Hãy coi em như đã chết rồi!
Anh thân yêu, cho phép em được gọi anh lần cuối cùng như thế. Quá khứ và hiện tại đang ùa lại vây quanh em, gào thét bên tai em.
Quá khứ hét lên rằng, tại sao các người lại cố tình lãng quên tôi, cố tình chôn vùi tôi, cố tình hủy hoại tất cả những gì thuộc về tôi, tôi có đáng bị các người hành xử như thế không?.
Còn hiện tại, phũ phàng hơn, nó như ngàn mũi kim đâm sâu vào tim em, bắt em phải tỉnh táo trở lại, phải dũng cảm, phải dám đương đầu và phải biết chấp nhận. Anh nói rằng, hãy coi anh như cơn gió thoảng qua cuộc đời em ư? Anh có biết rằng sau cơn gió sẽ là gì không?
Là bão giông. Và thực sự đã là như thế. Suốt thời gian qua, em đã sống trong cái vỏ bọc do chính mình tạo ra, dường như em không còn là chính em. Em tỏ ra vui vẻ và cười nhiều nhưng bên cạnh đó em thu mình lại, em ít sẻ chia những cảm xúc của chính mình, em bình lặng. Vì sao em lại thế ư?
Em cũng không giải thích nổi. Đúng như anh nói, sự bình yên rất quan trọng đối với cuộc sống của chúng ta, em mong mỏi sự bình yên đó hàng ngày, nhưng dường như điều đó chưa thể có. Mỗi kỷ vật, mỗi con đuờng, mỗi bài hát… lại gợi lên những hình ảnh khó có thể xóa nhòa. Càng gìm nó xuống thì dường như nó lại càng muốn trào lên. Nhưng….
Em không cho phép mình được đi xa hơn nữa, phải chôn đi tất cả để đổi lấy sự bình yên. Cô gái trong em thời gian qua sẽ phải chết và anh cứ coi như cô ấy đã chết rồi. Em chỉ là cái bề ngoài, cái vỏ bọc mà thôi. Anh, yêu đời lên anh nhé, cười nhiều lên nhé, hát nhiều nhé…và đừng oán trách Chúa, người đã sắp đặt mọi thứ và giờ người cũng đang cố gắng giúp chúng ta để làm cho cuộc sống của chúng ta tốt đẹp hơn. Bình yên sẽ đến với anh, người mà em…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nếu có duyên mình sẽ gặp lại
Em tự nhủ với lòng mình rằng "Nếu có duyên với nhau thì nhất định trên đường đời này em và anh sẽ gặp lại nhau".
Đã bao lần em tự dặn lòng mình rằng đừng liên lạc với anh, đừng gặp lại anh nữa, đừng làm gì cả. Hãy nhắm mắt lại và quên mọi thứ đi. Nhưng anh biết không? Cũng nhiều hơn từng ấy lần, em tìm mọi cách để làm thế nào liên lạc với anh thật nhanh. Từng ngày từng ngày em phải đấu tranh với chính mình.
Lý trí cuối cùng cũng phải nhường chỗ cho tình cảm. Không có số điện thoại của anh. Em nhắn qua email, qua yahoo, qua mạng và qua tất cả những trang web có liên quan đến anh. Rồi ngày ngày em đợi tin. Nhưng cho tới tận bây giờ mọi thứ về anh cũng vẫn chỉ là quá khứ. Nick yahoo của em sáng mỗi ngày. Lúc nào cũng vậy, em chỉ mong bỗng nhiên anh vào lại nick của em.
Chỉ cần như vậy thôi, em cũng đã mãn nguyện rồi. Nhưng rồi em đợi mãi, đợi mãi mà không thấy anh. Sự chờ đợi như một thói quen với em và em cũng không muốn từ bỏ thói quen ấy. Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng chỉ chờ đợi, rồi em cũng phải tiến lên phía trước, cũng phải làm việc, cũng phải sống. Em quyết định rồi anh à, " Nếu có duyên thì mình sẽ gặp lại nhau thôi".
Theo Bưu Điện Việt Nam
Phân vân Lại hết một ngày và đêm đã đến, tôi vẫn thấy mình thật cô đơn. Cuộc sống thật tẻ nhạt. Xung quanh tôi rất nhiều người nhưng tôi vẫn cô đơn, bạn bè thân luôn bên cạnh nhưng sao lòng tôi vẫn trống vắng quá. Đêm xuống, ai ai cũng lùi vào cuộc sống riêng của mình. Có thể họ nghỉ ngơi, thanh...