Hãy cứ để người mình yêu hạnh phúc
Có người từng nói: đừng bao giờ lấy thời gian ra để thử thách một cuộc tình, bạn sẽ phải hối hận.
Khoảnh khắc ấy xảy ra chẳng thể trách lỗi ai được. Số phận đã định sẵn, chúng tôi chỉ là những kẻ lướt ngang qua cuộc đời nhau. Lần đầu tiên, tôi không hề khóc. Tôi chỉ mỉm cười, tuy rằng nụ cười có đôi chút đắng ngắt. Tôi cười chúc mừng cho người tôi yêu đã tìm được một nửa đích thực của mình. Tôi cũng giống như nàng tiên cá. Vì người mình yêu, chấp nhận hoá hư không.
Đúng như lời dự báo thời tiết, sáng hôm nay, Washington có tuyết. Mưa tuyết trắng xoá giăng kín đường phố. Tôi sụp mũ len xuống thật sâu, chùm qua đôi tai đỏ ửng vì lạnh. Con người sinh ra và lớn lên ở vùng nhiệt đới đúng là không thể chịu đựng được khí hậu lạnh giá cỡ này.
Vốn dĩ đang trong kì nghỉ đông, không phải đi học, tôi có thể nằm ườn trong ổ chăn ấm áp cả ngày. Nhưng hôm nay lại là chủ nhật, tôi có hẹn với quán cà phê quen thuộc, có hẹn với tách cà phê, có hẹn với nàng tiên cá và nước mắt. Tại Washington, có một quán cà phê sách nằm khiêm tốn trên con đường đông đúc. Tường sơn màu nâu nhạt, lát sàn gỗ. Ngoài chiếc kệ chuyên bày đổ cổ quý giá, trong quán còn đặt hai giá sách cao sát mép tường. Hầu hết đều là sách văn học và truyện thiếu nhi. Cách bày trí quán cổ điển, hàng hoa tím men theo hàng gạch hay những bài nhạc không lời phát ra từ chiếc máy nghe nhạc loa kèn theo phong cách thập niên 30 của ông chủ,… tất cả đã thu hút biết bao du khách ưa yên tĩnh.
Mùa đông năm ngoái, trong đợt tuyết đầu tiên tại Washington, tôi có gọi điện trò chuyện với đứa bạn thân đang sống ở Việt Nam. Nó cứ la hét ầm ĩ bên tai tôi rằng muốn sang nước ngoài ngắm tuyết, sau đó đứng giữa trời giơ tay hứng tuyết giống trong phim, thế mới lãng mạn. Tôi chỉ cười bảo nó, nếu không muốn bị cảm suốt mấy tháng trời, tốt nhất nên đóng cửa ở trong nhà thôi.
Nó ngơ ngẩn hỏi: “Thế mày không có quần áo ấm à?”
Lúc ấy, tình cờ có một cặp tình nhân đang ôm nhau đối diện toà nhà kí túc tôi ở. Tôi chăm chú nhìn họ qua ô cửa kính dính tuyết, thở dài: “Quần áo dù dày đến mấy cũng không đủ. Thứ tao cần là một vòng tay ấm áp.”
Nó cười phá lên: “Được thôi.” Sau đó nó liền đặt hàng cho tôi mấy cái vòng tay hình cung hoàng đạo. Tôi chọn ra chiếc vòng hình kim ngưu và song ngư để đeo. Nhiều lúc sợ bị rơi mất một chiếc, tôi còn thắt nút hai chiếc với nhau rồi luồn vào cổ tay. Cho đến tận mùa đông năm nay, tôi vẫn còn đeo. Chúng luôn yên vị trên cổ tay, nhưng trên thực tế, tình yêu đã tuột khỏi tay tôi từ khi nào.Chàng trai Song Ngư với nụ cười dễ mến, giờ chỉ còn là quá khứ. Dẫu cho ai mặc sức mong chờ, nhung nhớ, cũng không bao giờ quay trở lại.
Giữa màn tuyết trắng xoá, quán cà phê “Classic” với tông màu nâu như xua tan đi cái rét cắt da cắt thịt. Lúc này, tôi chỉ muốn nhâm nhi tách cà phê đen nóng, tự mình sưởi ấm lòng mình.
Chào hỏi ông chủ quán, tôi rời bước đến góc phòng. Trên bàn có đặt sẵn cuốn truyện “Nàng tiên cá”. Điều này đã xuất hiện từ mấy tháng gần đây. Có vẻ như ông chủ biết rằng tôi luôn đến đây vào sáng chủ nhật nên đã chuẩn bị từ trước.
Tách cà phê được đặt lên bàn, hơi nóng vấn vít quanh các đầu ngón tay. Chiếc máy loa kèn đang phát một bản nhạc buồn đến nao lòng. Bàn tay tôi chậm rãi lật từng trang sách, đọc từng dòng chữ đã thuộc lòng từ lâu. Mỗi tuần, tôi đều trích ra một ít thời gian để làm cái việc nhạt nhẽo này. Bởi lẽ, tôi muốn vừa đọc vừa nghĩ tới những ngày tháng hạnh phúc giữa anh và tôi. Đến lúc nào không thể khóc nổi nữa, tức là tôi đã quên anh, tôi đã đủ can đảm để bắt đầu một cuộc tình mới.
Có điều, không biết ngày ấy bao giờ mới đến.
“Reng…reng…reng.”
Tôi mỉm cười nhìn màn hình di động. Lâu lắm mới thấy con bạn thân này gọi điện tới, không ngờ nó vẫn còn nhớ đến tôi cơ đấy!
(…)
-Có chuyện gì quan trọng lắm sao?
- Sẽ diễn ra đám cưới của anh Đức. Anh ấy có gửi thiệp mời cho tao, và… cả mày nữa.
- Đám cưới của anh Đức?
Trong lòng tôi cực kì hỗn loạn, đầu ong ong như bị búa nện vào. Không dám nghe những lời tiếp theo của Thu, tôi nhanh chóng cúp máy. Ngồi yên một lúc lâu, tôi vẫn không thể ổn định tinh thần.
Tách cà phê bị gạt qua một bên, dần dần nguội lạnh. Chẳng cần phải uống cà phê đen, tôi cũng thấy trong lòng đắng ngắt.
Bức tranh trước mặt là hình ảnh nàng tiên cá ngồi bên mạn thuyền, nhúng đôi chân rớm máu xuống mặt biển cho bớt đau. Nhìn thấy bức hình này, tôi lại nhớ đến một bài hát từng nghe có tựa đề là “Không cần phải nói”. Nội dung là trong tình yêu, có nhiều chuyện không nhất thiết phải nói ra, nhưng mà đối phương vẫn hiểu được. Nàng tiên cá không thể nói, vậy nên hoàng tử không bao giờ biết người cứu chàng ngày ấy là ai. Vậy nên, chỉ cần hoàng tử sống hạnh phúc, nàng tiên cá chấp nhận tan thành bọt biển, hoá hư không.
Một cái kết buồn kết thúc cuốn sách. Một dấu chấm buồn kết thúc cuộc tình không trọn vẹn.
Tôi gục đầu xuống bàn, nước mắt đua nhau chảy xuống.
Ngoài kia, tuyết vẫn rơi. Hàng cây trụi lá tiêu điều, xơ xác.
Sân bay Nội Bài.
Tiếng loa thông báo chuyến bay đã bị át đi bởi tiếng nói huyên náo. Người khóc, người cười. Người đoàn tụ, người chia xa. Tôi kéo va li, đứng lặng nhìn dòng người vút qua mắt một cách nhanh chóng. Trở về Việt Nam sau ba năm, mặc dù xung quanh toàn những con người da vàng tóc đen quen thuộc, vậy mà tôi vẫn cảm thấy lạc lõng đến lạ. Bởi vì tôi về trước hẹn một tuần nên không có ai ra đón tôi. Giữa nơi đông đúc thế này, tôi chẳng quen một ai.
Thà rằng làm hai đường thẳng song song, còn tốt hơn hai đường thẳng giao nhau tại một điểm, rồi phải rời xa nhau mãi mãi.
“Anh không đợi được.”
Anh mím chặt môi, vẻ kiên quyết hiện lên rõ ràng trong ánh mắt. Tôi ngơ ngẩn nhìn người trước mắt, dường như đó chẳng phải là người đã từng yêu tôi say đắm nữa. Năm năm du học, anh không đợi được sao? Quả nhiên, thời gian là lưỡi dao sắc nhọn để cắt đứt một cuộc tình.
Có người từng nói: đừng bao giờ lấy thời gian ra để thử thách một cuộc tình, bạn sẽ phải hối hận.
Anh mỉm cười – nụ cười xa lạ như người dưng:
“Sang bên đó nhớ chăm chỉ học hành. Khí hậu rất lạnh, chú ý đến sức khỏe.”
“Cảm ơn anh.” Tôi nở nụ cười méo xệch.
Loa phát thanh thông báo về chuyến bay của tôi: Washington, Mỹ, chuyển máy bay tại Hàn Quốc. Chúng tôi cùng lúc giơ tay chào tạm biệt đối phương. Anh quay đầu đi ra cửa, tôi xoay người bước vào trong.
Khoảnh khắc ấy xảy ra chẳng thể trách lỗi ai được. Số phận đã định sẵn, chúng tôi chỉ là những kẻ lướt ngang qua cuộc đời nhau, chẳng để lại chút dấu ấn gì.
Anh sẽ tiếp tục công việc kĩ sư mà anh ưa thích tại Hà Nội. Tôi sẽ đến Washington và học ngôi trường mà bản thân ao ước hồi còn bé.
Tôi đã đến Washington như thế đấy. Bỏ tuổi thanh xuân, bỏ cả người yêu để đến nơi đất khách xa lạ.
Mùa đông tại Hà Nội không quá lạnh như ở Mỹ, nhưng nếu đứng dưới đường hơn nửa tiếng đồng hồ thì cơ thể cũng cứng đờ được rồi. Tôi vừa chà xát hai lòng bàn tay vừa lầm bầm than thở. Rõ ràng Thu đã hẹn lúc chín giờ sẽ qua nhà, lúc này đã muộn lắm rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng nó đâu. Di động lại tắt máy, muốn liên lạc cũng không thể.
Tôi quyết định về nhà ngồi đợi cho ấm, tội gì mà phải ra đây hứng gió cơ chứ!
Đang chậm rãi bước về nhà, một chiếc ô tô màu đen phanh lại ngay bên mép đường chỗ tôi đứng. Cửa kính xe hạ xuống. Tôi sửng sốt khi nhìn thấy khuôn mặt cực kì quen thuộc kia.
-Chào em. Lâu rồi không gặp. – Anh nở nụ cười nhã nhặn.
-Chào anh, Đức!
-Có thể lên xe nói chuyện một chút không? Dù sao chúng ta cũng là bạn bè mà.
Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu. Lần này về nước, tôi không bao giờ nghĩ đến việc sẽ gặp lại anh, càng không nghĩ rằng sẽ ngồi nói chuyện với anh như-là-một-người-bạn. Tôi luôn tâm niệm rằng không nên dây dưa gì với đàn ông sắp cưới vợ. Nhưng khi nhìn thấy anh, bỗng cảm thấy đầy luyến tiếc.
Trong xe có điều hoà ấm dễ chịu, nhưng bầu không khí lại gượng gạo bất thường. Hỏi thăm sức khoẻ vài ba câu xã giao, rồi lại chìm vào yên lặng. Nói chuyện gì bây giờ? Ôn lại tình sử ngọt ngào đắng cay?
Trong lúc tôi đang suy nghĩ miên man thì trên đùi đã xuất hiện thêm một vật. Đó là chiếc thiếp cưới màu kem, trang trí đơn giản mà vẫn sang trọng. Lễ cưới sẽ diễn ra vào một tháng sau. Minh Đức đúng là một người đàn ông tài giỏi, có thể đưa thiếp mời cho người yêu cũ mà vẻ mặt không hề thay đổi. Đổi lại là tôi, sợ rằng cho thêm mười lá gan nữa cũng chẳng dám đưa thiếp cho anh.
Bỗng chốc, lòng tôi lạnh đi phân nửa.
-Anh yêu cô ấy lắm sao? – Tôi buột miệng hỏi
Anh mất tự nhiên quay đầu đi, lặng lẽ đáp:
-Cô ấy rất tốt.
Anh yên tâm, em sẽ đến dự hôn lễ của hai người.
Tôi bỏ lại một câu rồi bước ra ngoài, hoàn toàn không để ý câu trả lời của anh chẳng hề trùng khớp với câu hỏi của mình. Gió lạnh ùa tới, thổi khô những giọt nước mắt còn chưa kịp rơi xuống. Chiếc ô tô màu đen phóng đi mất, trả lại sự yên tĩnh cho con phố nhỏ.
Tôi tắt máy, cắt ngang lời nói liến thoắng của Thu. Tôi liên tục chỉ trích con bạn trong lòng. Nếu nó thông báo sớm hơn, tôi sẽ không phải gặp Minh Đức một cách “tình cờ” đến vậy. Không gặp thì không sao. Gặp rồi lại dao động, tim lại nhói đau.
Một tháng! Tròn một tháng tôi sống ngơ ngơ ngẩn ngẩn như người mất hồn. Trong đầu toàn là những suy nghĩ lung tung rối vào nhau thành một mớ bòng bong. Lí trí không thể chống lại được tình cảm. Dù tôi có cố gắng làm vẻ bình thản trước việc anh sắp làm đám cưới, nhưng trong lồng ngực lại nhộn nhạo không yên.
Đám cưới diễn ra vào một ngày giữa đông lạnh giá – Thu bảo, vợ sắp cưới của anh là một người lãng mạn, nên muốn tổ chức trong khung cảnh mùa đông. Tôi chỉ cười nhạt không đáp lại.
Tôi cùng Thu ngồi ở một chiếc bàn xa sân khấu nhất có thể. Phòng có bật điều hoà nên không quá lạnh. Khách đến dự khá đông, ngồi chật kín các dãy bàn.
MC nói một tràng dài mở đầu, sau đó mời cô dâu chú rể bước lên sân khấu. Thu nói rất đúng, hôn lễ được trang trí theo cảnh mùa đông. Vì ngồi xa, nên tôi không thấy rõ thứ tuyết giả đang rơi xuống kia được làm từ chất liệu gì mà giống thật đến vậy.
Cô dâu chú rể bước đi trong tiếng nhạc du dương, tiếng vỗ tay chúc mừng của tất cả mọi người. Cô dâu mặc chiếc váy cưới lộng lẫy, nở nụ cười hạnh phúc làm sáng bừng cả khuôn mặt xinh đẹp. Chú rể âu yếm khoác tay cô dâu, ánh mắt vui mừng. Cổ họng tôi nghẹn đắng. Tôi cũng muốn mặc chiếc váy cưới diễm lệ, nắm tay anh đi đến hết cuộc đời này. Khó có thể tiếp tục nhìn người mình yêu vui vẻ bên người con gái khác, tôi cúi gằm mặt, giấu nhẹm đi nỗi ghen tị cùng xót xa.
Thứ tuyết giả kia, bỗng dưng cảm thấy rất giống tuyết ở Washington. Tôi cảm tưởng mình đang cô độc bước đi giữa đường phố ngập tuyết, đến gặp nàng tiên cá và nước mắt.
Lặng lẽ bước ra khỏi phòng, tôi ôm mặt dựa vào tường. Thu thở dài, vỗ vai tôi:
Đừng buồn nữa. Mày yêu anh ta, thấy anh ta vui mày cũng nên vui theo chứ.
Làm sao mà vui được chứ?
Thu nghiêng đầu, ánh mắt trôi đi xa xăm, nhẹ nhàng đáp:
Rồi sẽ có ngày mày thấy được rằng, để người mình yêu hạnh phúc, mình có thể biến mất khỏi cuộc đời người ấy mà không hề oán thán.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nó, tôi nhớ ra rằng Thu cũng đã từng rơi vào hoàn cảnh như tôi hôm nay. Nó hiểu, và cảm nhận được nỗi đau của tôi. Nó ném cho tôi một chiếc phao, để tôi bơi vào bờ khi bản thân đang dần chìm nghỉm.
Tôi ôm lấy nó, oà khóc nức nở. Khóc cho bao đau đớn, đắng cay trôi đi theo dòng nước mắt.
Để khi đôi mắt cạn khô, tôi có thể bình thản buông tay, chúc người một đời hạnh phúc.
Washington bắt đầu ấm dần. Tuyết chỉ còn nhiều đụn nhỏ lác đác trên đường, mái nhà, cành cây. Trẻ con có thể thoải mái nghịch tuyết mà không sợ lạnh cóng tay chân nữa. Đường phố sáng sủa, người đi lại cũng đông đúc hơn.
Ông chủ quán dùng khăn khô lau đi mảng tường nâu ướt tuyết. Những chậu hoa tím đặc trưng của quán lại được treo trên hàng gạch. Ông ta nhìn lướt qua mặt tiền của quán một lần, rồi thoả mãn gật đầu.
Nhìn ông cầm xô tuyết bước vào quán, tôi cũng theo sát phía sau.
Sau khi đổ tuyết, ông chủ quay lại, thấy tôi đứng ở đó thi vô cùng ngạc nhiên. Tôi vuốt mái tóc xoã ngang vai của mình, mỉm cười thân thiện:
Chào ông. Cho cháu một tách cà phê đen ạ.
Ông tần ngần nhìn tôi một lát rồi hỏi lại:
Cháu chính là cô gái hay đọc truyện “Nàng tiên cá” phải không?
Vâng. – Tôi trả lời.
Mấy tháng ngắn ngủi không đủ để thay đổi quán cà phê “Classic” này. Trong những tháng ngày quay cuồng tại Hà Nội, bỗng dưng tôi cảm thấy ngồi một góc trong quán, thưởng thức tách cà phê đen đắng, nghe nhạc cổ điển cũng là một loại hưởng thụ.
Một lát sau, cà phê được bưng ra, ông chủ còn mang thêm cuốn truyện “Nàng tiên cá”. Trên mặt sách còn vương chút bụi mờ. Chắc hẳn trong những ngày tôi không ở đây, không có ai từng đụng vào cuốn này cả. Cũng đúng thôi! Ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng từng nghe kể về nội dung cuốn truyện này rồi, làm gì có ai đọc đi đọc lại nó như tôi chứ!
Từng trang nối tiếp từng trang.
Hôm nay ông chủ có đổi phong cách nhạc mới. Không phải là nhạc không lời nữa, mà là bài hát “Safe and Sound”
“Just close your eyes. The sun is going down.
You’ll be alright. No one can hurt you now
Come morning light. You and I’ll be safe and sound…”
Bàn tay tôi đã lật đến trang cuối. Nàng tiên cá vứt con dao găm đi, rồi nhảy xuống nước, tan thành bọt biển.
Lần đầu tiên, tôi không hề khóc. Tôi chỉ mỉm cười, tuy rằng nụ cười có đôi chút đắng ngắt. Tôi cười chúc mừng cho người tôi yêu đã tìm được một nửa đích thực của mình. Tôi cũng giống như nàng tiên cá. Vì người mình yêu, chấp nhận hoá hư không.
Theo blogradio.vn
Yêu một người và không được đáp lại!
Nếu bạn đã từng yêu một ai đó, mà tình cảm không được đáp lại, bạn sẽ hiểu nó đau như thế nào, bạn dằn vặt mình, bạn trách chính mình, nhưng bạn lại không đủ dũng cảm để buông bỏ.
Bạn thay vì chọn cho mình một lối đi khác, nơi có một người sẵn lòng đợi chờ bạn, nhưng bạn lại không đành lòng bước đi, bạn không muốn bỏ lại người đó một mình, không muốn người đó cảm thấy đơn độc, dù chưa chắc người ta đã biết những gì bạn đã làm. Người tôi yêu, không có nghĩa là phải ở cạnh tôi trong suốt những ngày còn lại của cuộc đời mình. Chỉ đơn giản rằng tôi biết trên thế gian này có anh, một người để khi buồn, khi vui tôi có thể nhớ tới, để tôi ấm lòng hơn. Người tôi yêu, không có nghĩa là buộc phải yêu tôi, bên tôi nghĩa là ở trong tim tôi, đơn giản là như thế!
Tôi yêu anh, tôi không phủ nhận điều đó, mặc dù ngay chính bản thân tôi lại không hiểu vì sao mình lại muốn theo đuổi một tình yêu biết trước không có kết quả như vậy. Như ngay lúc này đây khi tôi tần ngần mãi cái tin nhắn định gửi cho anh, nhưng rồi tôi lại xoá.
"Chi phí cưới vợ, tiền mua vàng cưới, tiền đãi tiệc,..." Anh đăng tấm hình, liệt kê đủ mọi khoản chi cần thiết cho một đám cưới, bạn bè anh xôn xao, tôi thẫn thờ vài giây rồi im lặng, chỉ im lặng đến khi nút online tắt, khi biết chắc anh đã ngủ ngon!
Trời vào đêm, tĩnh mịch!
Đó là những chuỗi ngày của tôi, khi tôi 24, một nửa lưng chừng giữa guồng quay của công việc, của tình yêu, của gia đình. Tôi không gọi đó là ổn, chắc chắn vậy, vì những chuỗi ngày đó tôi không có anh bên cạnh. Chỉ giá mà những lúc tôi yếu lòng anh thì thầm với tôi vài câu, hay chỉ cần im lặng bên tôi và nghe tôi nói. Không cần anh lau nước mắt cho tôi, chỉ cần anh để tôi thấy được dù lúc yếu mềm nhất đã có anh bên cạnh. Chỉ cần có thể tôi đã ổn hơn rồi! Nhưng anh không...
Nếu bạn đã từng yêu một ai đó, mà tình cảm không được đáp lại, bạn sẽ hiểu nó đau như thế nào, bạn dằn vặt mình, bạn trách chính mình, nhưng bạn lại không đủ dũng cảm để buông bỏ. Bạn thay vì chọn cho mình một lối đi khác, nơi có một người sẵn lòng đợi chờ bạn, nhưng bạn lại không đành lòng bước đi, bạn không muốn bỏ lại người đó một mình, không muốn người đó cảm thấy đơn độc, dù chưa chắc người ta đã biết những gì bạn đã làm. Và càng tệ hơn nữa khi bạn là con gái, bạn vứt bỏ cái tôi của mình, một chút quyền kiêu hãnh vốn có của một người con gái. Vì bạn thật sự yêu. Tôi cũng yêu anh như vậy, mặc cho anh không cần, mặc cho anh ngàn lần muốn tôi buông bỏ. Nhưng tôi không...
Tôi dắt xe ra khỏi cơ quan, hoàng hôn vừa ghé qua bên khe cửa. Nắng chiều vẫn còn len lỏi nhưng không quá chói mắt. Chú bảo vệ già đưa tay lau những vệt mồ hôi trên trán, đôi mắt buồn, một chút xa xăm. Chú từng kể tôi nghe những ngày tuổi trẻ của cuộc đời mình, những buổi trốn học, những lần rong chơi khắp mọi ngõ ngách. "Và cái giá của chú giờ là như thế này, con à"... Tôi ghi nhớ mọi thứ, cả những niềm vui, cả những nỗi buồn nơi nét mặt. Để rồi tôi không cho phép mình phí hoài tuổi trẻ, phí hoài tuổi thanh xuân của mình một cách vô cớ, vậy mà tôi không làm được. Vì anh tôi đã không làm được. Là do tôi cố chấp hay là do anh không hiều được những cảm xúc trong tôi để rồi anh chối bỏ nó, mặc nhiên không cần nó?
Chúng tôi đã có những cuộc nói chuyện với nhau một cách nghiêm túc, hay nói đúng hơn là nó vỏn vẹn chỉ đếm trên đầu ngón tay. Còn lại là do chính tôi tự nói, tự nghe, tự hiểu. Đó là những khi tôi nhắn tin cho anh, kể anh nghe những buồn vui của cuộc đời, những tổn thương, mất mát. Đó là khi anh đọc rồi im lặng.
Cùng trải nghiệm dịch vụ nghe Blog Radio mọi lúc, mọi nơi với kho truyện tình yêu, Radio tâm hồn, "Tám" chuyện showbiz, bộ truyện ma có thật...
Dành riêng cho Thuê bao Vinaphone, miễn cước 3G!
"Em nghĩ về anh, anh nghĩ về người khác, người khác nghĩ về người khác nữa, xa xôi...!"
Đó là những gì vỏn vẹn tôi có thể tóm tắt trong câu chuyện của chúng tôi qua một tin nhắn của anh.
- Bây giờ anh có chờ người đó nữa không? - Tôi hỏi anh, khi cố gắng giữ cho mình một tâm trạng ổn nhất, để anh không phải thấy tôi thê thảm như thế nào.
Anh chỉ im lặng một lát rồi trả lời:
- Không, vì người ta sẽ không về nữa!
Hôm nay anh buồn, tôi thấy anh thức khuya hơn mọi hôm. Thỉnh thoảng tôi giật mình vẫn thấy anh ở đó chập chờn bên màn hình máy tính. Đôi khi chỉ những dòng tâm trạng ngắn ngủi hoặc đôi khi im lặng tôi cũng đủ nhận ra anh bất ổn thế nào, anh buồn thế nào. Có lẽ anh đang nhớ một người, cũng như tôi đang nhớ anh!
Nếu là khoảng thời gian ba năm trước khi chúng tôi vẫn vô tư nhắn tin cho nhau, hỏi thăm nhau, cùng nhau san sẽ mọi buồn vui trong cuộc sống thì giờ mọi thứ đã khác. Ba năm trước, khoảng thời gian đủ dài để anh quên tôi nếu không quên cũng chỉ nhớ thoáng qua rằng tôi - đã - từng - xuất hiện trong kí ức của anh. Có lẽ vậy! Tôi không trách, chưa bao giờ tôi trách một ai đó, dù họ đã từng đối xử với tôi thế nào, huống gì với anh, anh không có lỗi, chúng tôi không ai nợ ai. Chỉ lỗi hẹn với thời gian, với những buổi hẹn chiều, một lần, hai lần rồi xa nhau mãi mãi. Có những lý do con người có thể tự bao biện cho mình, tôi không muốn gắn mình với những lý do vô cớ đó, vì chúng tôi không có duyên với nhau, đơn giản vậy!
Ba năm sau đó chúng tôi còn nợ nhau một buổi hẹn, một lần cà phê cùng nhau, nhưng vẫn không có dịp, là vì tôi không đủ tự tin đối diện, là vì khoảng cách của chúng tôi bây giờ xa quá, là vì sự im lặng của anh làm tôi đủ hiểu. Chúng tôi bây giờ "còn tương lai của riêng mỗi người" theo cách nói của anh. Là của mỗi người, chứ không phải một tương lai chung, có anh, có tôi, của chúng ta.
Tôi ghé lại thành phố sau những chuỗi ngày tồi tệ đó, anh đứng bên kia đường, rồi nở một nụ cười hiền. Vẫn cái kiểu sơ mi trắng, đúng như ngày xưa tôi từng thích, à không, giờ vẫn vậy, không hẳn là thích, mà là thương, là yêu,... Chúng tôi lượn lờ một vòng qua những ngõ ngách ở thành phố. Phố lên đèn, vòng xe của anh vẫn lăn đều, nghe tiếng gió rì rào, tiếng tim tôi nhảy liên hồi trong lồng ngực.
- Em giờ thế nào? - Rất lâu sau đó anh quay lại hỏi tôi.
Tôi không biết nên bắt đầu cho câu trả lời như thế nào: Em ổn? Em vẫn tốt? Tôi chắc anh sẽ nhận ra tôi đang nói dối.
- Em vẫn vậy! - Tôi ngập ngừng hồi lâu rồi đáp lại.
Là tôi vẫn như xưa, không thay đổi nhiều, vẫn là cô bé yêu màu tím, yêu những cơn mưa, vẫn một tình cảm ấp ủ dành cho anh. Chắc anh hiểu điều đó.
Anh ngồi im lặng thật lâu bên chiếc ghế sát cửa sổ, thỉnh thoảng đưa tay khoáy khoáy ly cà phê trên bàn nhưng không buồn thưởng thức nó. Anh tránh nhìn vào mắt tôi, tôi nhận ra điều đó, chỉ thoáng qua thôi rồi anh quay sang hướng khác. Thành phố về đêm không quá ồn ào, như một nốt trầm buồn nhưng đủ cho người ta say.
- Cũng lâu rồi. - Anh mở lời khi chúng tôi im lặng suốt thời gian dài.
- Ba năm rồi em không về lại đây, nhanh thật, mọi thứ giờ thay đổi quá!
- Ừ, có những thứ qua rồi không níu lại được, em đừng nhìn về quá khứ nữa, buông bỏ đi em và bước tiếp!
Anh buông từng câu, chậm rãi, nhưng đủ làm tim tôi đau.
Tôi nép mình bên cửa sổ, phố cũng buồn, những bản nhạc vọng ra từ xa càng buồn hiu hắt. Anh nói với tôi nhiều thứ, chủ yếu để giúp tôi hiểu rằng giữa chúng tôi không thể nào tồn tại hai chữ tình yêu được. Một điều dễ hiều, anh không muốn tôi xuất hiện trong cuộc sống của anh, anh muốn tôi dừng lại ở mức những người xa lạ như chưa từng quen biết.
Chúng tôi không gặp nhau kể từ ngày đó, chúng tôi trở về với cuộc sống của riêng mỗi người. Tôi vẫn đi làm điều đặn, vẫn hoàn thành tốt công việc, dù nhiều lúc nỗi nhớ anh bất chợt ùa về, cả trong những giấc mơ, tôi từng mơ thấy anh, chúng tôi đi bên nhau, đeo vào tay nhau chiếc nhẫn cưới. Một giấc mơ thật lạ, nhưng đủ làm tôi hạnh phúc, trong khoảnh khắc đó thôi chứ không phải là mãi mãi.
Tôi tập cho mình thói quen ngủ sớm hơn, không chập chờn dõi theo anh như trước nữa, ngốc nghếch như một kẻ theo dõi người ta mà sợ bị phát hiện. Mà có khác gì tôi đang như vậy.
Rồi chúng tôi sẽ ổn thôi, nhưng không phải là bây giờ, không phải là ngay lúc này. Rồi anh sẽ bình yên trong cuộc sống của anh, tôi cũng dần dần học cách không chờ đợi, không hy vọng. Chúng tôi thấu hiểu nỗi đau của nhau, nhưng không thể cùng nhau chữa lành nỗi đau đó. Giống như một căn bệnh cần gặp đúng một vị bác sĩ hợp với mình.
Anh - người tôi yêu, nhưng không có nghĩa là anh phải ở cạnh tôi trong suốt những ngày còn lại của cuộc đời mình. Chỉ đơn giản rằng tôi biết trên thế gian này có anh, một người để khi buồn, khi vui tôi có thể nhớ tới, để tôi ấm lòng hơn.
Anh - người tôi yêu, nhưng không có nghĩa là buộc anh phải yêu tôi. Chỉ cần tôi biết rằng anh ổn, anh vui, anh hạnh phúc. Để mỗi khi có ai đó hỏi về người tôi yêu nhất, tôi có thể mỉm cười khi nhắc về anh. Để mỗi khi ai đó hỏi về anh, về những năm tháng tuổi trẻ của cuộc đời, tôi sẽ có thể trả lời rằng, anh đã bên tôi trong suốt những ngày tháng đó, bên tôi nghĩa là ở trong tim tôi, đơn giản là như thế.
Tôi vẫn còn viết về anh, mỗi khi nhớ về, mỗi khi bất chợt hình ảnh anh hiện về trong kí ức!
Vì tôi còn yêu!
Theo blogradio.vn
Có những ngày chẳng thuộc về nơi đâu Ai cũng có những ngày như vậy, cảm thấy trong lòng rỗng tuếch, làm gì gì cũng không thành còn trái tim thì nguội lạnh. Đó không phải cảm giác của nỗi buồn để chỉ cần khóc là sẽ vơi đi, cũng không giống như thất tình đến nỗi chết đi sống lại. Mà nó tệ giống như sống không bằng chết tìm...