Hãy yêu cả sự ích kỷ của em anh nhé
Ngày hôm nay, anh trở lại bên em vẫn nồng nàn, say đắm nhưng chẳng còn yếu đuối, dịu dàng như cái thuở ấy nữa.
Gần 5 năm xa cách nhau, trái tim anh đã kịp ấm áp và đau đớn bởi một người con gái khác. Em đã điềm nhiên cho đến tận bây giờ khi suy nghĩ của em bắt đầu có anh, em thất vọng khi anh nói “cuộc đời này anh chỉ yêu 2 người, một là em, một là cô gái Huế ấy”. Em không có tư cách gì để trách anh, tại em đã không biết trân trọng tình cảm của anh, bỏ rơi anh trong nỗi đau tình đầu đến bây giờ em nhận lấy sự chông chênh!
Anh à, ngày đầu mới nhận lời quay lại với anh, em vẫn huyênh hoang lắm, kiêu căng lắm. Trong tâm thức của em, em là kẻ thắng cuộc, em đã trói được trái tim của anh. Mà thực ra là lúc đó em vẫn còn đang nhớ tới một người khác, em đáp lại tình cảm của anh một cách cảm tính bởi sự nhiệt thành của anh, càng không muốn làm tổn thương anh thêm lần nữa. Và em cứ nhắm mắt đi theo bước chân anh. Những ngày đầu ấy, em còn ghét anh, hơi tí là khó chịu với việc làm, cử chỉ, thái độ của anh. Em giận, anh ra sức nhắn tin làm lành, chở em đi chơi và chiều theo đủ thứ sở thích khác người của em. Đó là khoảng thời gian em cảm thấy mình giống như một cô công chúa nhỏ! Em chẳng mảy may nghĩ đến kẻ thứ ba… đang ở rất xa anh!
Giờ đây, khi anh đang ở rất gần bên em thì em lại nhìn thấy khoảng cách xa xôi. Đó là những lần anh nổi nóng, cáu gắt với em, thậm chí mặc kệ chẳng thèm liên lạc cho em ngày mình giận dỗi. Em đã thấy sốt ruột, nôn nao song với lòng tự tôn của mình, cũng chẳng hề muốn xuống nước. Cứ thế mình đã cãi nhau bao nhiêu lần trong một tháng, em không còn nhớ nổi nữa. Em xót xa nhận ra một sự thật có lẽ mình đã xa nhau quá lâu, chúng ta đều đã trưởng thành và có những va vấp trong cuộc sống, cả hai ta đều đã khác, mình đã đi cách nhau một quãng đường khá dài.
Nếu giữa hai ta thực sự là duyên phận thì em sẽ không từ bỏ anh đâu… (Ảnh minh họa)
Có lần, em không biết vì sao mình lại mở máy đọc trộm tin nhắn của anh. Em nhìn rõ tên người ấy, những tin nhắn xếp dài như lời hờn trách, anh không xoá. Cổ họng em nghẹn đắng, làm sao em giữ nổi tâm sự ấy trong lòng. Và anh cũng biết, anh buồn vì em không tin anh, xâm phạm đến sự riêng tư của anh. Mình oán trách nhau bằng những dòng tin nhắn cay nghiệt. Vì thế em cũng biết thêm rằng anh vẫn chưa thực sự quên hết mọi chuyện xưa như anh nói, anh muốn giữ nó lại làm bí mật, làm khoảng trời riêng. Em vô tình chạm phải, giờ thì mọi thứ đã tan tành! Em đã tưởng người ấy ở rất xa…
Ta đang đánh lừa nhau phải không anh, ta làm tổn thương nhau, những vết bầm sâu nhức nhối làm sao có thể lành? Dù sau đó, anh đã giải thích, anh không muốn mình hiểu lầm nhau và mãi tranh luận về một thứ anh đang cố chôn chặt. Tình cảm anh dành cho em vậy còn chưa đủ sao? Em không dám tin nữa, không dám kiêu hãnh với trái tim anh nữa rồi. Em biết tất cả chỉ là quá khứ, người ta và anh đều có cuộc sống riêng nhưng lòng em vẫn nhức nhối lắm. Em đang ghen với quá khứ của anh sao?
Video đang HOT
Thời gian sắp tới chắc sẽ còn nhiều khó khăn, sóng gió, nếu giữa hai ta thực sự là duyên phận thì em sẽ không từ bỏ anh đâu. Nhưng điều em muốn là anh cũng hãy nhìn nhận lại chính mình, hãy cố hiểu em và hiểu sự ích kỷ của em. Tại sao ư? Bởi trái tim em đã bắt đầu rung động lại rồi đấy anh ngốc à! Mình đừng giận nhau nhiều nữa nhé.
Theo Bưu Điện Việt Nam
"Ngừng yêu em anh nhé!"
Tôi viết vội những dòng ký ức cuối cùng này trước khi ánh mặt trời báo hiệu bắt đầu một ngày mới. Bởi vì ngày mai chính là ngày tôi trở lại góc tối tăm của căn phòng ấy... một chốn mà gắn bó với tôi như cuộc sống, nơi không có những giận hờn, ghen ghét, hiểu lầm... cái góc tâm hồn!
Tôi quá quen cho những buổi tối uống cafe "bệt" một mình... chỉ một mình. Chỉ nhìn những dòng người đổ ào ạt trên phố tôi biết mình vẫn còn tồn tại. Tôi tự nhốt mình trong căn phòng ấy, nó rộng lắm, rộng tới nỗi có thể nuốt chửng lấy những vui buồn, những lo âu, suy nghĩ của bộn bề cuộc sống. Nơi ấy tôi có thể ngồi cả ngày để thẫn thờ một cách khờ khạo hay rưng rức khóc một cách say sưa...
Tôi có nhiều bạn, nhưng tôi không chia sẻ cho họ vì từ lâu lắm họ chẳng thể nào hiểu hết được cho tôi. Thật ra tôi đóng kịch giỏi như một diễn viên, nên từ sâu thẳm đó chẳng ai biết tôi có thể ngã gục bất cứ lúc nào.
Cuộc sống là một chuỗi ngày dài vô tận và thật khó lường. Chả ngày nào tôi không khỏi lo lắng và thôi suy nghĩ về điều đó. Tôi sợ khi bước chân ra khỏi "căn phòng" ấy rồi ngã nhào, thế thì đau lắm. Dần dần tôi trở nên "nội tâm" hơn, và xem đó như một hạnh phúc "nhỏ nhoi" còn sót lại.
Tôi biết ông trời vốn bất công, nhưng cũng chả trách chi về điều đó... "Trời ơi! Thật là cao quá mà". Tôi hiểu ra rằng chẳng ai cho mình một cơ hội tốt bằng bản thân mình tự tìm kiếm lấy cho mình một cơ hội.
Ai sống nổi với cái gọi là cô đơn? Ấy thế tôi lần mò đi tìm cái gọi là "hạnh phúc"...
Anh đến với tôi cũng bất ngờ như thế... Tôi và anh quen nhau trên mạng, thật vui khi mọi thứ giữa tôi và anh như có một sợi dây liên kết. Chúng tôi có những sở thích, suy nghĩ trùng hợp nhau như vốn đã từng thuộc về nhau. Rồi chuyện gì đến cũng đã đến, sau 2 lần gặp gỡ anh ngỏ lời yêu tôi...
Cuộc sống này đúng là thật dài và chẳng lường trước được điều gì. Tưởng chừng mọi thứ suôn sẻ và trôi qua thật êm đẹp như đúng cái mượt mà của 2 chữ "hạnh phúc", vậy mà không phải... còn đó những giận hờn, những yêu thương nồng nàn, và có lẽ khi yêu ai cũng nói như thế. Trong ấy là cả sự nung nấu tôi luyện để tình yêu thêm cứng cáp và nồng nàn hơn... Tôi và anh đã không vượt qua được như thế!
Những lời tâm sự này thật chua chat và đau đớn, nhưng tôi vẫn giàn giụa nước mắt viết nó vì sợ qua ngày mai, tôi sẽ không còn nhớ để viết được ra như thế.
Anh là một người thật tốt, hiền lành, tốt bụng, đẹp trai, thông minh... đến với tôi như cơn mơ tôi vẫn thường thấy. Trái tim anh sưởi ấm cho tôi, khiến tôi luôn ngây ngất và nồng nàn trong tình yêu ấy. Anh yêu thương và quan tâm tôi chân thành, chân thành như những vốn sống đã ban tặng cho anh. Anh cũng là người đầu tiên làm thay đổi cách suy nghĩ của tôi về thế giới này... Thế giới thứ 3 ấy vẫn còn có một tình yêu đích thực.
Anh tôn trọng và chiều chuộng tôi hết mình. Anh cố gắng làm tất cả mọi thứ anh có thể để làm cho tôi được hạnh phúc và yên tâm trong cuộc sống. Tôi buồn khi tâm sự về cuộc sống trước đây của tôi là những chuỗi ngày dài tăm tối... Anh nhất quyết nắm tay tôi không buông để kéo tôi ra khỏi "căn phòng" ấy... và rồi cũng chính anh đã làm được.
Anh cũng là người đầu tiên làm thay đổi cách suy nghĩ của tôi về thế giới này... (Ảnh minh họa)
Đi bên cạnh anh, anh không cho tôi buồn, vì vậy thời gian đi bên anh tôi thực sự mãn nguyện. Ngày anh làm trái tim tôi thức giấc, cũng là khoảng thời gian tôi bắt đầu hiểu được trái đắng của tình yêu. Phải là "giận hờn, ghen tuông, buồn bực, trách móc..." mới thực sự là những cung bậc của tình yêu.
Bạn bè xung quanh tôi và anh trong thế giới ấy vẫn có người thần tượng chúng tôi vì ít ra trong cái thế giới của sự xảo trá, giả dối ấy còn hiện hữu nên chữ "tình yêu". Đã biết bao lần tình yêu tưởng chừng như đổ vỡ, bởi tôi cảm thấy tôi không xứng đáng. Quá khứ của tôi là một chuỗi ngày dài lầm lỗi...
14 tuổi tôi quen một người trên mạng và nhận người đó là người yêu... rồi một mình lên Sài Gòn gặp gỡ người ta. Chuyện gì đến cũng đến, nơi bắt đầu cũng là nơi kết thúc... Tôi về quê trong nỗi sợ hãi tột cùng. Bất giác cảm thấy mọi thứ xung quanh mình như thật độc ác và bản thân tự tìm cách tự vệ. Thế mà cái "tự vệ" ấy cũng đeo bám được tôi suốt những năm dài đằng đẵng, cho đến khi tôi bước chân vào Sài Gòn lần 2 để học tập và sinh sống... Tâm sự này tôi đã giấu kín suốt, đến khi gặp anh, anh đã giúp tôi vượt qua được nó... Anh xem quá khứ của tôi không quan trọng, và chỉ lo cho tuơng lai của tôi.
Nhiều lần anh nói với tôi, dù quá khứ của tôi có như thế nào thì anh không quan tâm. Tôi là tôi của hôm nay, và anh chỉ biết như thế thôi. Điều anh trăn trở là đến một lúc nào đó tôi lại khép mình, để trở về lại "căn phòng" kia... Anh đã cố làm mọi thứ chỉ để tôi được hạnh phúc. Tôi thầm cảm ơn ông trời vì cuối cùng ông trời cũng vẫn còn vị tha mà trao cho tôi hạnh phúc...
Tôi 22 tuổi, và sống trong một gia đình gia giáo, ấy thế nên tôi không thể vượt qua được mọi thứ để hứa chung sống với anh cho đến suốt đời... Tôi sợ cuộc sống này, sợ dư luận xã hội, sợ gia đình tôi... Ấy vậy mà anh đã từng có ý định sẽ xây đắp một tổ ấm riêng cho chúng tôi về sau, nếu như tôi không ngăn cấm... Tôi nói rõ mọi quan điểm của tôi cho anh biết, tôi sẽ vẫn phải lấy vợ và sinh con. Anh đã rất buồn, nhưng cuối cùng sau mọi chuyện, anh nói rằng chỉ cần tôi được hạnh phúc thì chỉ cần anh đứng sau quan sát thấy điều ấy cũng mãn nguyện... Tôi yêu anh quá, nhưng lại là đứa hèn nhát, đáng chết... Tôi chẳng có gì đặc biệt, giỏi giang hay đẹp đẽ lại càng không... nhiều khi tôi tự hỏi anh cần gì ở tôi - một đứa bất tài vô dụng?
Ngày tôi nói lời chia tay anh lần đầu tiên, anh đã năn nỉ tôi rất nhiều, và chấp nhận mọi yêu cầu tôi đưa ra, chỉ là để được ở bên tôi... Anh xin tôi 6 tháng còn lại trước khi tôi ra trường về quê làm việc thì sẽ tập quên tôi. Tôi chấp nhận và sau lần ấy lại có nhiều hơn những lần khác nữa tôi muốn chia tay... vì tôi quá ích kỉ, quá độc ác, quá ngu ngốc hay tôi quá điên vì đầu óc không được bình thường tôi không biết nữa.
Hôm nay cũng lại là một ngày như thế, tôi đã thực sự nói với anh tiếng "chia tay" để bước trở về lại cuộc sống tăm tối khi thời gian 6 tháng vẫn còn dang dở. Vẫn còn đó những dự định chúng tôi chưa thực hiện được... Sinh nhật của tôi trong tháng 2, sinh nhật anh trong tháng 4 và...
Tôi viết vội những dòng ký ức cuối cùng này trước khi ánh mặt trời báo hiệu bắt đầu một ngày mới. Bởi vì ngày mai chính là ngày tôi trở lại góc tối tăm của căn phòng ấy... một chốn mà gắn bó với tôi như cuộc sống, nơi không có những giận hờn, ghen ghét, hiểu lầm... cái góc tâm hồn!
Em đã không làm được anh yêu ạ, em yêu anh, và yêu anh nhiều lắm... Ấy thế mà em vẫn không hiểu vì cớ tại sao em lại làm như thế?! Tha lỗi cho em và hãy ngừng yêu em anh nhé!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Gã nhân tình đốn mạt Mặt Huyền tái mét khi người đàn bà ấy xưng là vợ Chiến. Cô hình dung ra cảnh một trận đánh ghen lồng lộn. Nhưng người đàn bà đó điềm nhiên đến kì lạ. Chị ta ngồi xuống bàn, đưa mắt nhìn khắp nhà sang trọng và đắt tiền của Huyền, miệng khẽ nhếch mép cười khinh bỉ: "Sống sướng thế này nên...