Nói "ăn chực" thì cũng không đúng, vì rõ là gã đã được mời. Nhưng cái sự mời có đến chín phần xã giao, một phần lịch sự mà gã vẫn mặc nhiên chớp lấy thì quả thật, tình cảnh gã đã trở nên thê thảm lắm.
Vào giây phút xuất hiện ở bữa tiệc như một vị khách lạ lẫm, gã đã gặp nàng. Nàng khi đấy mặc một bộ váy màu đỏ trễ vai, gương mặt được trang điểm kĩ, ngồi bên phím đàn piano trong một tư thế thoáng buồn thường thấy ở những nghệ sĩ thực thụ. Bản "Secret Garden" cất lên, quan khách lục tục rời bàn chờ tiến vào khu dùng tiệc. Gã cứ đứng ngẩn ra, chẳng biết nên đi theo họ, hay nên đứng lại tỏ chút kiên nhẫn khi nhập vai một thính giả lịch sự.
Gã chưa từng dùng bữa ở chỗ nào sang trọng như thế
"Anh thích nó ư?". "À... ừm..." Gã đáp, trong lòng cũng không chắc chắn lắm. Nàng nhoẻn miệng cười. Nụ cười làm gã mất vài giây điêu đứng, rồi chẳng hiểu sao lại vô thức thú nhận: "Thật ra, mọi người đều đã đi hết rồi. Nếu tôi cũng đi nốt thì e...". "Không sao cả" Nàng vội vàng chặn lời gã bằng một nụ cười còn ngọt hơn lúc trước " Cảm ơn vì đã ở lại"
Chỉ thế thôi mà gã quen nàng. Rồi nhoằng cái, gã và nàng yêu nhau. Nàng tuyệt vời về mọi thứ, từ nhan sắc đến tính tình, từ vốn hiểu biết đến khí chất. Ở cạnh nàng, gã khổ sở vô cùng khi phải nhập vai một quý ông đạo mạo. Ra khỏi nhà 500m cũng phải đóng bộ quần âu, áo sơ mi thật bảnh, đầu tóc luôn trong trạng thái thơm phức mùi Romano. Nàng không yêu cầu gã thay đổi, nhưng rõ ràng khi cả mười lần gặp, nàng đều lộng lẫy như một nàng tiên trong những chiếc đầm Julia Jordan thì làm sao gã có thể bơ nhếch như một tên chăn cừu núi Brokeback?
Cả cơ quan nháo nhác về sự thay đổi đến giật mình của gã, bắt đầu từ bà trưởng phòng ngoa ngoắt, sáng nào cũng hăm doạ gã bằng màn cắt giảm biên chế. Độ này gặp, bà ta trố mắt ngạc nhiên, khen ngợi cái sự bánh bao của gã bằng cái vỗ vai bồm bộp, đầu ngón tay còn cố ý bấu vào da thịt như thăm dò: "Đấy, cứ ngon giai thế này thì đã chẳng phải...cắt cái gì không!"
Gã bặm môi. Hoá ra bấy lâu nay, những ghẻ lạnh mà gã phải chịu đựng đều vì "sự bảnh bao chưa được khai phá" của gã? Thật chẳng biết nên hãnh diện hay đau lòng về phát hiện này nữa!
Nàng vẫn nhẹ nhàng và tinh tế như một ly mat-cha không quá nhiều sữa. Nhưng dù nàng có nói đi nói lại cả ngàn lần rằng, gã hãy cứ là gã khi đối diện với nàng, thì gã vẫn chẳng thể tin. Có điên mới để nàng phát hiện ra đống quần áo cả tuần không giặt, vứt lung tung khắp phòng, hay tủ giầy lộn tùng bậy mà sáng nào gã cũng chật vật nửa tiếng để tìm cho được chiếc giầy thất lạc mà gã đã ném văng đâu đó. Gã giấu nhẹm cuộc sống lộn xộn của mình, giấu nhẹm căn phòng trọ tuềnh toàng mà gã thường tự mỉa mai là "cái máng lợn" một cách tài tình đến mức, gã thấy khâm phục chính mình.
Một hôm nàng nằng nặc đòi tới thăm căn phòng gã trọ. "Có thể không vào nhà được không?" Gã hoảng hốt. "Chẳng lẽ em không có quyền được biết người yêu em sống như thế nào?". "Nhưng...". "Em đang ở cổng rồi. Có xuống đón em không?"
Gã đã ước, khu nhà mình trọ có thang máy, hoặc giả cái cầu thang chết tiệt đừng dốc đứng và ngập ngụa rác như thế. Nhìn nàng bước những bước khó nhọc và thở dốc khi lên tới tầng 5, gã chỉ biết cúi mặt. Tim gã tưởng như rụng ra lần nữa khi ánh mắt nàng quét một lượt khắp căn phòng và dừng lại trước một hàng quần đùi phơi trên dây ngạo nghễ.
Đến tận lúc tiễn nàng ra cửa, gã vẫn còn xấu hổ. Phải khó khăn lắm mới lôi được con xe của nàng khỏi cái nhà xe chật chội. Dù nàng vẫn ban ơn cho gã bằng nụ cười ngọt ngào thì gã vẫn sượng sùng ra mặt. Mân mê vạt áo, nhìn theo cái dáng bé nhỏ của nàng trên con lead màu mận lướt đi êm ru, tự nhiên gã thấy lòng nhoi nhói...
Bà trưởng phòng lại bắt đầu làu bàu khi thấy bộ dạng gã trở nên lôi thôi như trước. Đám đồng nghiệp nhiều chuyện đem gã ra làm chủ đề đàm tiếu và hứng thú ra mặt trước sự dài ngắn bất thường của đám râu ria lởm chởm trên khuôn mặt gã. Còn nàng, gã chẳng biết nàng nghĩ gì. Kể từ "chuyến vi hành đường đột" của nàng ngày hôm đó, gã trốn biệt nàng. "Hôm nay, anh bận việc rồi". "Sếp đột nhiên cử anh đi công tác gấp". "Mẹ ốm, anh phải về quê".
Gã vô thức đưa tay vuốt ve nhè nhẹ khuôn mặt nàng, ánh mắt dịu dàng hệt như lần đầu gã thấy nàng ở bữa tiệc - Ảnh mang tính minh họa
Mọi lí do cấp bách được bịa ra, sự dịu dàng và tinh tế của nàng khiến gã dễ dàng được thông cảm. Nhưng đến lần thứ tư, rồi thứ năm, nàng chủ động đi tìm gã: "Nếu không còn tình cảm, tại sao anh phải lẩn trốn?". "Anh không lẩn trốn. Chỉ là... ". Gã lúng túng.
Lâu lắm rồi, gã mới gặp để lại thấy nàng cười, nhưng lần này, trước mắt gã lại là một nụ cười gượng. Gã nghe tim mình nhói lên khi mắt nàng hoe đỏ. "Anh không xứng với em. Anh chỉ là một thằng lông bông, không thuê nổi cái nhà trọ tử tế. Anh chẳng biết tay nào đã viết bản Secret Garden! Anh không biết dùng dao khi ăn đồ Tây, thậm chí còn chẳng phân biệt được sự khác biệt của sườn nướng Brazil và sườn nướng kiểu Pháp. Đó không phải cuộc sống của anh!". "Là vì thế ư?". "Ừ". "Anh có thể là chính mình khi yêu em cơ mà?". "Có thể ư?" Gã cười chua chát, đoạn xốc tung vạt áo sơ mi ra khỏi quần và vò tóc mình rối tung "Nếu anh xuất hiện với bộ dạng này, em liệu sẽ yêu anh chứ?"
Nàng im lặng. Gã cũng im lặng. Trong khoảnh khắc đầu hàng của ngôn từ đó, gã vô thức đưa tay vuốt ve nhè nhẹ khuôn mặt nàng, ánh mắt dịu dàng hệt như lần đầu gã thấy nàng ở bữa tiệc. Rồi chẳng đợi nàng kịp lên tiếng, gã quay người đi thẳng, đi mà như chạy. Lần này, gã bỏ chạy thật sự!
"Cái máng lợn" và gã vẫn trung thành với nhau thế thôi. Nhưng giống như nhiều câu chuyện tình khác, đoạn kết vẫn thường ẩn chứa những bất ngờ nho nhỏ. Chẳng đợi gã kịp nhấm nháp cảm giác thất tình, nàng lù lù xuất hiện ở cổng nhà gã ngay sáng hôm sau, chẳng hề báo trước.
"Giờ này anh vẫn còn ngủ sao?". "Anh...". Gã ngơ ngác, ngó chăm chăm bộ đồ thể thao lạ lẫm và gương mặt chẳng chút son phấn của nàng "Sao hôm nay em khác thế?". "Vẫn là em đó thôi!" Nàng cười phá lên vui vẻ "Chẳng lẽ em phải make-up và mặc đầm để đi ăn bún đậu?". "Bún đậu?" Gã trố mắt "Em muốn ăn bún đậu?". "Chứ sao? Anh có 10 phút để vệ sinh cá nhân, thay đồ và xuống dưới nhà trình diện! Dọn phòng chưa đấy? Em mà lên kiểm tra là biết tay em!"
Nàng đứng đợi gã ở ngoài cổng. Bộ đồ thể thao khoẻ khoắn rất hợp với cái nắm đấm vung lên đe doạ gã khi gã hoảng hốt, chạy biến lên tầng. "Bún đậu ư?" - Vừa đi gã vừa lẩm bẩm như một tên ngốc nhưng nụ cười ngẩn ngơ đã sáng bừng trên gương mặt gã từ lúc nào. Tất nhiên, "cái máng lợn" lúc sáng sớm vẫn đẹp một cách kinh hồn! Nhưng tự nhiên gã không còn cảm thấy sợ hãi khi nàng xuất hiện ở đó nữa... Bún đậu... Hẳn rồi, bún đậu...!
Theo GĐVN
Tôi hạnh phúc nhờ có mẹ chồng! Mẹ chồng tôi lên ở cùng chúng tôi trước khi tôi sinh con vài ngày. Trước đó, chúng tôi ít khi gặp mặt nhau, nên mọi sự vẫn tốt đẹp. Cho đến khi bà lên chơi, mâu thuẫn giữa hai mẹ con mới nảy sinh và ngày càng trở nên trầm trọng hơn. Bà rất tiết kiệm. Gia đình tôi có thói quen...