“Hãy giữ đứa bé lại. Anh sẽ cưới em!”
Trớ trêu thay, đúng vào thời điểm đó tôi cũng phát hiện mình có thai. Anh ta nói với tôi rằng hãy giữ đứa bé lại. Anh sẽ cưới em. Tôi mù quáng gật đầu tin anh ấy.
Tôi năm nay 24 tuổi. Gia đình tôi ở Hà Nội và là gia đình gia giáo, có điều kiện. Anh trai tôi đã lập gia đình và làm việc tại Singapore. Bản thân tôi cũng tốt nghiệp Cao Đẳng và cộng tác viết báo cho 1 trang web. Nhìn chung, cuộc sống của tôi đơn giản, ổn định và không phải lo lắng điều gì.
Tháng 7 năm 2013, qua một người bạn, tôi quen biết một người đàn ông. Anh ta sau này là người yêu tôi, là kẻ đã lừa dối, đã đánh đập và bôi nhọ danh dự của tôi với nhiều người. Thế nhưng những ngày đầu gặp nhau và yêu nhau thì rất đẹp. Anh ta sinh năm 1968, làm họa sỹ ở Hà Nội. Thế nhưng những cô gái anh ta yêu thường sinh năm 87-91-92-95. Một đứa con gái tính cách bay bổng thiếu thực tế như tôi nhanh chóng phải lòng người đàn ông ấy, để bây giờ mới thấy mình ngu ngốc và mù quáng.
Một thời gian sau, do anh ta không có đủ thu nhập để tiếp tục thuê nhà nên quyết định quay trở lại nhà riêng-của bố mẹ anh ta để lại và cũng là nơi vợ con anh ta sống. Thời điểm đó anh ta mở cửa hàng bán phở. Tôi có thường xuyên qua lại để giúp đỡ cửa hàng. Có những ngày chính tôi nấu cơm cho con trai anh ta ăn. Chị vợ có biết sự xuất hiện của tôi, cũng biết mối quan hệ giữa tôi và anh ấy nhưng coi như bình thường. Hai vợ chồng họ lại ở hai phòng riêng biệt cách nhau 1 khoảng sân rộng, nên tôi càng tin chắc những điều anh ta nói với tôi là thực.
Chuyện này duy trì suốt hơn 1 năm chúng tôi có quan hệ với nhau. Có lẽ tôi đã quá ngu ngốc hồn nhiên.Anh ta nói với tôi đã có vợ nhưng bỏ nhau được 20 năm. Tôi thấy rằng 20 năm trời, quả thực anh ta thuê nhà ở riêng và từng yêu rất nhiều cô gái khác, ở chung cùng họ mà vợ anh ấy vẫn không phản ứng gì, nên vin vào đó mà tin lời anh ta là thực.
Quán phở của anh ta vận hành được 1 thời gian. Tôi từ một cô gái ở nhà hầu như chẳng phải làm gì, thì ngày nào cũng phải đến lo nấu cơm rửa bát dọn dẹp chạy bàn giúp đỡ anh ta. Tới một ngày, cô người yêu cũ của anh ta, bằng tuổi tôi, có thông báo cho anh ta biết rằng cô ấy đã có bầu năm tháng. Lúc đó chúng tôi yêu nhau được hơn 4 tháng.
Anh ta nói với tôi rằng hãy giữ đứa bé lại. Anh sẽ cưới em. Tôi mù quáng gật đầu tin anh ấy.
Cô gái kia đã nói với bố mẹ, và vì cái thai quá to nên bố mẹ cô ấy ngỏ ý muốn tổ chức đám cưới. Tuy nhiên anh ta từ chối cưới cô ấy, và nói rằng anh ta đã có vợ và con rồi làm sao cưới được. Tôi khuyên anh ta nên cố gắng nhận nuôi đứa bé. Cuối cùng, anh ta đề nghị cho gia đình bên đó lựa chọn:
Video đang HOT
- Đẻ, tự nuôi và anh ta góp tiền hàng tháng
- Đẻ và để anh ta nuôi
- Phá.
Cô gái kia đã tuyệt vọng và quyết định đi phá. Ngày cô ấy phá thai đúng sinh nhật của anh ta.
Trớ trêu thay, đúng vào thời điểm đó tôi cũng phát hiện mình có thai. Anh ta nói với tôi rằng hãy giữ đứa bé lại. Anh sẽ cưới em. Tôi mù quáng gật đầu tin anh ấy. Nhưng đến lúc đó tôi cũng biết anh ta chưa hoàn toàn ly dị vợ, và mới chỉ đưa đơn và đang khúc mắc chuyện tài sản. Suốt thời gian sau đó, tôi lo lắng về chuyện gia đình anh ta, bố mẹ tôi, trong khi anh ta bỏ mặc tôi hoàn toàn.
Tôi lại không có kinh nghiệm cũng không biết dựa vào ai, chỉ trông chờ sự quan tâm của anh ta, giục anh ta đưa tôi đi khám định kỳ. Anh ta cáu kỉnh và chửi mắng tôi trong 1 lần giục giã. Chúng tôi cãi nhau và không liên lạc vài ngày. Đến lượt tôi tuyệt vọng. Cho đến lúc ấy thì chính anh ta nhắn tin bảo tôi hãy bỏ đứa bé đi.
Tôi đau đớn tuyệt vọng quá…
Theo VNE
Những tháng năm tôi đã trãi và nỗi buồn vô tận
Vì chiều tôi nên chị đã băng sang bên kia đường để mua bánh cho tôi... nhưng nào đâu ngờ được, cũng chính lúc ấy, chị đã bị ông Năm kéo lên gác và cưỡng bức.
Tôi muốn tâm sự câu chuyện của cuộc đời tôi... nhưng tôi không biết bắt đầu từ lúc nào vì đối với tôi, những tháng năm tôi đã trải qua là những chuỗi ngày buồn vô tận.
Tuổi thơ tôi không đẹp, không mơ mộng, không hồn nhiên như bao đứa trẻ khác mà nó là những ngày tháng day dứt, đau lòng và hối hận.
Nhìn vẻ bề ngoài, mọi người luôn nhìn thấy những nụ cười tươi tắn hiện hữu trên gương mặt tôi. Tôi sống vui vẻ, có một chút đanh đá, ngang ngược, bướng bỉnh... nhưng có ai hiểu rằng phía sau những nụ cười ấy, những lời nói ấy là một tâm hồn luôn dồn nén những nỗi buồn, niềm đau không biết tỏ cùng ai? Tôi muốn trút hết những tâm sự ấy để cho tâm hồn mình được nhẹ nhàng... nhưng liệu có ai hiểu được nỗi lòng của tôi? Có ai sẵn sàng lắng nghe tôi nói và chia sẻ, sưởi ấm trái tim cô đơn của tôi? Sẽ chẳng có ai hết... chỉ còn lại mình tôi đối diện với nỗi đau của riêng mình mà thôi.
Bố mẹ kể, ngày tôi mới chào đời được vài tháng tuổi thì tôi phải vật lộn giữa sự sống và cái chết khi tôi có một cái u ở trán. Nếu không được làm phẫu thuật thì có lẽ, tôi sẽ chẳng còn có cơ hội sống trên cõi đời này nữa... và xong cuộc phẫu thuật, tôi mang trên mình vết sẹo lớn trên trán. Mọi người thương tôi vì là phận con gái mà phải mang vết sẹo xấu xí ấy trên khuôn mặt nhưng với tôi thì không. Tôi cảm thấy mình may mắn khi được sống, được lớn lên trong vòng tay của ba mẹ.
Năm tôi lên năm tuổi, tôi bị bác ruột, anh trai của bố bắt về Sài Gòn nuôi, vì gia đình Bác không có con nên muốn xin tôi về làm con nuôi. Gia đình tôi có ba anh chị em nhưng bác chọn tôi vì thấy tôi ngoan ngoãn, lanh lợi và có phần thua kém anh chị em trong gia đình. Khi mẹ về đến nhà, không thấy tôi ở đâu. Mẹ đã tìm tôi khắp nơi và đến khi biết tin tôi bị bác đưa vào Sài Gòn, mẹ đã khóc như chết lặng đi... Ngay ngày hôm đó, mẹ đã cùng ba lên Sài Gòn xin bác trả con về với gia đình. Bác xin bố mẹ cho gia đình bác nuôi tôi nhưng mẹ tôi không đành lòng vì mẹ dứt ruột đẻ tôi ra, đã cưu mang tôi qua những lần ốm đau, bệnh tật, mẹ không nỡ để con gái mẹ phải một mình sống lạ lẫm giữa chốn Sài thành náo nhiệt nhưng thiếu vắng tình yêu thương. Mẹ đã năn nỉ, van xin bác hãy để cho tôi được về với gia đình. Và cuối cùng, bác cũng phải trả tôi về với ba mẹ.
Tôi đã từng bị bác tôi bắt về Sài Gòn để nuôi... (Ảnh minh họa)
Tôi lại tiếp tục được sống hạnh phúc trong vòng tay yêu thương của ba mẹ cho đến khi tôi lên 7 tuổi. Tôi còn nhớ rất rõ cái ngày tôi đi lạc và không thể tìm được đường về nhà. Ngày ấy, không thấy mẹ ở nhà, tôi đã một mình đi tìm mẹ... nhưng chẳng hiểu sao đi mãi, đi hoài, tôi vẫn không tìm thấy mẹ, cũng chẳng biết đường để về nhà. Rồi tôi gặp một chị gái, chị ấy đã dắt tôi giao cho đồn Công An. Tôi ngồi ở đó vừa run, vừa sợ vì xung quanh chỉ có các chú công an, không có bất cứ một người quen nào. Các chú đã liên tục phát truyền thanh với nội dung: "Có một cháu bé đi lạc, tên bé là Hoài Thương, có người bác tên là Tám An nhưng không biết ba mẹ tên gì. Ai là thân nhân của bé thì tới nhận bé về". Bài phát thanh ấy cứ phát đi phát lại từ sáng đến tối... Sợ hãi, tôi không thôi khóc lóc và gọi tên mẹ. Dù các chú công an dỗ dành, an ủi nhưng tôi vẫn không nín.
Trời đã tối mịt mà tôi vẫn chẳng thấy ba mẹ ở đâu. Lúc đó, tôi nhớ mẹ lắm, nhớ vô cùng... Rồi thần may mắn đã mỉm cười khi tôi nhìn thấy mẹ và bác mừng rỡ chạy đên ôm tôi vào lòng. Mẹ tôi khóc nức nở, vừa khóc vừa rối rít cảm ơn các chú công an và xin phép đưa tôi về nhà. Đấy là kỉ niệm tuổi thơ đáng nhớ mỗi khi tôi nghĩ về mẹ, nghĩ đến những tình cảm của những người thân trong gia đình đã dành cho tôi trong suốt những năm tháng qua.
Khi tôi lên 10 tuổi, tôi bắt đầu nhận thức được cuộc sống xung quanh mình. Tôi nhìn thấy sự đau khổ, tủi nhục, cam chịu khi mẹ phải cúi đầu chấp nhận cảnh làm dâu trong gia đình đông anh em. Tuy ông bà nội đã mất nhưng vì gia đình ba tôi có tới 12 người nên mẹ không chỉ về làm vợ, làm dâu ông bà mà mẹ còn phải làm dâu cho gia đình anh chồng, chị chồng và cả em chồng. Bị gia đình bên chồng khinh khi, ghét bỏ, thậm chí đánh đập một cách tàn nhẫn nhưng mẹ tôi vẫn cố nhịn nhục và chịu đựng. Mẹ thương ba anh chị em tôi, mẹ không muốn chúng tôi cũng bị ghét bỏ và đánh đập nên bao nhiêu điều xa tiếng xấu mọi người đổ cho mẹ, mẹ đều nhận hết.
Vì không chịu đựng được sự lăng nhục của anh chị em chồng nên đã nhiều lần mẹ dắt tôi bỏ đi nhưng rồi, ba tôi lại lặn lội đi tìm hai mẹ, lại năn nỉ mẹ suy nghĩ lại, vì ba, vì những đứa con và vì gia đình bé nhỏ nên mẹ đã chấp nhận theo ba trở về với ngôi nhà thiếu vắng tình người ấy.
Bên nội tôi giàu lắm. Cũng vì thế mà họ rất khinh người nghèo. Mẹ tôi khổ vì mang kiếp nghèo, gia đình ông bà ngoại của tôi cũng rất nghèo nên bị bên nội nhà tôi khinh khi, coi thường. Cuộc đời mẹ tôi cũng rất khốn khổ. Ngày còn nhỏ thì không được ăn học tử tế, lớn lên mẹ lại tham gia kháng chiến chống giặc. Đất nước hòa bình, mẹ gặp ba và hai người yêu nhau... tưởng lấy được người chồng giàu có là sung sướng nhưng mẹ đâu ngờ, ngày qua ngày mẹ phải nuốt từng giọt nước mắt mặn đắng để nuôi anh em tôi khôn lớn.
Năm tôi 12 tuổi. Cái tuổi đã ám ảnh cả cuộc đời tôi cho đến bây giờ, mai sau và mãi mãi... Tôi không bao giờ quên được nỗi ám ảnh kinh hoàng đó. Tôi rất sợ mỗi khi nhớ đến nỗi đau ấy... nhưng nó luôn ở trong tâm trí tôi, đeo bám tôi từ năm 12 tuổi cho đến bây giờ, hạnh hạ lương tâm tôi khiến tôi day dứt và hối hận mỗi khi nghĩ đến cái ngày tội lỗi ấy.
Cả cuộc đời này, tôi cũng không thể nào xóa được hết những lỗi lầm mà mình đã gây ra cho chị (Ảnh minh họa)
Ngày ấy, chị Thu, cháu gái của ba tôi đến nhà chơi một thời gian. Tôi và chị thân nhau lắm... tôi đòi ăn gì, chị đều đi mua cho tôi ăn, tôi muốn đi đâu chơi, chị cũng sẵn sàng dẫn tôi đi, tôi bị ai bắt nạt, chị cũng luôn đứng ra bảo vệ cho tôi... Vậy mà tôi đã gây ra một tội lỗi với chị, để rồi cả đời này có tu thân tích đức, tôi cũng không thể nào bù đắp được những lỗi lầm mà tôi đã gây ra cho chị.
Hôm đó, tôi muốn anh bánh nên tôi đã bắt chị ấy phải băng qua đường đối diện để mua bánh cho tôi. Nếu chị không đi, tôi sẽ khóc quậy phá chị, sẽ la hét bảo chị bắt nạt tôi... Chị thương tôi nên chẳng ngần ngại lao sang bên kia đường để mua bánh cho tôi. Ngồi ở nhà, tôi đợi hoài, đợi mãi mà không thấy chị về... Giận chị lắm nên tôi đã liều mạng băng qua đường để tìm chị. Gần đến cửa hàng bán bánh, tôi chợt nhìn thấy đôi dép của chị ở trước cửa nhà ông Năm. Linh tính của cô bé 12 tuổi cho tôi biết có điều gì đó chẳng lành... nên tôi đã lấy hết can đảm để vào nhà ông ta tìm chị tôi về.
Tôi bước chân nhè nhẹ vào nhà ông và giật mình khi nghe tiếng kêu khóc thảm thiết và đau đớn của chị. Tôi vội chạy lên gác để tìm chị thì... bất giác, một cảnh tưởng hãi hùng đập vào mắt tôi. Ông Năm không mặc quần áo, còn chị tôi cũng bị ông ta lột sạch hết quần áo và đang cưỡng bức chị. Tôi sợ quá và la hét lên... ông ta bất giác chòm dậy và chộp lấy tôi. Trong phút giây hoảng loạn và sợ hãi ấy, chị đã chạy đến và ôm chặt lấy ông ta để tôi thoát thân chạy về nhà...
Theo VNE
Chồng đưa gái già hơn 10 tuổi về chung sống Kí ức kinh hoàng về người chồng bội bạc đến giờ vẫn còn hằn trong đầu tôi, khiến tôi đau khổ và tuyệt vọng. Tôi chưa từng nghĩ tới một ngày mình lại bị đẩy ra ngoài cửa, không đồ đạc, không tiền nong và thậm chí là không còn chút tình nghĩa nào. Chỉ với một bộ quần áo trên người và...