Hãy tha cho em đi lấy chồng
Anh không mang lại hạnh phúc cho em thì xin để cho em thức dậy, em muốn lấy chồng. Cha mẹ già rồi, muốn nhìn thấy con gái mình có gia đình, hạnh phúc bình thường như bao người phụ nữ khác.
ảnh minh họa
“Anh ngủ thêm đi anh, em phải dậy lấy chồng”, em nhận thấy câu nói này thật đúng cho tình cảnh của chúng mình. Từ ngày bước vào đường yêu cũng là lúc em chìm vào giấc ngủ. Trong giấc ngủ đó, có anh có em, có những yêu thương, ảo mộng anh thêu dệt cho tương lai của chúng mình. Má của anh một đời chỉ mong tìm cơ hội được tìm đến xứ cờ hoa, một miền đất hứa, bà kéo theo anh với ước mơ về một tương lai tươi sáng tại Mỹ. Bà cấm anh quan hệ, giao du với bạn gái vì sợ anh sẽ lập gia đình, không cùng di dân được với bà.
Video đang HOT
Em đã bị bà thẳng thắn nói: “Bác không muốn nó lấy vợ, vướng bận chuyện định cư. Con muốn ở lại với nó là chuyện của con. Đừng trách sao bác không nói trước. Bác cấm tiệt”. Nuốt nước mắt vào lòng, định bụng sẽ dứt khoát để còn tìm một con đường mới cho mình vì khi ấy em còn trẻ. Chính anh níu em ngủ tiếp để không gián đoạn giấc mơ của hai đứa. Cha mẹ giục em lấy chồng năm lần bảy lượt, em vô tâm bỏ ngoài tai vì cho rằng quyết định của mình là đúng đắn.
Hơn 10 năm trôi qua, cũng đến lúc anh theo má định cư như kế hoạch đã sắp đặt. Anh mang theo hết tiền bạc dành dụm cả đời của em, số tiền đó không hề nhỏ. Em vẫn chấp nhận, tiếp tục ngủ ngon với giấc mơ chờ anh quay về, cưới em sang bên đó. Sau hai năm định cư anh quay về vui vẻ, hớn hở. Em mừng thầm vì nghĩ mình sẽ chứng minh cho cha mẹ thấy bản thân đúng đắn khi chờ anh. Em nhận được gì? Anh quay về là để làm một hợp đồng hôn nhân kiếm tiền, không phải để thưa chuyện cha mẹ cho cưới em.
Giờ em đã sang tuổi 45, không còn trẻ nữa, trời không phụ lòng em, đã có người muốn cưới em làm vợ dù có muộn màng. Cha mẹ rất vui mừng về chuyện này. Anh ơi, anh ngủ thêm đi, em phải dậy lấy chồng, thông cảm cho em. Anh không mang lại hạnh phúc cho em thì xin để cho em thức dậy, em muốn lấy chồng. Cha mẹ già rồi, muốn nhìn thấy con gái mình có gia đình, hạnh phúc bình thường như bao người phụ nữ khác. Cha mẹ không muốn em ngủ dài trong giấc mơ mê muội. Anh yên tâm, số tiền anh giữ của em, em sẽ không mong nhận lại. Lời cuối em muốn nhắn “Lạy anh, cho em đi lấy chồng. Đừng sống bám vào em nữa. Hãy tha cho em kiếp này”.
Theo VNE
Xin chút dịu dàng
Anh bạn cũ mời họp mặt bạn bè. Bữa tiệc do chính tay vợ anh nấu. Khi bạn bè có mặt thì mọi thứ đã xong xuôi, chỉ còn chờ gia chủ tuyên bố khai mạc.
Mọi người không phải chờ đợi lâu vì nữ chủ nhân đã xuất hiện ngay sau đó với nụ cười trên môi. Trông chị thật tươi tắn, nhẹ nhõm. Anh bạn quàng vai vợ trịnh trọng giới thiệu: "Đây là nội tướng của mình. Nhờ có cô ấy mà cha con mình mới... béo tốt như vầy...".
Trong suốt bữa tiệc, chị liên tục đứng lên đi lấy thêm cái này, cái kia, vui vẻ trả lời bạn bè. Nhìn vợ chồng gia chủ tung hứng, anh tin rằng họ rất hạnh phúc. Chị vợ của anh bạn dù đảm trách một cương vị quan trọng ở công ty nhưng vẫn chu toàn việc nhà và kiên quyết không thuê người giúp việc với lý do "làm việc nhà như tập thể dục, nó giúp cân bằng cuộc sống".
Nhìn cách tổ chức cuộc sống của gia đình bạn, bất giác anh nghĩ đến gia đình mình. Phải chi... phải chi... em cũng giống như vợ bạn. Nghĩa là chỉ cần em nở nụ cười tươi, bớt cằn nhằn, nói chuyện ngọt ngào hơn một tí, bớt "đá thúng đụng nia" khi làm việc nhà hẳn cha con anh sẽ hạnh phúc lắm.
Vợ à, anh biết là em vất vả. Việc nước việc nhà hai vai, muốn chu toàn đâu phải dễ! Mà anh cũng không đòi hỏi em phải chu toàn bởi thời buổi này, việc ấy rất khó. Tuy nhiên, dịu dàng, mềm mỏng, hy sinh, chịu thương chịu khó vốn là thuộc tính của phụ nữ và đấy chính là chất keo kết dính gia đình. Mong em dù có vất vả vì chồng, vì con thì cũng đừng đánh mất nụ cười trên môi, tình yêu thương trong ánh mắt và những chăm sóc dịu dàng của đôi tay.
Điều đó đâu phải là quá khó nếu ta thật sự yêu thương gia đình mình, phải không em?
Theo VNE
Trái đất tròn thật... Thoạt nhìn cô bé, tôi đã giật mình. Có một sự giống nhau đến lạ kỳ giữa cô bé với ký ức xa xăm. Ngày đó tôi hai mươi, còn em mười bảy. Con đường đến ngôi trường trung học duy nhất trong vùng phải đi ngang nhà tôi. Mỗi sáng, bên khung cửa sổ, tôi có thói quen chờ đợi một người....