Hãy cho anh một cơ hội để được lau những giọt nước mắt của em
Đã yêu sao còn nỡ buông tay. Mà đã chia tay, thì là hết, dù đã từng thật lòng yêu nhau thì sao chứ. Còn nhung nhớ, còn yêu thì cũng chỉ để đó, chỉ hoài niệm thôi.
Anh biết, tình yêu cho cô vẫn còn, nhưng được ngủ yên trong ký ức. Anh đã sẵn sàng cho mối quan hệ mới rồi. Có thể nó sẽ không sâu sắc như tình cảm khi còn trẻ, nhưng đủ sưởi ấm hai người. Trong tình yêu, anh vẫn là đứ.a tr.ẻ cần lớn, cần trưởng thành, vì lẽ đó, anh phải chăm sóc lại tim yêu cẩn thận, dành dụm cho những người đến sau, để có thể bình yên nắm tay nhau đi qua từng chặng đường…
Bước ra từ cổng tòa án, cô và anh lặng lẽ đi song song nhưng không nói gì. Những giọt mưa nặng nề rơi, càng làm bầu không khí thêm phiền muộn.
“Anh…” Ngập ngừng, cô mở lời. “Đi uống chút cà phê nhé!”
Không thấy anh trả lời, cô càng thêm ấp úng.
“Biết đâu hôm nay là lần cuối mình gặp nhau. Không có duyên làm vợ chồng, mình vẫn là bạn bè mà. Cuối tuần… em bay rồi!”
Cô cúi đầu, mang theo một tia cười khổ cùng bất lực, trong chiều mưa phiêu tán. Đi bên cạnh, anh chỉ trầm ngâm, đôi mắt thâm quầng. Giờ khắc này, bên tai anh chỉ có tiếng mưa rơi. Buông cái ô trong tay xuống, cô đứng yên, không bước.
“Ra Mộc ngồi đi, lần cuối vậy.” Cuối cùng, anh cũng trả lời, dù rất nhỏ.
Hai người ngồi trong quán cà phê cũ, cảnh còn, người còn mà chẳng như xưa.
“Anh không hiểu, Linh ạ! Tại sao đến tình cảnh này?”
Đưa mắt nhìn xa xăm, anh mở lời, như tiếng thở dài, lại như chịu đựng. Anh cố gắng hít sâu, để giữ bình tĩnh.
“Nếu em muốn tự do bay nhảy, anh… thành toàn cho em. Mong em mọi điều như ý.” Anh nói, nói cho cô nghe, và cũng nói thuyết phục chính mình.
Cô vẫn yêu anh, anh có thể cảm nhận được. Anh còn yêu cô, đó là điều chắc chắn, vậy mà, không còn lối thoát nào ư?
“Anh! Em xin lỗi. Rồi sẽ có người con gái xứng đáng hơn em.” Cô chỉ cúi đầu, hết dùng hai tay túm chặt góc áo, rồi lại buông thõng xuống.
“Tại sao? Anh hỏi cô, và cũng tự hỏi mình.”
Anh không hiểu, tại sao hôn nhân của anh lại đi vào ngõ cụt, và phải giải quyết theo hướng này. Yêu nhau 3 năm, lấy nhau vừa tròn 8 tháng. Cô bảo, cô muốn tiếp tục học, muốn đi tu nghiệp, anh đồng ý. Khi cô xin được học bổng bên Pháp, anh để cô đi, dù biết trước đó, cô đã hi sinh cả đứa con chưa có hình hài của hai người. Người khác lấy vợ như thế nào, anh không biết, nhưng với anh, bởi thương, nên không níu giữ. Anh thèm chứ cảm giác hai vợ chồng sớm tối có nhau, người nấu cơm, người rửa rau, bữa ăn mỗi tối sum vầy. Ấm áp là thế. Còn anh lấy vợ là chuỗi ngày dài chán nản, chán đến chẳng buồn về, ngày nào cũng ăn qua loa quán xá ven đường. Tối đến, thay vì cùng cô nằm nghe bản nhạc yêu thích, hoặc tranh luận vài vấn đề xảy ra trong ngày, anh lại lang thang khắp nơi, gặm nhấm nỗi buồn. Anh sợ hãi khi về nhà chỉ có một mình. Một người đàn ông, mà vắng cô, anh cũng chạnh lòng ghê gớm.
Anh không phải là người có suy nghĩ eo hẹp. Anh không tham vọng, chỉ hy vọng cuộc sống êm đềm, vợ chồng yêu thương nhau, không cầu giàu sang, nhưng cũng chưa bao giờ cản trở cô trên con đường phấn đấu. Không ngờ, điều đó với cô lại chưa đủ? Chẳng lẽ sự nghiệp đáng để cô đán.h đổi nhiều vậy ư? Anh từng nghĩ, chỉ cần anh chờ, đứng tại chỗ chờ cô, rồi cô sẽ nguyện ý quay về. Vậy mà…
Hôm ấy, cũng như mọi lần, cuối tuần anh về sớm, chịu đựng nỗi nhớ, chờ cô – người đang ở cách anh 6 múi giờ, đến quá nửa đêm để nói chuyện. Cả tháng trời không được nghe tiếng của cô, Viber sóng không tốt, cứ nói vài ba câu, thì lại nghe tiếng nhau gọi “alo..alo”. Sóng kém vậy, mà nguyên câu cô nói, anh nghe không sót chữ nào.
“Anh! Em muốn ở lại bên này. Thầy cô đều đán.h giá cao năng lực của em, mà mọi thứ đều rất tốt, em không muốn về. Tha thứ cho em, nghe anh!”
Chẳng biết máy đã cúp tự bao giờ. Thẫn thờ, anh nhặt chiếc điện thoại dưới đất lên, lặng lẽ nhắn tin cho cô.
“Sóng kém quá, anh không nghe em nói gì hết.”
“Giải thoát cho em, anh nhé, em xin lỗi.”
“Tại sao, anh có thể chờ mà?” Anh hỏi cô, nhưng tới tận bây giờ anh vẫn chưa nghe được câu trả lời mà anh mong muốn.
“Em xin lỗi.”
“Cho anh thời gian suy nghĩ.”
Những ngày sau đó, trôi qua thế nào, anh không rõ, chỉ nhớ đầu thuố.c lập lòe trong đêm đen. Anh nhớ cô, nhớ thắt lòng, chỉ muốn xin nghỉ rồi bay qua gặp cô một lần, hỏi cô tại sao. Dù không muốn, nhưng anh biết mình chẳng còn cách nào khác nữa. Anh vốn luôn tôn trọng cô. Mà cô rất có chính kiến của riêng mình. Giờ cô muốn buông tay, dù anh có níu kéo, có cố giữ, có dối lòng mọi thứ vẫn vẹn nguyên, nhưng đoạn tình này đã không còn trọn vẹn. Chút tình cảm lưu luyến chẳng đủ sức níu cô trở về.
Đàn ông thì không được khóc, nhưng đêm nào anh cũng ngước lên nhìn trần nhà, nén cảm xúc vào tim, anh thấy mình yếu đuối quá, sao lại đi yêu, lại thương, lại chờ một người vô tâm, sao không ngăn cản cô dù chỉ một lần. Khi cô ra đi cũng vậy, khi cô muốn chia tay cũng thế. Đã không ngăn cản được, còn muốn suy nghĩ cái gì. Nhìn căn nhà nhỏ cô tự tay trang trí, anh nhớ những ngày còn bên nhau. Càng nhìn. Càng đau. Bản thân em có nhớ không, Linh? Hoa ti-gon em trồng đã nở thắm mái hiên mấy độ rồi. Đông này hoa còn, sao em xa mãi?
Anh cố làm quen với cuộc sống không có cô, thực sự là vất vả. Hàng ngày đều đi làm, hết làm rồi anh lang thang khắp nơi. Anh cũng không dám vào mạng, anh sợ, mỗi khi lướt qua facebook lại bắt gặp hình ảnh của cô, sợ nhìn thấy những ảnh cưới hai người chụp cười tươi, vô tư ngày nào, sợ bạn bè hỏi thăm. Anh tự hỏi, sao cô cố chấp nhận như vậy, sao anh đã bao dung mà cuối cùng vẫn mất cô.
… Thời gian chung quy cũng tiếp tục trôi, chỉ là chia tay thôi, có gì đặc biệt đâu, anh tự nói với mình như vậy, lại nhịn không được thở hắt ra. Anh đã biết được sự cô độc có đôi khi lại rất thanh thản.
Cô xa anh cũng đã được hơn một năm rồi. Không biết dạo này cô thế nào? Ở bên đó, trời lạnh vậy, có tốt không? Với cô, như thế là hạnh phúc sao? Liệu rằng cứ gồng mình lên cho sự nghiệp, không có người thân chăm sóc, cô có thể chịu đựng trong bao lâu nữa? Cô yếu đuối lắm, không mạnh mẽ như bề ngoài cô vẫn thể hiện. Anh biết mà.
Anh giật mình, lâu quá rồi, anh không nghĩ đến cô, hóa ra cũng không mất nhiều thời gian lắm để xua đuổi một bóng hình không ở lại. Dĩ vãng rồi cũng trôi xa, và dần tan biến. Anh biết, anh còn thương, nhưng lòng anh giờ thanh thản, bình yên rất nhiều. Bây giờ, anh chỉ thấy phiền. Bạn bè ai cũng cố gắng mai mối, ngay cả cô em gái này, anh đành cười cho qua và bảo rằng tất cả chờ duyên số. Bất giác lại nhớ đến An, sao lại có người như cô gái nhỏ này chứ? Nhiệt tình đến nỗi, chỉ sợ cả công ty không ai biết cô đang theo đuổi anh. Thật là…
Chiều muộn, anh mới tan tầm, cầm ly cà phê bước lững thững ra cửa. Hôm nay, kết thúc đợt thực tập của mấy cô nhóc rồi. Anh bỗng thấy nao nao. Nhớ tới ánh mắt bé An lúc lén nhìn anh khi mời anh đi liên hoan chia tay, lòng thấy bức bối
Anh phì cười, nhìn cô bé đang khoa chân múa tay bên cạnh, thần sắc thay đổi từ bộ dáng u buồn khóc lóc thành bộ dáng vui vẻ, hồn nhiên. Anh nhận ra. Hóa ra, có người bên cạnh huyên náo thế này cũng vui lắm. Lúc thấy cô tự ôm mặt khóc thế này, thấy anh lại cố giấu đi bằng được những giọt nước mặt, anh chợt đau lòng. Thì anh hiểu, bất giác, anh đã mở lòng với cô. Với một người luôn thiếu niềm tin và cảm giác an toàn vào tình yêu như anh, sự cố chấp của cô, đã làm anh cảm động.
Anh biết, tình yêu cho Linh vẫn còn, nhưng được ngủ yên trong ký ức. Anh đã sẵn sàng cho mối quan hệ mới rồi. Có thể nó sẽ không sâu sắc như tình cảm khi còn trẻ, nhưng đủ sưởi ấm hai người. Trong tình yêu, anh vẫn là đứ.a tr.ẻ cần lớn, cần trưởng thành, vì lẽ đó, anh phải chăm sóc lại tim yêu cẩn thận, dành dụm cho những người đến sau, để có thể bình yên nắm tay nhau đi qua từng chặng đường.
“Lin, Lin…”
Cô giật mình, cô lại thẫn thờ nữa rồi. Jack thấy cô không đáp, liền quay qua hỏi.
“Có chuyện gì à? Sao hôm nay em không hề tập trung như vậy?”
“Không Jack, Linh ổn, ổn mà.”
Cô thì thầm, như cố chứng minh mình rất tốt. Nhưng tốt làm sao được, kể từ lúc cô nhận được tin nhắn em gái gửi cho mình. “Chị, anh có người yêu mới rồi, chị yên tâm”. Chỉ mấy chữ ngắn ngủi thôi, nhưng dường như hút hết sức lực bấy lâu cô cố gắng chống đỡ.
“Ok thật ư. Nhìn mặt em kém quá. Nếu mệt, em về sớm đi.”
“Vậy,.. Jack, xin phép thầy.”
“Ok, có cần tôi giúp gì không.”
“Không. À, mà… thầy có biết chỗ nào có thể uống chút rượu không. Cô do dự.”
“Oh, em qua đây hơn một năm rồi, mà đây là lần đầu tiên tôi thấy em muốn tới chỗ này đây. Sắp hết giờ rồi, đợi tôi đưa em đi, ở đây em cũng không có bạn bè. Con gái không nên một mình tới chỗ đó.”
“Vậy, cảm ơn thầy.” Cô gần như chỉ còn chút sức lực nói ra mấy câu đó.
Cả ngày hôm nay, cô chống đỡ hết sức rồi. Cô biết ngày này cũng phải tới thôi, cô chuẩn bị sẵn sàng từ lúc nói chia tay, nhưng không ngờ khi nghe tin anh, lại đau thế. Thảng thốt! Chới với! Anh có người mới rồi, cô nên vui vẻ mới đúng chứ. Sao tin nhắn đó cứ bóp chẹt trái tim, khiến cô không thể thở nổi thế này, cô chỉ muốn uống chút gì đó cho say để quên đi tất cả.
“Lin, say rồi, không nên uống như thế.” Thấy cô đưa cả ly Brandy vào miệng, Jack lắc đầu. Dù có là Champagne nhẹ còn say huống chi đây là Cognac, loại rượu dễ ngấm, dễ khiến người ta say. 1, 2 ly thì được, nhưng uống như thế này thì…
“Không, em đã nói bao nhiêu lần rồi, em là Linh, là Linh đó, không phải Lin.”
“Rồi ok, ok, Lin, Lin, em là Lin.”
“Anh ấy có người mới rồi. Có người mới rồi.”
“Cô thất tình ư?” Jack thở dài, anh sợ nhất là những cô gái thất tình.
“Không, sao lại thất tình, em…em l.y hô.n trước. Em… phản bội, là phản bội… tình yêu,… phản bội tình yêu, lời hứa. Là em.”
“Ồ, vậy thì sao…”
“Để cho tôi nói. Ợ. Có người yêu rồi, ha ha, cuối cùng anh ấy cũng có người yêu mới rồi. Cũng hơn một năm rồi. Đúng thôi, đúng. Ợ.”
Jack lắc đầu, thầm tự nhủ, không được chấp con gái, càng không được chấp con gái đang thất tình, hơn thế lại là người con gái thất tình đang say. Không được chấp, dù mình có là thầy hướng dẫn, nhưng cũng chỉ hơn cô 7 tuổ.i thôi, dù sao coi như đàn anh vậy. Nhưng anh cũng không hiểu lắm, nghe trong lời nói say của cô, đó không phải là người yêu, mà là chồng. Ừ, cái này có thể hiểu được, vì chẳng người chồng nào muốn xa vợ lâu thế, lại trong gần hơn năm nay, anh không thấy cô về quê mấy lần. Nhưng nghe cô nói, là cô chủ động, cũng đã lâu thế rồi. Thật không hiểu nổi. Sao phải khổ vậy chứ.
“Tôi hối hận, vừa nói ra… đã hối hận… rồi. Hối hận, thì sao. Bị lỗi, người con gái bị lỗi như tôi thì, ha ha không đáng được hạnh phúc. Anh hiểu không? Là không thể sinh con … không thể sinh con đấy.”
Hoàng ơi, em nhớ anh lắm. Em đang khóc này, em khóc nhưng cũng mừng cho anh. Ha ha. Cô khóc lớn lên, rồi lại gục xuống bàn
“Lin, Lin, cô say rồi, về thôi.”
“Không, tôi phải nói… nói anh, anh ấy mới hiểu. Tôi không muốn, muốn xa đâu, lúc mang thai, tôi vui, vui lắm. Vậy mà, hu hu.”
Cô vẫn nhớ như in cảm giác khi đứa con rời thân thể cô, đau thấu tâm can, đau hoảng loạn. Cô không biết mình được đưa tới bệnh viện thế nào. Em gái định gọi điện cho anh, mà cô ngăn cản. Ngày ấy, anh đi công tác, anh không thấy là tốt rồi… Cô chẳng hiểu bác sỹ nói gì, cái gì mà tử cung có vách ngăn, phát hiện u xơ nằm rải rác, cuối cùng lại thành, thân thể cô rất khó có con, bảo cô nên đi khám, và điều trị. Vừa hay đợt ấy có thư của trường bên Pháp báo cô được học bổng, giúp cô quyết định sắp xếp tất cả. Chỉ yêu cầu em gái không được nói với anh.
“Lin, tôi biết cô đang đau lòng, nhưng nghe tôi, về nào.”
“Không, tôi nói…, bây giờ…nói có…có can đảm nói, nói…anh…biết.”
Cô khóc lớn như một đứ.a tr.ẻ. “Anh à, em xin lỗi, em không dám để anh biết tất cả. Thà để anh nghĩ em ham công danh, sự nghiệp, sống bận bịu, để anh yên tâm buông tay. Anh, anh biết không, từ ngày qua đây, cứ mỗi lần gọi điện, em lại khóc. Không thường xuyên được gặp, không có những chiều hai đứa cùng đi chợ rồi về cùng nhau nấu nướng, những ngày ấy, sao em đủ can đảm để bước đi như vậy”.
Những tin nhắn dài đằng đẵng mà khi mở mạng nên nó cứ hiện liên hồi trên màn hình, những lúc như thế, nước mắt cứ tự nhiên trào ra, đành nén tiếng thở dài trôi tuột vào cổ họng để xua đi dỗi hờn đang chồng chéo. Có ai mà không buồn được cơ chứ, khi mà đến cả nói chuyện bình thường cũng khó khăn. Sang đây mọi thứ thật khác, cô giận mình sao lại muốn tự chịu đựng, đành lao vào học đến mức mà không kịp cả cho thương nhớ. Cô giận lây anh sao không nắm chắc bàn tay cô, níu giữ cô ở lại. Rồi lại nhớ anh, không biết anh ở nhà như thế nào, công việc ra sao, lại thấy may mắn, không vì lúc yếu lòng mà nói hết với anh. Nhưng cô vẫn không an tâm nơi anh. Sức khỏe, ốm đau, đi lại,… nếu như vất vả quá, anh đổ bệnh thì sao? Lại tự mình chăm sóc lấy mình hay để bệnh nó đến rồi nó khác tự đi? Cuối cùng, cô đành nhờ em gái hãy để ý tình hình của anh tới lúc anh có người chăm sóc giúp cô.
Bao đêm cô khóc, bao đêm chỉ một mình, khó khăn lắm cô mới hạ được quyết tâm. Cô gọi điện thông báo chia tay, khi ở bên giường bệnh sau cuộc phẫu thuật cắt bỏ một phần cơ thể. Cô không cho bố mẹ qua, chỉ mỗi cô em gái sang chăm sóc. Gọi điện cho anh xong, cô ngồi ôm gối khóc, em gái ôm cô nức nở. May mắn thay, ở đây, tất cả mọi thứ đều vội, Ăn vội, ngủ vội, nghĩ đến anh cũng vội, như thế mới giúp cô đủ can đảm nói chia tay… Hồi ức tựa như một giấc mơ, làm người ta say mê đến khó có thể tự kiềm chế, cho nên lần thứ hai mở mắt, còn không rõ ràng lắm mình đang ở chỗ nào, chỉ thấy mông lung khó chịu, nhưng có một bàn tay ấm áp đang vỗ về, hình như anh, cô khẽ nghiêng người, an tâm ngủ.
Jack nhìn cô con gái khóc chán rồi nằm ngủ trên bàn, đành nhận mệnh bế cô ra xe về. Làm trò cười ở quán này đủ rồi, mong sao cô có thể ngoan ngoãn ngủ yên thế này, không quậy nữa. Không ngờ, cô gái Á Đông nhỏ bé mong manh này, lại mang trong mình nỗi đau thế. Anh cũng chỉ loáng thoáng hiểu rằng cô còn yêu người chồng cũ, vì lý do con cái gì đó mà đành chia tay. Giờ biết người ta có người yêu mới không thể chịu đựng nổi mới mượn rượu say để nói thay lòng mình. Đúng là cô gái ngốc. Đã yêu sao còn nỡ buông tay. Mà đã chia tay, thì là hết, dù đã từng thật lòng yêu nhau thì sao chứ. Còn nhung nhớ, còn yêu thì cũng chỉ để đó, chỉ hoài niệm thôi.
Lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên má cô, anh thấy đau lòng. Phải một người như thế nào mới có thể khiến cô yêu mà đau như thế. Anh bỗng nhớ lần đầu gặp cô. Một buổi giới thiệu các học viên mới, cô lúc nào cũng cười. Giờ thì anh đã hiểu, cái cảm giác tại sao cô cười, nhưng anh vẫn thấy một nỗi buồn man mác không nói được, hóa ra là khóe miệng cô cười, nhưng nụ cười không tới đáy mắt. Vươn tay xóa lên khóe mắt cô, anh khẽ tự nhủ: “Lin, hãy cho anh một cơ hội, để được lau giọt nước mắt của em”.
Hạ cửa kính xe, để gió lùa vào xoa hương rượu cho bớt nồng. Nhìn đèn đường leo lét sáng, Jack tự nhủ: Sau cơn mưa, lại có cầu vồng, phải không Lin, anh sẽ làm chỗ dựa cho em bước tiếp, dù anh biết khó khăn thế nào.
Theo blogradio.vn
Đoạn đường ta đã qua
Đã có thể cùng nhau đi một đoạn đường rồi, chỉ mong đừng ngược hướng với nhau. Đã có thể cùng nhau đi một đoạn đường rồi, chỉ mong hãy cùng nhau đi hết. Đoạn đường ấy đã in dấu chân nhau, đã khắc tên nhau và trái tim của mỗi người trên đó.
Không phải là con đường, mà chỉ là một đoạn đường thôi, ta đã đi cùng nhau, rất ngắn.
Nếu nói đời người dài một tấc thì thanh xuân chẳng được đến nửa phân. Những gì đẹp đẽ, rực rỡ nhất thường chỉ đến một lần. Chợt nhớ câu thơ "Thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt". Hãy để thanh xuân rực rỡ dù chỉ một khoảnh khắc thôi cũng được. Để sau này đi qua, dẫu có tiếc nuối thì cũng không phải hối hận.
Ta từng có thời tuổ.i trẻ không chỉ đẹp mà còn rất ý nghĩa. Để nhớ, để yêu, để hoài niệm. Sẽ chẳng còn phải hối tiếc vì đã sống hết mình cho tuổ.i trẻ ấy. Sống hết mình để tận hưởng những giá trị tốt đẹp mà cuộc sống ban tặng cho ta. Bạn biết đấy? Tuổ.i xuân của mỗi người kéo dài chả được bao lâu, cũng như thời kỳ đỉnh cao vinh quang trong sự nghiệp của ai đó, cũng chỉ tồn tại một thời gian ngắn. Tình yêu cũng vậy. Phàm là cái đẹp thường tan biến nhanh. Thanh xuân ngắn quá, ngắn bằng thời gian rực rỡ của một loài hoa từ khi nở đến lúc úa tàn.
Có phải là do duyên số nên ta chỉ đi chung với nhau được một đoạn đường, đoạn đường ngắn ngủi? Phải không anh?
Anh còn nợ em hay ta còn nợ nhau. Cái nắm tay chưa trọn, hơi ấm tan mau, con tim bối rối. Nụ hôn trao nhau cũng vội vàng như ánh nắng vụt tắt bên hiên. Anh còn nợ em không chỉ là một cuộc tình đã lỡ, anh nợ em cả cuộc đời này, nợ em trọn kiếp này, anh có biết?
Ngày hôm qua, khi ta còn thuộc về nhau. Tình yêu như một phép màu. Em từng nghĩ và ước ao: Có khi nào tuổ.i trẻ được hai lần thắm lại? Mà tuổ.i trẻ của em đã qua rồi. Em là cô gái, à không, em là một phụ nữ đã bước sang tuổ.i ba mươi. Em đâu còn trẻ nữa. Em, hiện tại chỉ còn có thể ngước mắt nhìn lại thời thanh xuân đã trôi qua một cách đáng tiếc. Em đã để vuột mất tuổ.i xuân cho mối tình đầu dang dở với những điều thầm lặng còn chưa viết thành câu. Một mối tình câm.
Em, hơn ai hết hiểu rõ mình đã để uổng phí xuân thì, đã để thanh xuân không ghi một dấu ấn nào, cứ lặng lẽ trôi đi như một khúc nhạc buồn, một bản tình ca dang dở. Suốt những năm tháng đó, em thu mình như một con ốc, lặng lẽ giữa tất cả mọi người. Thậm chí ngay cả những mối quan hệ tiềm năng cũng tự tay mình cắt đứt. Em còn nợ chính mình ở thời khắc thanh xuân, bỏ lỡ một nhịp so với các bạn đồng trang lứa. Cứ thế, em đi theo kiểu của con tôm với những bước giật lùi. Đến khi ngoảnh mặt lại thì mọi thứ đã qua đi. Thời gian nhanh như ánh sáng, chớp mắt một cái tự nhìn lại mình mà thấy xó.t x.a. Thấy mình chẳng có gì và cũng chẳng có gì để nhớ, để ghi dấu ấn cho một khúc xuân thì. Cuộc sống đơn điệu, nhàm chán và tẻ nhạt. Chẳng khác là mấy hai nàng Kiều (Quỳnh và Dao) trong Tỏa nhị Kiều của Xuân Diệu. Chỉ khác là em vẫn có một công việc để làm, dù công việc ấy đôi lúc bất ổn, thăng trầm.
Rồi anh đến, thắp sáng thanh xuân cho em thêm lần nữa, làm sống dậy tuổ.i đôi mươi đã bị bỏ lỡ bấy lâu. Thế mà em vẫn ngập ngừng, do dự, sợ bị tổn thương, sợ đủ điều. Sự cẩn trọng và cầu toàn của một phụ nữ ba mươi đã khiến em một lần nữa đán.h mất tình yêu. Phải chăng em sinh ra là để tận hưởng những thứ bắt đầu, để sự tiếc nuối, trăn trở cứ dằn vặt mãi không thôi. Phải chăng những kẻ cầu toàn luôn là những kẻ thất bại?
Tình yêu anh dành cho em đến trước tình yêu trong em. Tình yêu ta dành cho nhau chẳng đến cùng một lúc. Tấm chân tình của anh khi đã đủ để chinh phục trái tim khó bảo cùng sự đa nghi luôn tồn tại trong tính cách của em. Kẻ cẩn trọng và quá đỗi cầu toàn. Thì anh đã bắt đầu chán nản sau hơn hai năm tìm đủ mọi cách mà chưa tìm được lối vào trái tim em. Lúc anh bắt đầu dao động, có một hình bóng mới trẻ trung, hấp dẫn bắt đầu choán ngợp hồn anh. Lúc mà anh chuẩn bị từ bỏ thì con tim em lại rộn ràng lên tiếng. Và rồi, nỗi tự ái, hờn ghen cùng niềm tin đã vụn vỡ ít nhiều đẩy tình yêu của chúng mình xuống bờ vực thẳm, sâu hun hút, dài vô tận.
Biết là trong lòng vẫn có nhau nhưng rút cục cả hai vẫn im lặng. Em biết, mình đã sai khi đã tuôn ra lời lẽ xúc phạm đến lòng tự trọng của một người đàn ông trong anh. Em biết, lời nói của em dẫu nhẹ nhàng nhưng là nhát dao cứa lòng anh đau nhói. Và rồi, ta cứ thế xa nhau, xa mãi. Suốt một thời gian dài tiếp sau, cả hai vẫn nhớ về nhau trong nỗi đau đáu khôn cùng, vẫn chờ đợi nhau trong thinh lặng, vẫn chẳng tìm được ai thay thế. Giữa hai người vẫn có một bức rào ngăn cách, thật khó để quay lại với nhau, cũng chẳng cách nào trở lại như xưa.
Sau tất cả, em nhận ra chỉ khi nào duyên đủ lớn, phận đủ sâu mới có thể đi chung một con đường. Có những việc xảy ra như là sự sắp đặt của số phận trong khi con người lại dễ buông xuôi, không chịu cố gắng đến cùng. Sau tất cả, em nhận ra em còn nợ chính mình một thanh xuân dang dở, vỡ vụn, một hạnh phúc đán.h rơi cả khi nó đang ở trong tầm tay em vẫn để vụt mất. Ngay cả khi em được trao thêm một cơ hội, gần như là cơ hội cuối cùng, bù đắp cho những mất mát bỏ quên lúc tuổ.i trẻ, coi như thanh xuân đến muộn, hay tự coi đó là quãng thanh xuân ít ỏi còn sót lại cũng được. Sau tất cả, đến giờ phút này em nhận ra mình còn nợ nhau cả cuộc đời anh ạ! Nếu có thể, kiếp này chẳng được chung đôi thì mình hẹn nhau kiếp sau anh nhé!
Đã có thể cùng nhau đi một đoạn đường rồi, chỉ mong đừng ngược hướng với nhau. Đã có thể cùng nhau đi một đoạn đường rồi, chỉ mong hãy cùng nhau đi hết. Đoạn đường ấy đã in dấu chân nhau, đã khắc tên nhau và trái tim của mỗi người trên đó. Dẫu là chưa đủ, bởi cần sự bao dung, thứ tha, thấu hiểu và cảm thông lẫn nhau. Hơn cả là sự cố gắng thật nhiều của cả hai... Nếu không chúng mình mãi mãi chỉ có thể đi chung một đoạn đường mà thôi.
Theo blogradio.vn
5 câu nói đàn ông chỉ dành riêng cho người phụ nữ họ thương thật lòng Đây là những câu nói đàn ông chỉ nói với người họ yêu thương, những người phụ nữ khác đừng mơ được nghe. 5 câu nói ngọt ngào của chồng khiến vợ hạnh phúc vô bờ "Cảm ơn em vì mọi thứ" Đàn ông thủy chung chỉ nói điều này với vợ vì họ hiểu sự hy sinh của vợ, hiểu những gì...