Hãy giữ lấy em khi anh còn có thể
Em rất sợ ngày nào đó em không cầm cự nỗi lòng mình mà sa vào người đàn ông khác.
Em yêu anh ngay những ngày còn học phổ thông, được 6 năm thì chúng mình kết hôn và trải qua những thăng trầm trong cuộc sống vui có, buồn có, cơ hàn cũng có. Hạnh phúc mỉm cười khi con gái chào đời, mặc dù khó khăn nhưng gia đình nhỏ của chúng ta luôn đầy ắp tiếng cười, gia đình họ hàng đều yêu quý.
Em luôn nhớ đến những ngày tháng ấy, ngày em sinh con đầu anh đã chăm sóc hai mẹ con như thế nào. Em thầm cám ơn Trời đã cho em có anh, bên anh, được anh chở che chăm sóc.
Những năm tháng đó thật hạnh phúc phải không anh? Có khi nào anh hối hận vì đã kết hôn quá sớm, nếu không thì giờ này chắc anh đã sung sướng và hạnh phúc hơn. Và “Cuộc sống thay đổi khi chúng ta thay đổi…”
Ngày em nằm viện sinh đứa thứ hai, cũng là lúc anh hẹn hò với cô ta đi uống cà phê, anh để lại số điện thoại khi nào cần thì bệnh viện sẽ gọi. Anh có biết lần sinh ấy em suýt chết không anh? Em bị tiền sản giật nằm tại phòng hậu sản tới 5 tiếng mới về phòng, nếu lúc đó em có chuyện thì sao nhỉ? Rồi khi con được một tuần anh bảo với em anh phải đi công tác một tuần, mặc cho em nài nỉ anh vẫn đi. Sau này em mới biết trong chuyến đi đó cũng có cô “gái” của anh, vì thế cho nên anh không thể không đi được.
Đến khi con được 3 tháng cũng là lúc em đang bị bệnh phải cách ly con, lòng xót xa và nhớ con vô cùng thì anh lại một lần nữa quyết định đi công tác. Mặc cho em van xin anh ở lại với mẹ con em chỉ 2 tuần nữa thôi, để em hết hẳn bệnh tránh lây sang con nhưng anh vẫn ra đi. Em ôm con vào lòng tủi cho số phận mình, thương cho con nhỏ, mong sao ông Trời che chở cho nó không bị lây. Thật may mắn nó vẫn mạnh khoẻ.
Video đang HOT
Ngày đêm nhớ thương anh, em không dám khóc nhiều vì sơ sản hậu. Em phải cố gắng thật nhiều để anh yên tâm.
Nếu còn yêu em và cần đến em hãy giữ lấy em trước khi quá muộn (Ảnh minh họa)
Anh vẫn về thăm mẹ con em đều đặn, nhưng khác với những người đàn ông xa vợ và con thơ khác anh chỉ ở nhà vài tiếng rồi sau đó lại đi hẹn hò. Bằng linh cảm của người vợ hay vì anh quá đam mê với mối tình đó mà sơ ý để em phát hiện ra. Khi anh đi được 2 tuần thì các chủ nhật liên tiếp anh đều gọi điện về bảo em rằng có cuộc họp khẩn nên anh về trễ một ngày, sau này em phát hiện ra những ngày đó “gái” ra chơi cùng anh.
Trong lúc em ở nhà lo lắng cho anh, nuôi con cho anh thì anh đang đưa “gái” đi hết chỗ này tới chỗ kia chơi. Còn nỗi đau nào lớn hơn thế nữa không anh?
Khi phát hiện ra sự thật đau lòng đó em chỉ ước gì ngày ấy khi em bị sản giật, em ra đi mãi mãi… nhưng nhìn con còn nhỏ em không đành lòng. Còn anh thì hết hứa lại hẹn sẽ từ bỏ, nào vợ con là trên hết, nhưng rồi đâu lại vào đấy. Đến bây giờ đã 3 năm trôi qua, anh vẫn qua lại hẹn hò, chỉ khác là giấu giếm kỹ hơn. Còn cô ta luôn biện minh rằng “tình yêu không có lỗi, có chăng là do con người đến với nhau quá muộn”? Trơ trẽn và ngạo mạn.
Còn về phần anh, anh luôn bênh vực cô ta, luôn cho rằng cô ta chịu nhiều thiệt thòi khi đến với anh, luôn cho rằng cô ta ngây thơ cho dù em có nói, phân tích đúng sai như thế nào thì anh vẫn bỏ ngoài tai. Mặc dù anh luôn nói anh cần gia đình, gia đình là trên hết nhưng anh luôn làm ngược lại những gì anh nói.
Em giờ đây, sau bao tháng ngày qua, em đã quen dần với mọi lời hứa của anh. Trong em giờ chỉ còn con cái, em phải sống hết mình vì con, đem lại cho chúng hạnh phúc cho dù có là thứ hạnh phúc giả tạo đi nữa, vì em thấy rằng không ai yêu thương con cái như chính cha mẹ. Có đôi lúc em muốn chốn chạy, vì như thế em sẽ không còn đau buồn nữa nhưng em lại không dám, không phải vì em sợ chết mà vì em hiểu được nỗi đau mất mẹ là như thế nào, và em không cho phép mình làm như thế.
Còn chuyện giữa chúng ta, em đã tha thứ cho anh hết lần này tới lần khác nhưng anh vẫn không cần, anh vẫn lừa dối em. Vết thương anh để lại trong lòng em quá sâu nên có lẽ em chỉ có thể tha thứ chứ em không thể nào quên được. Làm sao quên được khi em vừa mới quên thì anh lại khơi dậy. Em phải làm sao để quên?
Thật lòng em rất sợ ngày nào đó em không cầm cự nỗi lòng mình mà sa vào người đàn ông khác, nếu còn yêu em và cần đến em hãy giữ lấy em trước khi quá muộn.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hãy tha thứ cho anh!
Khi em đọc được dòng này chắc anh đã đi một nơi xa, một nơi mà ở đó không còn phải vướng bận gì về cuộc sống nữa.
Vợ yêu dấu! Cho anh xin gọi em như vậy như anh đã từng gọi em. Em có biết không từ lúc em ra đi anh đã không còn là chính mình. Em nói anh hãy bình thường đi nhưng làm sao anh bình thường được đây, vì anh đã quen hình bóng em bên cạnh anh. 3 năm vợ chồng mình nay lại tan vỡ như thế này sao em? Anh biết rằng mình đã sai rất nhiều khi làm em buồn nhưng trong trái tim anh luôn yêu em, anh yêu em nhiều hơn bản thân mình nữa. Anh đã dối em, làm cho em hiểu lầm anh, đẩy em ra xa cuộc đời của anh. Anh đã nói dối rằng anh có người yêu và cô bé đang mang trong mình giọt máu của anh. Nhưng em ơi làm sao anh có thể làm được vậy khi mà tim anh chỉ có riêng em.
Ngày em xách va ly ra đi, anh đã muốn níu lại nhưng anh không đủ can đảm, anh chỉ biết khóc thầm nhìn em ra đi. Có phải anh quá hèn không em? Giờ đây em có biết anh nhớ em nhiều lắm không? Nỗi nhớ dày vò anh từng đêm, anh không thể ngủ được vì cứ nằm anh lại nhớ em, nhớ vòng tay của em. Những kỷ niệm cứ tràn về trong tâm trí anh. Vậy mà cũng đã 8 năm đã trôi qua. 8 năm yêu nhau không phải là ngắn đúng không em? Chính tình yêu của em đã làm anh thay đổi. Em biết anh là người lạnh lùng, vô cảm. Mọi người nói anh không hề biết khóc nhưng giờ đây anh đã khóc, khóc cho số phận mình, khóc vì anh đã sai, mang lại cho em những đau khổ. Anh biết em là một người con gái tốt, vì anh em đã từ bỏ tất cả công danh sự nghiệp để đi bên anh. Có phải vì vậy nên anh không tôn trọng em không? Vợ yêu à, anh xin lỗi thật nhiều, xin lỗi vì đã làm em buồn. Anh biết mình chẳng sống được bao nhiêu nữa, anh chỉ sợ khi anh ra đi đột ngột như thế này thì em sẽ đau buồn nhưng rồi em sẽ quên anh thôi.
Hãy tha thứ cho anh, tha thứ cho tất cả mọi lỗi lầm (Ảnh minh họa)
Anh viết lên những dòng này không mong gì hơn là em hãy tha thứ cho anh, tha thứ cho tất cả mọi lỗi lầm. Anh luôn cầu chúc em hạnh phúc và em phải cố học hành thật tốt nha em. Vì anh em đã bỏ đại học để theo anh lưu lạc nơi xứ lạ giờ đây em đừng như vậy nữa nha. Hãy ích kỷ một tí em à, hãy cười nhiều hơn, không còn phải khóc nữa. Những ngày qua như vậy là quá đủ với em rồi, dù sao em cũng là một người con gái yếu đuối mà. Em không phải chúc anh hạnh phúc đâu, vì hạnh phúc của anh là thấy em cười và sống hạnh phúc. Mong em sẽ hiểu anh và tha thứ cho anh mọi lỗi lầm. Hãy tha thứ cho gia đình anh, vì họ cũng chỉ lo cho anh mà thôi. Anh đã nói từ bỏ gia đình mình nhưng không phải vì em, vì anh không muốn gia đình suy nghĩ về bệnh tật của anh. Nhưng em ơi làm sao anh có thể từ bỏ được dòng máu đang chảy trong con người anh đây. Giờ đây anh không biết làm gì cả, anh chỉ biết khóc thật nhiều anh biết như vậy là yếu đuối nhưng như thế anh sẽ nhẹ lòng hơn. Từng đêm cơn đau cứ dày vò anh, anh chỉ biết nắm thật chặt sợi dây và nhớ kỷ niệm rồi anh lại cười. Em hãy yên tâm học hành nha em, anh sẽ cố gắng chờ ngày em ra trường rồi ra đi mãi mãi. Còn bây giờ đến lúc anh trả tự do cho em rồi!
Anh muốn viết thật nhiều, nhưng anh không thể gượng nổi nữa. Anh xin lỗi thật nhiều. Hãy quen anh nhé. Chúc em hạnh phúc!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Thư cuối gửi anh Mong rằng ở một nơi nào đó anh có thể đọc được lời cuối cùng em muốn gửi anh. Dũng yêu! Thật tiếc là em không còn cơ hội nào để gửi những dòng thư cho anh nữa, mong rằng ở một nơi nào đó anh có thể đọc được lời cuối cùng em muốn gửi anh. Anh ơi! Mình đã gặp nhau...