Hãy cho nhau một cơ hội
Hắn cầm tiền ném vào mặt Nhung: “Ăn bánh trả tiền, nếu cô nghĩ mang cái thai ra mà ràng buộc được tôi, thì trước cô đã có nhiều người giữ tôi lại rồi”…
Nhung hiền lành và xinh xắn. Có nhiều chàng trai theo đuổi và tán tỉnh cô. Nam đem lòng yêu Nhung từ khi cô còn là nữ sinh cấp 3. Nhưng cô chưa bao giờ để ý đến anh mà chỉ luôn coi Nam như một người anh trai tốt. Có lẽ cũng bởi cái vẻ bề ngoài đen đúa, không được bảnh trai cho lắm của Nam. Nhung bị hút hồn bởi Phong – một gã có vẻ ngoài đẹp trai, dẻo miệng. Cô yêu hắn như điên như dại. Và cô ngây thơ nghĩ rằng, sự hiến dâng của cô sẽ là sợi dây giữ hắn lại bên cô.
Nam từng nói với Nhung về bản chất thật của Phong. Nhưng cô không tin, cô nghĩ rằng anh ghen tức vì cô không dành tình cảm cho anh. Cô mặc kệ những lời khuyên can của mọi người. Nhung lao vào yêu Phong như một con thiêu thân lao vào lửa. Đứng bên ngoài cuộc tình đó, Nam lúc nào cũng đau, cũng thương, cũng lo sợ cho cuộc đời người con gái mà anh yêu tha thiết.
Nhung dâng tặng cho Phong điều quý giá nhất. Cô phục tùng hắn mọi điều mà hắn muốn. Nhưng cái mà cô nhận về chỉ là những đòi hỏi mỗi ngày một nhiều cả về tiền bạc và ái tình. Cô cũng lờ mờ nhận ra Phong không phải là một người đàn ông tốt. Nhưng như người ta vẫn nói, đâm lao phải theo lao, cô sợ nếu mình dừng lại sẽ chẳng có ai chấp nhận một người con gái đã không còn gì như cô. Chính vì thế bằng mọi giá cô chiều chuộng Phong chỉ với hi vọng mong manh: Phong sẽ cưới cô.
Nhưng như một con ong đi hút mật, khi có được mật hoa rồi nó ắt hẳn phải rời bỏ bông hoa đó để đi tìm những đóa hoa khác. Có được Nhung, Phong bắt đầu thấy chán. Hắn ta lại lao vào những cuộc chinh chiến ái tình khác. Ban đầu hắn còn giấu giếm Nhung nhưng cuối cùng hắn công khai cặp với cô gái khắc trước mặt Nhung như một lời chia tay phũ phàng nhất.
Video đang HOT
Nhung báo với Phong cái tin cô mang bầu. Cô đã nghĩ ít ra vì đứa con này, hắn sẽ chịu dừng những cuộc phong lưu của mình lại. Nhưng không, hắn cầm tiền ném vào mặt Nhung: “Ăn bánh trả tiền, nếu cô nghĩ mang cái thai ra mà ràng buộc được tôi, thì trước cô đã có nhiều người giữ tôi lại rồi”. Nỗi đau khổ đến với cô tưởng chừng không thể lớn hơn được nữa. Cái tình yêu mà cô bấy lâu nay nâng niu trân trọng và cả sinh mạng đang lớn dần lên trong bụng cô mới thiêng liêng làm sao, vậy mà tất cả với Phong chỉ là những món hàng, dùng tiền trả là xong.
Cô đã từng nghĩ đến cái chết. Nhưng cái chết ấy sẽ không chỉ cướp đi mạng sống của cô mà còn cướp đi quyền được sống của một sinh linh vô tội. Cô cũng định bỏ đi đứa bé nhưng nó có lỗi gì tại sao nó lại phải là người hứng chịu tất cả những sai lầm của cô. Như vậy quá tàn nhẫn. Nghĩ đi nghĩ lại, cô quyết định giữ đứa bé lại và đối mặt với mọi lời thị phi chờ cô phía trước.
Lúc Nhung tuyệt vọng nhất, Nam đến bên Nhung. Mà có lẽ anh vẫn luôn bên cô, chỉ có điều cô không hề nhận ra điều đó mà thôi. Anh đến không phải lấp chỗ trống mà Phong để lại mà là để làm lành vết thương mà Phong gây ra. Anh muốn cộng cuộc đời Nhung vào cuộc đời mình, gánh cùng Nhung những nhọc nhằn và tai tiếng mà cô đang phải gánh chịu. Anh muốn mang cho cô niềm hạnh phúc thực sự của tình yêu: “Hãy để anh được bên em, được làm chồng em và làm cha đứa trẻ. Đó là điều mà anh mong muốn nhất. Xin em hãy chấp nhận lấy anh.”
Lần đầu tiên từ khi biết yêu đến giờ, Nhung mới được nghe những lời chân thành và thiêng liêng đến vậy. Nhưng trong cô mọi chuyện đã trở nên quá muộn màng: “Em hoàn toàn không xứng đáng với tình yêu mà anh dành cho em. Em không bao giờ có thể làm như vậy. Nếu em đồng ý lấy anh, chẳng qua là em muốn kiếm cho mình một tấm bình phong che đạy đi tất cả. Mà anh thì không đáng phải chịu những điều đó vì anh là người quá tốt. Em không thể tàn nhẫn như thế được”.
Nam từ tôn: “Đúng là em quá tàn nhẫn. Em tàn nhẫn khi lại một lần nữa từ chối tình yêu của anh. Em tàn nhẫn khi không để khát khao được bao bọc và che chở em của anh thành hiện thực. Em tàn nhẫn khi không cho mình, cho anh và cho đứa trẻ một gia đình có cha có mẹ. Lẽ nào em muốn mình tàn nhẫn như vậy sao em? Nếu ngày hôm nay em chưa yêu anh, anh tin khi lấy anh rồi em sẽ yêu. Anh tự tin rằng, bằng trái tim và tình cảm chân thành của anh, em sẽ hiểu và yêu anh. Còn chuyện hối hận ư? Ngay từ khi em yêu Phong, anh đã biết sẽ có ngày Phong bỏ rơi em. Và việc anh chờ em đến ngày hôm nay để được bên em là câu trả lời tốt nhất cho việc anh sẽ không bao giờ hối hận. Hãy tin anh, hãy cho tất cả chúng ta một cơ hội”.
Nỗi tủi cực và cô đơn mà bấy lâu nay Nhung phải chịu đựng giờ dường như mới được giãi bày. Cô khóc nức lên, tiếng khóc vừa ai oán, vừa hạnh phúc đến vỡ òa, cô ôm chầm lấy Nam, một vòng tay giữ anh thật chặt: “Em không biết có phải em tàn nhẫn không, nhưng em muốn chấp nhận lời cầu hôn này của anh. Cảm ơn anh đã yêu em. Hãy cho em cơ hội được yêu anh, yêu anh bằng chính tình yêu từ con tim chứ không phải từ lòng biết ơn. Em sẽ là một người vợ tốt của anh. Hãy tin em chân thành!”.
Nam đặt nhẹ lên trán Nhung một nụ hôn, anh thì thầm vào tai cô: “Vui lên em để đón chào hạnh phúc của chúng mình!”
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hãy cho anh một cơ hội nhé!
"Anh hãy lấy vợ đi!"- Em bảo anh thế, không biết bao nhiêu lần rồi em bảo anh như thế. Và câu trả lời của anh luôn là: "Ừ, anh sẽ lấy vợ nhưng cô dâu phải là em!".
Em biết không, tất cả những thằng đàn ông khôn ngoan nhất đều muốn cưới em làm vợ đấy! Anh đã rất lo sợ, sợ ai đó "phát hiện" ra em, chắc hẳn họ cũng như anh, mong muốn có em bằng được, anh lo lắm... Nhưng thật may mắn cho anh, em là một người khó tính kinh khủng, khắt khe nguyên tắc với chính em, em ẩn náu trong bể đời này và toả sáng, thứ ánh sáng tinh khiết mà chỉ có những người sâu sắc như em mới nhìn thấy và cảm nhận được. Có lẽ chẳng ai tin thời buổi này lại có một người như em nữa. Nhưng anh tin em, em luôn cứng cỏi, đứng vững và vượt qua được hết những cám dỗ đời thường. Em trong sáng và thánh thiện quá! Em như mặt biển trong những ngày đẹp trời nhưng trong lòng luôn có sóng. Anh hiểu, anh bỗng thấy mình thật may mắn khi gặp được em và làm bạn của em. Càng gần em anh càng tôn trọng em, càng cảm thấy mình cần có em trong cuốc sống này.
Anh đã muốn dành cho em thật nhiều những điều tốt đẹp nhất mà anh có thể, hơn ai hết em xứng đáng được che chở, được yêu thương...Nhưng em hầu như đã chặn đứng tất cả, em không nhận bất cứ một sự quan tâm hay giúp đỡ gì từ anh, thậm chí cả những người xung quanh em. Em cứ một mình bươn trải, lăn lộn với cuộc sống như thế, cứ một mình chịu đựng tất cả...Em có biết anh sợ cái "nghị lực" của em như thế nào không? Không phải mình anh thôi đâu, và đó cũng là lý do tại sao bạn bè của em không có nhiều. Em cứ xa lánh người ta như thế, lảnh tránh người ta như thế kia mà! Những người bạn của em thực sự rất tốt, nhưng em ạ, rồi họ cũng phải có cuộc sống của riêng họ, nhìn em ngày một thu mình lại, lặng lẽ, âm thầm...Anh thực sự xót xa lắm, thương em vô cùng, muốn được che chở cho em những lúc em yếu đuối, làm chỗ dựa cho em mỗi khi em mệt mỏi, chia sẻ với em gánh nặng cuộc đời này, muốn được yêu thương em, lo lắng cho em...Nhưng anh chẳng thể làm được những gì anh muốn. Em trốn tránh anh, em xa lánh anh, em lạnh lùng, em khô khan, em tỏ ra vô tâm, em không nghe điện thoại, em không trả lời tin nhắn, không trả lời email, em lúc nào cũng giữ khoảng cách, sao lại thế hả em? Dù em có làm gì đi nữa thì anh cũng không từ bỏ ý định yêu em đâu! Anh ước giá như mình đừng nói yêu em, đừng cầu hôn với em thì có lẽ em vẫn còn coi anh là bạn...
Gần 5 năm quen em mà khó khăn lắm anh mới mời được em đi ăn tối riêng, em nhớ không? Hình như anh đã hơi vội vàng khi tỏ tình với em... Mùa đông rét mướt, bàn tay em lạnh cóng, anh thèm được nắm lấy bàn tay ấy để sưởi ấm cho em nhưng anh không dám. Em nghiêm nghị như thế, đoan trang như thế, anh chẳng dám hành động linh tinh gì với em... Em từ chối anh với lý do em không có một chút tình cảm gì khác với anh ngoài tình anh em, tình bạn. Em à, anh chẳng cần em phải cảm ơn anh như thế, anh cần em kia, tại sao em lại không tự cho em một cơ hội chứ? Anh tin chỉ cần em cho em và anh một cơ hội, anh sẽ đem lại cho em hạnh phúc, em sẽ cảm thấy được yêu thương mà. Em đừng cố tỏ ra bản lĩnh mạnh mẽ như vậy nữa trong khi anh biết rằng em rất yếu đuối, em luôn tỏ ra yêu đời, tự tin, vô tư, vui vẻ trong khi em rất cô đơn, lạc lõng...Dù em chẳng bao giờ để ai thấy em khóc nhưng anh biết em đã khóc nhiều, anh muốn lau khô những giọt nuớc mắt ấy, muốn bù đắp cho em những thiệt thòi và thiếu thốn em đã phải chịu đựng!
Hãy cho anh một cơ hội đi em, hãy cho anh biết anh phải làm sao bây giờ đây? Em bảo em đi công tác 1 tháng và đừng có liên lạc gì với em trong một tháng ấy. Anh đã không gọi cho em, không nhắn tin cho em, đúng 1 tháng, một tháng với anh dài như 1 thế kỷ. Rồi ngày được gọi điện cho em thì em đổi số điện thoại, anh biết là em online nhưng chẳng bao giờ để nick sáng, anh nhắn mà em không trả lời, anh thực sự muốn biết một tháng qua em đã sống như thế nào, em có khoẻ không, công việc có vất vả không, em thì thích mùa Đông mà trong Nam trời nắng nóng thế, em có chịu được không?...Nhưng 5 tháng đã trôi qua rồi mà anh không có tin tức gì của em cả, em đã dùng số điện thoại cũ, anh rất mừng nhưng em chẳng bao giờ nghe máy, số lạ cũng như quen... Em sao thế? Em định biến mất khỏi cuộc đời anh thật sao? Em làm anh lo quá! Một người chẳng thích ràng buộc và phải chịu trách nhiệm về bất cứ thứ gì như anh mà lại phải đi lo lắng cho em đấy, anh đã không muốn tin rằng anh phải từ bỏ cuộc sống độc thân của anh vì em đâu! Nhưng anh đã thay đổi rất nhiều từ khi anh "yêu" em, tình yêu đơn phương. Anh đã học hỏi được rất nhiều từ em, anh thấy mình có trách nhiệm hơn, trưởng thành hơn, chín chắn hơn, kiên nhẫn hơn nữa! Tất cả là vì tình yêu em đấy, Thắm ạ! Anh đã muốn quên em đi, cố gắng không nghĩ đến em nữa nhưng anh không làm được.
Nhớ em quá, mùa đông thật rét, anh sẽ cố giữ lại cái lạnh này để đợi Tết em về, em nhé? Chỉ cần em cho em một cơ hội thôi, hãy đón nhận niềm hạnh phúc mà em xứng đáng được hưởng từ lâu rồi, anh biết mình không thể đem lại cho em tất cả và chia sẻ với em tất cả, nhưng anh sẽ cố gắng! Đừng tự làm khổ mình nữa, em nhé?! Anh mong em đọc được những lời này để biết rằng anh luôn nhớ đến em, anh muốn công khai với cả thế giới này rằng anh muốn cưới em.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chờ đợi một lời tha thứ từ anh Ngày em quyết định dứt khoát được với người đó cũng là ngày anh biết mọi chuyện. Em không đủ can đảm để đối diện với anh, để có thể nói với anh một câu "em xin lỗi". Anh! Mình xa nhau đã bao lâu rồi anh có nhớ không? Dẫu vậy, tình yêu trong em vẫn lớn dần thêm. Em biết, mình...