Hãy nghe con…
Con mong là ba đọc được những dòng này. Những đêm trước, nửa đêm thức giấc, thấy ba ngồi một mình ở nhà ngoài, con thấy thương vô cùng. Thôi, ba à, còn thương nhớ làm gì, mẹ con đã chẳng nghĩ đến tình nghĩa vợ chồng, đã chẳng thương con, thương ba thì ba cũng không nên quá đau buồn như thế.
Trong lòng con, mẹ cũng đã từng là một nỗi đau đến ứa máu. Nhưng rồi con cũng tập quên đi. Con không muốn nhớ đến người phụ nữ mà con gọi là mẹ nhưng lại bỏ rơi con để chạy theo một niềm đam mê khác. Người như mẹ thì đâu đáng để ba phải nhớ thương, giày vò, chờ đợi? Mẹ sẽ không về với cha con mình đâu ba ạ. Không bao giờ. Ba tin con đi. Hôm trước, con tình cờ gặp mẹ và những đứa em cùng mẹ khác cha của con. Họ xa lạ vô cùng. Con mừng là sau 10 năm vắng xa tình mẹ, con đã thấy lòng mình thật bình yên. Con nhìn những đứa em, thấy chúng chẳng khác nào những đứa trẻ hàng xóm con gặp mỗi ngày. Không gần gũi nên không có tình cảm. Mà con cũng không muốn có tình cảm với con cái của kẻ đã cướp mẹ của cha con mình.
Thôi, ba ơi, đừng buồn nhớ nữa. Con biết có người phụ nữ không phải là mẹ nhiều năm qua vẫn âm thầm chăm sóc, lo lắng cho ba và con. Giờ con lớn rồi, con sẽ không ích kỷ, không ngăn cản ba đi bước nữa với người phụ nữ khác. Mười năm gà trống nuôi con là đã quá đủ để con có thể yêu thương, tự hào về cha của mình. Giờ đây, con muốn ba có một bờ vai nương tựa, một bờ vai thật mềm mại, ấm áp để ba có thể quên đi những cay đắng của đời mình; để đêm đêm con không còn trông thấy ba thẫn thờ trong ngôi nhà từ lâu không có bóng dáng người nội tướng…
Hãy nghe con, trút bỏ buồn phiền, làm lại từ đầu ba nhé. Hạnh phúc vẫn đang chờ ba ở phía trước. Con tin như thế…
Theo VNE
"Đốt đuốc" đi tìm người thương
Tám năm sau đổ vỡ hôn nhân, chị vẫn một mình. Mẹ bảo: "Con phải tìm lấy tấm chồng cho có chỗ dựa, đừng kén chọn quá, cốt người ta thương mình", chị chua chát: "Con tìm mãi rồi. Muốn vui thú chốc lát thì nhiều, nhưng người muốn lấy mình hổng có má ơi".
Bốn mươi tuổi, nhan sắc có thừa, chị đủ trải nghiệm để thấm hết nỗi xa xót của cuộc đời người phụ nữ không chồng. Dù năng lực tốt, dù cố gắng tận tụy hết mình, chị vẫn luôn gặp trăm ngàn rào cản khi muốn tiếp cận những cơ hội quan trọng của cuộc đời cũng như sự nghiệp. Mới đây thôi, trong cuộc họp bình bầu lao động xuất sắc, chị bị gạt khỏi danh sách đề cử chỉ vì... không có chồng. Nhiều lúc chị kêu trời, chua xót mỉa mai: "Giá tôi biết phải có chồng mới được danh nọ phận kia, tôi đã không bỏ".
Công việc là thế, ngay cả trong cuộc sống, đôi lúc chị cũng ấm ức vì cái chuyện không chồng này. Muốn mua bình nước lọc, chị nhờ người bán bê lên tầng, họ bảo: "Thế chồng chị đâu?". Lại thêm một "công dụng" nữa của chồng mà lâu nay chị chưa biết.
Sau ly hôn, chị biết mình sẽ rất khó làm lại từ đầu. Thất bại thứ nhất khiến chị ghê sợ sự tráo trở và đểu giả của đàn ông. Chồng chị, người từng một thời yêu thương chị hết lòng, đã trở thành con người hoàn toàn khác lúc chị kiên quyết ra đi. Lấy cớ làm nghề xây dựng, phải chịu rất nhiều món nợ do công trình thất thoát, gã yêu cầu chị gánh phân nửa khoản nợ khổng lồ nếu muốn chia đôi gia sản hai người có được trong thời gian chung sống. Điều kiện đó chẳng khác nào đánh đố. Bởi nếu chấp nhận, chị không những chẳng được gì mà còn phải bù thêm tiền để trả khoản nợ với những con số trên trời. Đã thế, gã còn vin cớ chị chưa có công việc và chỗ ở ổn định để giành quyền nuôi con. Và chị đã thua gã "trên mọi mặt trận". Nỗi đau hằn trong óc chị như một vết sẹo, trái gió trở trời lại nhức nhối, dù đã tám năm qua.
Gần mười năm với cuộc đời người đàn bà là quãng thời gian không hề ngắn. Chừng ấy năm, chị cố tìm một bờ vai nương tựa mà không thấy. Trái lại, chị càng gặp nhiều hơn, càng biết nhiều hơn muôn mặt tệ hại của đàn ông. Chị cay đắng khi không ít lần gặp những gã vợ con đề huề mà vẫn ham của lạ. Tệ hại hơn, có kẻ biết chị "phòng không nhà trống" đã nghĩ, việc gạ gẫm chuyện gối chăn còn có nghĩa là... giúp đỡ chị lúc trống trải! Vậy là, dù mở lòng đến mấy trong chuyện tìm kiếm một nửa, chị cũng dần chán nản, càng lúc càng không muốn nghĩ thêm.
Chị chỉ thương má. Lần nào gọi điện hỏi han cũng chỉ độc một chuyện đó. Và lần nào chị cũng nhẫn nại trả lời vẫn chỉ một câu: "Con vẫn đang "đốt đuốc" đi tìm".
Theo VNE
Tự sự của người cha tù tội, có con trầm cảm Khi tôi bị bắt, cháu còn nhỏ nên chưa có ý thức về việc bố phải đi tù. Nhưng tôi thì hoàn toàn hiểu nhưng khó khăn của một đứa trẻ có bố tù tội phải trải qua giống như những gì con tôi phải đối mặt, phải chịu đựng trong suốt những năm vừa qua. LTS: Nguyễn Văn Ánh là một phạm...