Hãy nắm tay anh thật chặt em nhé
Em à, hãy nắm tay anh thật chặt nhé dù phía trước là vực sâu, là cạm bẫy, là nỗi buồn hay trời mưa, giông bão.
Em à, có lẽ lúc này anh nhận thấy em của anh thật lạ, thật khác. Ở sâu thẳm trong trái tim em đang tồn tại một ngọn lửa. Tuy chỉ là một ngọn lửa nhỏ nhưng anh thấy nó rất ấm áp, mạnh mẽ và tỏa sáng xung quanh trái tim lạnh giá của em. Và quan trọng hơn, ngọn lửa ấy đang chờ một cơn gió ấm kéo đến để thổi bùng lên, xóa tan không gian lạnh giá nơi trái tim em! Và… liệu anh có phải là ngọn gió đó?
Anh không chắc, nhưng ở anh có một thứ đó là “niềm tin”. Anh tin vào ngày mai của chúng mình, anh tin những và dự định anh đang nghĩ, tin vào những việc anh đang làm và quan trọng hơn hết đó là… Anh tin em!
Quãng đường trước mắt còn lắm chông gai, khó khăn lắm đúng không em? Giá như nó được đo bằng km, độ gồ gề thì tốt biết mấy? Vì như thế, anh có thể vượt qua bằng nỗ lực của bản thân, dù chân có đau, người có mỏi, nhưng anh vẫn vui, vì anh biết trước được cái đích của nó.
Nhưng… đường chúng mình đi đâu tồn tại thực sự em nhỉ? Nó được tạo nên bởi anh và em, bởi thế giới xung quanh… và điều mà anh sợ nhất không phải là anh có thể vượt qua hay không mà là em có đủ sức để đi theo anh đến cuối đoạn đường?
Những lúc bên em, anh thấy mình không phải suy nghĩ điều gì, không bị mọi thứ ồn ào của cuộc sống chi phối và đặc biệt anh nhận ra rằng em chính là tình yêu thật sự của anh.
Video đang HOT
Hôm nay tình cờ anh đọc được câu danh ngôn: “Thường thì tình đầu ta cho là tình cuối, nhưng mối tình cuối ta lại có cảm giác như mình yêu lần đầu”. Anh xin lỗi em, cin lỗi vì đã không dành cho em những nụ hôn đầu tiên, những thứ đáng lẽ ra em phải được hưởng vì em chưa yêu ai bao giờ. Nhưng anh sẽ dành cho em tất cả những gì anh đang có, hiện có và tương lai anh có… quan trọng nhất đó là tình yêu của anh.
Em à, đôi lúc trong mắt em anh hơi trẻ con đúng không nào? Anh biết em nghĩ như thế mà, nhưng em này, anh đã nói với em rồi đấy, anh luôn muốn tâm hồn mình được trong trẻo, vui vẻ khi được ở bên em. Vì anh biết em của anh cũng hiểu sâu trong tâm hồn một con người lúc nào cũng tồn tại một đứa trẻ mà.
Anh biết lắm chứ, anh là con trai, gánh nặng công việc, sự nghiệp, gia đình… Xem nào, hiện tại anh có những gì nhỉ? Anh tính ra thì cũng không có giá trị lắm, nhưng anh thấy tài sản quý nhất của con người là sức khỏe và trí tuệ thì anh có, phải không em?
Người con gái nào theo anh chắc sau này sẽ vất vả lắm đó, anh chưa có nhà, anh là con một, lại bố mẹ không được khá giả nữa, rồi anh nhiều lúc nóng tính, hấp tấp… như em nói là nhiều tật xấu không thể chấp nhận được. Nghe cũng nhiều khuyết điểm em nhỉ?Anh sẽ cố gắng trở thành người đàn ông tốt, em nhớ nhé, “người đàn ông tốt” chứ không phải người đàn ông hoàn hảo đâu đấy! Vì trên đời chẳng có ai là hoàn hảo cả.
Em à, hãy nắm tay anh thật chặt nhé dù phía trước là vực sâu, là cạm bẫy, là nỗi buồn, là trời mưa, giông bão. Anh không quan tâm dù đó là nơi nào đi nữa nhưng em vẫn nắm tay anh phải không? Và xin em nhớ điều này em nhé, chỉ một điều thôi, nhớ kỹ em nhé: “Anh Yêu Em”.
Theo Blogtamsu
Tìm anh trong cơn mơ
"Em vẫn tin có một cõi vĩnh hằng Người ta khóc vì yêu và nhớ...."
Anh biết không, mỗi đêm em vẫn mơ...và đêm nay...
Em thấy mình đứng giữa đồi hoa thạch thảo tím ngát nhìn theo anh cứ đi xa, xa dần, xa mãi...Em dang tay. Chới với. Hụt hẫng. Cơn mơ vỡ nát trong tiếng khóc bật lên nức nở, nghẹn đắng. Vậy là anh lại đi, Hạnh phúc nhỏ nhoi được gặp anh trong những giấc mơ chợt tan biến thành ảo ảnh. Nhưng nỗi nhớ anh lại ùa về day dứt khắc khoải mãi không thôi.
Thức giấc, em với tay bật đèn, lấy khăn giấy. Mắt chạm vào tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ để bàn. Hai giờ đêm. Hà Nội một đêm mùa đông vắng lạnh, chỉ có tiếng mưa rơi nhẹ ngoài mái hiên, nhẹ đến nỗi tưởng không phải tiếng mưa mà là tiếng bước chân ai đang cất bước quay trở về. Em trở mình thao thức, lại một đêm nữa thật dài. Lấy chiếc phone, em mở nhạc, hy vọng âm nhạc sẽ xoa dịu nỗi đau đang quặn thắt trong tim. Điệu buồn từ ca khúc Một ngày mùa đông do Mỹ Tâm thể hiện vang lên quện cùng tâm hồn em vốn ngập tràn giông bão:
"Rồi một ngày trời không biếc xanh, rồi một ngày hàng cây vắng tênh. Và cơn gió mang mùa đông tới, cuốn bay theo đám lá vàng rơi..."
Bỗng chốc bao kỉ niệm lại dội về. Nhức nhói. Mùa đông năm đó, mình quen nhau khi em gặp anh lang thang cầm máy say sưa chụp hình những ngôi nhà cổ mái đã rêu phong bởi lớp bụi thời gian. Rồi chẳng biết tự bao giờ, mình yêu nhau như vốn thuộc về nhau. Con đường Hoàng Diệu, Phan Đình Phùng dài hun hút ngập xác lá vàng bay biết có còn nhớ bước chân anh sóng bước cùng em sau mỗi giờ tan học?
Anh đã từng bảo sẽ nắm tay em đi đến trọn cuộc đời này. Vậy mà giờ đây anh đã bỏ em đi xa rồi, Anh đi về miền bên kia thế giới sau một tai nạn. Chỉ một mình em giữa nhân gian. Trơ trọi, Và cô độc.
Những thói quen không thể nào thay đổi. Vẫn những chiều lang thang trên con đường mà mình đã từng qua. Nhưng chỉ có một mình em với em, với những hoài niệm thuở nào. Em tìm lại chút hơi ấm ngày xưa để khỏa lấp đi nỗi nhớ anh quay quắt. Em thầm gọi tên anh. Nhưng trả lời em chỉ có tiếng gió, tiếng lá xao xác. Con đường dài, hun hút đén tái tê. Em bước vô định về khoảng trời cũ, những chiếc lá khô rạn vỡ, tan nát dưới chân em. Đêm nay, giật mình, em nhận ra nỗi đau vây kín: " GIờ đây em biết, em biết đã mất anh..". Và dẫu cho bao tháng năm đã trôi qua nhưng trái tim em vẫn mãi khắc sâu bóng hình anh.
Em không sao quên được từng nụ cười trao gửi, từng ánh mắt yêu thương, từng dấu chân anh nhịp bước trên con đường đầy lá. Em vẫn đi tìm anh trong những cơn mơ để bao đêm giật mình trong nước mắt vì không níu giữ được anh. Một mùa đông vắng anh đã trôi qua. Và một mùa đông nữa lại tràn về. Nhưng anh mãi tận nơi nào ở bên kia thế giới? Có lẽ nào em đã mất anh mãi mãi..?
Đêm, một đêm mùa đông mưa rơi buốt lạnh, em nghe như tiếng hồn mình cất lên tự nơi nào sâu lắm trong trái tim "Lòng em đau đớn nhưng trái tim vẫn thầm nói : Em mãi yêu anh ".
Và mãi mãi...Em vẫn đi tìm anh trong những cơn mơ....
Anh ơi....!
Theo iBlog
Mắc bẫy của tình địch Chị trắng tay! Chị đã quá sai lầm. Chị đã mắc bẫy cô gái trẻ tinh ranh ấy và tự đánh mất hạnh phúc của chính mình. Chị đứng tần ngần trước cửa ngôi nhà, lòng bỗng trào lên một nỗi ân hận. Giá như ngày đó chị bình tĩnh hơn một chút thì giờ đây mọi chuyện đã không thế này. Cậu...