Hãy nghĩ đến nhau như những người bạn
Anh thân mến, Có lẽ bây giờ em cũng chỉ được gọi anh vói những lời “thân mến” đó thôi anh nhỉ? Cuộc sống cũng thật khắc nghiệt, không phải điều gì mình mong muốn cũng thành hiện thực. Em biết vậy – nên em không oán trách cuộc đời bởi dù sao mình cũng hạnh phúc và may mắn hơn nhiều người khác rồi.
Em sơ những lúc chỉ có một mình: những lúc đi làm về, nhưng giây phút trước khi đi ngủ, em thấy nhớ anh da diết. Hầu như hôm nào em cũng khóc, khóc cho một tình cảm đẹp, một tình yêu ở quá xa mình. Anh và em đã là những người bạn tốt của nhau, và hiện tại, có thể mãi mãi vẫn sẽ là những người bạn tốt. Em luôn tự nhủ mình chỉ nên coi anh là một người bạn tốt thôi, nhưng không thể! Chúng ta luôn bên nhau, kể cả bây giờ, nhưng cũng sẽ chỉ là những người ban luôn yêu qúy và lo lẵng cho nhau thôi. Em luôn nhớ những ngày chúng ta bên nhau, những ngày đó em đã hạnh phúc biết bao. Đã có lúc cả hai chúng ta cũng hướng tới một tình cảm khác trên cả tình bạn. đã có lúc chúng ta sẵn sàng vượt qua mọi thứ: sự khác biệt về tính cách, suy nghĩ, khoảng cách không gian lớn lao… chỉ để được bên nhau.
Tại sao chúng ta không thể đến với nhau? Vì hoàn cảnh hiện tại của anh? Vì chúng ta không thể chấp nhận những khuyết điểm của nhau? Hay vì chúng ta nghĩ cho nhau, “hy sinh” vì nhau? Hay tình yêu của chúng ta không đủ lớn để vượt qua những rào cản? Em biết mình yêu anh nhiều lắm, rất nhiều! Ban bè vẫn trách em tại sao không bỏ qua những điểm yếu của anh để đến với anh. Nhưng chỉ mình em biết tại sao em không thể đến với anh được. Chúng ta là những người biết che giấu tình cảm của mình cũng tốt thật – lắm lúc em hài hước nghĩ vậy. Chúng ta không đủ can đảm để đối diện nhau chỉ hai người, vì em sợ nếu chỉ ở bên nhau riêng tư một lúc thôi chúng ta sẽ không thể rời xa nhau. Chỉ một người thể hiện tình cảm của mình thôi, người kia sẽ không thể chối từ! Không yêu nhau sẽ tốt cho cả hai – em biết vậy nhưng em vẫn rất buồn. Dù sao vẫn còn một điều an ủi là chúng ta vẫn là bạn rất tốt của nhau. Em biết mình nên đến với một người khác không phải anh, nhưng mỗi khi đi gặp gỡ một ai đó về là em lại thấy như buồn và cô đơn hơn. Những lúc có chuyện buồn em chỉ nghĩ đến anh, chỉ có anh có thể khỏa lấp nỗi trống vắng cô đơn của em. Phải cố gắng sống thôi anh ạ, phải tập thói quen nghĩ đến nhau chỉ như một người ban. Chúc anh luôn hạnh phúc!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Trừ điểm anh nữa rồi!
Anh yêu, hôm qua đi đám cưới với anh em buồn lắm, buồn vì không biết anh vô tư mà cư xử thế hay vì gì? Anh lúc nào cũng thế, vô tư đến vô tâm. Anh vô tư để em lạc lõng một mình giữa rừng người xa lạ, vì là đám cưới bạn anh mà.
Nhìn anh vô tư đùa giỡn với những nữ đồng nghiệp của anh mà em chạnh lòng, em vẫn cố nở nụ cười sao cho thật xinh, thật duyên dáng với những hành động đó của anh, nhưng trong lòng em thì đang khóc thầm đó anh ơi. Em biết là anh yêu em, anh như thế chỉ là cư xử xã giao bạn bè, chứ thật ra anh không có ý gì hết.
Nhưng mình cũng ở một mức độ nào đó thôi anh à. Không nên xuồng xã như thế, thiếu đứng đắn lắm. Mọi người sẽ đ.ánh giá anh, sẽ xem thường em, người ta sẽ nghĩ em là ai? Ngồi bên anh để làm hình nộm sao? Anh lại bị trừ điểm nữa rồi. Ước gì anh sẽ đọc được chút giây phút chạnh lòng này của em....
Theo Bưu Điện Việt Nam
Gửi con gái! Con gái yêu dấu của mẹ! Mẹ đã định ghi lại một cuốn nhật kí cho con, nhưng rồi mẹ lại không làm được. Mẹ đã muốn ghi lại những khoảng khắc đáng nhớ, khi con nói tiếng đầu tiên, những giây phút con cười, khi con tập đi, tập nói... mỗi giây phút ấy đều tràn ngập niềm hạnh phúc vô bờ...