Hãy biết buông tay
Thôi thì khi môi hôn đã nhạt, hãy biết buông tay.
Có những lúc tôi cũng tự hỏi mình, phải chăng đã dành quá nhiều tâm trí cho tình yêu. Không phải là những tình yêu có thể thề nguyền sống chết bên nhau, mà chỉ là những mảnh tình đơn phương, tồn tại như rót nước ra biển lớn.
Họ, con nguời tôi đã yêu hơn cả bản thân mình, tự khóc và tự vỗ về cho bản thân mình những lúc gió lạnh thổi buốt qua, cả thể xác và cả cơn gió lạnh trong lòng. Họ vẫn đang sống với tình yêu và cuộc sống của họ, một cách say mê và trọn vẹn. Tại sao tôi cứ nhốt mình mãi trong những ký ức mà với người ta chỉ là những chuyện đã xảy ra, những kỷ niệm mà với ai đó chỉ là những con đường không đi với người này thì đi với người khác.
Tôi đã thương nhớ một người dưng mất rồi (Ảnh minh họa)
Người không mang yêu thương sẽ thấy đó là những chuyện giản đơn và chóng quên như những chuyện thường nhật xảy ra hàng ngày. Còn với kẻ mang theo những yêu thương và chất chồng nỗi nhớ thấy cả những ngọn cỏ cũng trở nên thi vị, thấy những con đường tắc nghẽn cũng mang cả ý thơ. Là Trương Định mờ sương, là Tháng mười một ơi chậm chậm trôi, để tôi được yêu anh nhiều hơn chút nữa.
Video đang HOT
Mà có tội chi đâu bởi đơn giản người ta đâu yêu mình, chẳng qua “chỉ là những chông chênh đi ngang rồi buộc chúng mình vào đó”, tại mình tự nhặt lấy và đem về nuôi những ảo mộng là những hạt cây không nảy mầm mà thôi. Có chi đâu ai cũng có một thời để yêu và để nhớ, cũng chỉ là duyên số lướt qua nhau.
Chắc anh vẫn đi làm đều đặn, vẫn cà phê với những sinh hoạt hàng ngày, vẫn chạy bộ qua công viên như những ngày hôm ấy, có vòng chạy nào anh nhớ đến tôi không?
Vẫn muốn một lần nghe anh hát, chắc có lẽ sẽ hay và trầm ấm như trong tưởng tượng của tôi. Nhưng nếu không hay tôi vẫn thấy hạnh phúc khi bên anh. Muốn được thấy anh vào bếp chắc sẽ nấu ăn rất nhanh nhẹn và gọn gàng hoặc loay hoay với nồi niêu xoong chảo, nhưng là gì thì tôi thấy vẫn yêu. Mà nếu càng nhiều kỷ niệm thì tôi càng yêu anh hơn, càng chìm đắm trong cơn say của cuộc đời. Vốn trong mắt kẻ si tình, cái gì cũng đẹp, cũng có một lý do để tha thứ.
Một thời gian trôi qua cứ nghĩ là đã quên anh rồi. Nhưng hóa ra tình cảm là những đốm than hồng chỉ cần cơn gió nhẹ, lửa lại bùng lên mạnh mẽ. Có lẽ chưa bao giờ tôi hết yêu anh. Ngồi xem bộ phim, thấy nữ chính đau khổ với lời tỏ tình bị chối từ, cô ấy đi, ngã khụy và khóc bên những vạt hoa ven đường. Tôi cũng khóc òa như thấy mình trong ấy. Cảm thấy tủi thân và lạnh lẽo. Mắt nhòa đi vì lệ, cả những yêu thuơng, nhớ nhung, trách móc, tha thứ tôi trút vào trong ấy. Cứ ngỡ là đã quên, nay lại vỡ òa. Tôi vẫn nhớ hơi ấm bàn tay anh, một cái nắm tay sao lại ấm áp và bình yên đến thế. Giây phút đó tôi cứ ngỡ hơi ấm bàn tay ấy đủ để dắt tôi vượt qua giông tố của cuộc đời.
Yêu thương là một thứ lạ lùng, mạnh mẽ và vững bền dù thời gian qua đi, song cũng mong manh đến nhường nào. Đã từng hiện hữu giờ lại biến mất như hư vô, có có không không.
Tình yêu có hai thái cực là yêu và hận. Nếu hỏi ai là người tôi yêu nhất? Đó là anh. Ai là người tôi ghét nhất cũng là anh. Vốn dĩ người ta chỉ ghét những thứ mình yêu thương. Vì để ý, quan tâm đến nó, muốn nó theo ý mình, mà không được nên mới ghét. Tôi đã thương nhớ một người dưng mất rồi.
Tôi đã từng tặng anh một nhánh san hô, nó có vẻ vững chãi và kiên định giống anh. Nhìn nó tôi nghĩ đến anh. Với tôi san hô là quà của biển. Không phải đẹp kiêu sa như những hạt châu ngọc được sinh ra từ hạt cát, lấp đầy nỗi đau của con trai bằng từng mảng xà cừ. San hô mộc mạc, giản đơn và cũng xinh đẹp. Anh có hiểu ý nghĩa của nó không? Tôi tặng và không đòi lại đâu. Tự cười với mình..
Thôi thì khi môi hôn đã nhạt, hãy biết buông tay.
Theo Khampha
Mưa Hà Nội nhớ anh
Anh và em đã từng vui vẻ và hạnh phúc nhưng chúng ta không thuộc về nhau anh nhỉ.
Hà Nội vào thu bắt đầu với những cơn mưa thật dày. Đây là lần thứ ba em ra Hà Nội nhưng lần này không phải tới thăm anh. Em rất muốn tới con đường mà em đã cùng anh đi, cũng vào những ngày mưa nơi xa xứ Hà Thành. Mưa rơi, em đang nhớ anh rất nhiều.
Anh đang đi thực tập và có lẽ anh khỏe phải không? Còn em, trái tim em đang thầm thì: "Nó đang nhớ anh và yêu anh rất nhiều". Em rất muốn gặp anh nhưng không đủ can đảm để gặp lần nữa.
Cái gì không thuộc về em thì em không cố níu giữ (Ảnh minh họa)
Ngày anh đi, anh đã không nói với em một lời nào và cũng từ đó mà chấm dứt. Em đã không hiểu tại sao lại như thế. Em đã khóc rất nhiều nhưng câu trả lời vẫn là vô vọng. Anh và em đã không là gì của nhau nữa.
Lời nói "Anh sẽ đưa xe tới đón và em sẽ là cô dâu" làm em cảm thầy hạnh phúc, nhưng bây giờ, câu nói đó là nỗi đau trong tim em.
Anh à! Hà Nội vẫn mưa như ngày đó. Cái ngày mà có anh cùng sánh đôi bên em nhưng giờ chỉ còn mình em bước giữa phố mưa. Cố giấu đi vết thương lòng em đã nói với người mới là không còn nhớ và yêu anh.
Cái gì không thuộc về em thì em không cố níu giữ. Anh và em đã từng vui vẻ và hạnh phúc nhưng chúng ta không thuộc về nhau anh nhỉ. Chắc giờ những câu hỏi mà em muốn hỏi anh sẽ phải dành cho tình yêu mới của mình. Em cầu chúc cho anh thành công và hạnh phúc.
Trong khoảng trống mà anh đã đi vào trái tim em, nó vẫn thốt lên: "Em nhớ anh, nhớ rất nhiều!".
Theo Khampha
Em yêu anh Khi em đang ngồi viết những dòng này thì em cảm thấy tình yêu của mình ngọt ngào lắm. Không biết bao lâu em đã không khóc, lại càng không phải là khóc vì chuyện tình cảm, nhưng đọc xong những dòng tâm sự của anh, thực sự đau tim kinh khủng. Ngồi một mình và nhạt nhòa cả những dòng chữ, em...