Hậu quả của người chồng không thừa nhận con ruột của mình!
Đêm hôm ấy, tôi trở thành người đàn bà của anh kể từ khi gặp nhau đến khi Chip 19 tháng tuổi. Từ hôm nay tôi thuộc về anh.
“Cái thai đó cô bỏ hay giữ tùy cô. Tôi và gia đình không quan tâm. Tôi thà cưới đĩ về làm vợ, mấy chỉ vàng cưới coi như thí cô hồn” – Nói xong anh cúp máy.
Tôi choáng váng, bàng hoàng khóc như muốn cho thân xác này nổ tung cùng một hài nhi đang hiện hữu trong cơ thể mình.
Vì chưa sắp xếp công việc để ở gần nhau, để làm tròn phận làm dâu và do tôi giữ vàng cưới nên cưới nhau rồi mà chúng tôi vẫn mỗi người một nơi. Anh hay giận hờn, ghen tuông rồi chúng tôi hay cãi nhau. Lý do vì anh hay so sánh tôi với những người vợ khác.
Nhưng tôi nào muốn thế, tôi đâu thể bỏ việc nằm nhà ăn không làm với một bà mẹ chồng chỉ biết tiền. Về pháp lý tôi chưa đăng ký kết hôn với anh. Tôi nghĩ đơn giản, có con rồi làm đăng ký luôn, mặc dù tôi biết như thế là sai quy định nhưng vì nhiều lý do mà chúng tôi chưa đăng ký được.
Nơi đây, tôi chẳng có người thân. Tôi chọn phương án ra đi khi bị ruồng bỏ, ghẻ lạnh, khi tất cả không còn và đứa bé là niềm hy vọng sống trong tôi. Tôi không biết lúc buông ra những lời như thế anh có nghĩ gì không. Nhưng tôi đã mạnh mẽ hơn tôi nghĩ.
Với tấm bắng Đại học, ở một nơi thành phố nhỏ này thì rất khó xin việc. Vả lại đây là thành phố du lịch, tôi như thế này làm sao xin được một việc đàng hoàng khi bụng ngày một lớn hơn. Tôi bắt đầu những tháng ngày bươn chải.
Bảy năm, kể từ khi yêu, anh luôn bên tôi. Bảy năm tôi dựa giẫm vào anh, giờ tôi dựa vào con – cái thai chỉ mới 8 tuần mà đã mất cha. Ngày một buổi tôi xin bán tạp hóa ngoài chợ. Chiều tối, tôi giúp việc nhà cho bà chủ nhà trọ nơi tôi thuê. Dù cho mọi thứ có đổ ập lên đầu tôi vẫn vui vẻ, lạc quan vì đây là cuộc sống tôi chọn, vì con của tôi.
Tôi không bị nghén nên rất khỏe. Chẳng ai biết về tôi, chỉ thấy tôi độc thân và rất khép mình với khu trọ. Tiền dành dụm tôi vẫn khám thai định kỳ, tôi vẫn đi về một mình, vẫn lo lắng khi bác sỹ thông báo sẽ khám đo độ mờ da gáy từ tuần thứ 12-13 để phát hiện dị tật của trẻ… Tôi rất vui khi con tôi hoàn toàn khỏe mạnh.
Dần dần, do thích tính tình và biết về trình độ nên chủ nhà cho tôi nhận dạy kèm 2 đứa cháu của bà. Đổi lại bà cho tôi ăn 2 bữa, giảm tiền phòng và trả lương. Tôi vẫn phụ bán hàng buổi sáng ngoài chợ và tiền lương tôi dành dụm cho kỳ vượt cạn của mình.
Tôi vẫn an ủi con rằng: bố bận việc nên không thể bên con, mẹ sẽ đưa con đi gặp bố. Và rồi tôi lại một mình đi 80 km vào sáng thứ hai, để đứng trước cổng cơ quan anh công tác, để len lén nhìn xem anh bây giờ ra sao. Để rồi lại xoa bụng và nói với con rằng: bố kìa con, mẹ đã nhìn thấy bố rồi. Tôi cười thầm và nước mắt lại chảy. Tôi luôn kiềm lại vì sợ sinh con ra sẽ xấu nếu mẹ bầu cứ khóc hoài… Tôi lại về.
Định mệnh cho tôi gặp lại Tiệp – người thầm thương tôi từ những năm học cấp ba. Anh làm việc và sống một mình tại thành phố nhỏ này. Cuộc gặp gỡ đầy bất ngờ khiến anh níu kéo một cuộc hẹn khác từ tôi nhưng tôi từ chối. Tôi xuống xe và đi về phía phòng trọ của mình.
Mỗi tháng tôi lại khám thai định kỳ. Lúc thai được 4 tháng, trong 1 lần khám, tôi gặp anh tại cổng bệnh viện. Tôi bất ngờ nhưng kịp hỏi, anh có việc gì ở đây? Anh im lặng kéo tôi vào quán nước bên đường và bảo có chuyện muốn nói.
Anh nói đã biết hết tất cả về tôi. Từ hôm gặp nhau lần đầu trên xe, anh đã theo tôi đến phòng trọ. Hai tháng nay anh đã tìm hiểu thật kỹ về chuyện gia đình tôi. Anh day dứt vì sao những lúc như thế, tôi không gọi cho anh?
Nhưng tôi gọi cho anh sao được. Đó là chuyện của tôi mà. Tôi cũng đang mong muốn một điều khác: chồng tôi đang đi tìm mẹ con tôi, sẽ nhận lại con và chăm sóc đến ngày con tôi chào đời chứ không phải Tiệp.
Tôi nhờ Tiệp giữ bí mật chuyện này vì hiện tại mẹ con tôi ổn tạm với cuộc sống mới. Còn Tiệp muốn chăm sóc cho mẹ con tôi, chỉ là chăm sóc, giúp đỡ chứ Tiệp không hề có ý đòi hỏi trả ơn nơi tôi. Tôi từ chối chỉ yêu cầu Tiệp giữ bí mật và ra về.
Tôi vui vì con tôi khỏe mạnh, tôi càng có động lực làm việc và yêu trẻ hơn với hai đứa trẻ dạy kèm. Thai mới bốn tháng nên không thấy bụng, nhưng tôi vẫn áp tay lên bụng mỗi khi nghĩ đến chồng với bao câu hỏi đặt ra: Tại sao anh không đi tìm mẹ con tôi? Anh không cần biết vợ con anh đang ở đâu, giờ ra sao? Rằng anh có hối hận với những lời nói đó không? Anh giờ sống như thế nào?…
Muôn vàn điều nghi vấn trong tôi. Rồi suy nghĩ của tôi lại bao biện cho anh: Tôi đổi số điện thoại từ hôm bỏ đi; Chuyện này bạn bè tôi và anh chẳng ai biết; Anh là người sĩ diện nên muốn đi tìm cũng không bao giờ hỏi bạn bè. Cứ thế bao suy nghĩ đó cứ vật lộn với tôi.
Từ hôm gặp ở bệnh viện, thỉnh thoảng Tiệp có ghé sang chỗ tôi. Có khi ít trái cây, có khi sữa, chỉ những lúc tôi không có nhà và nhờ phòng trọ bên gửi cho tôi.
Có hôm tôi háo hức theo hẹn khám, vì được biết giới tính thai nhi. Sáng Tiệp đến phòng trọ bảo sẽ đưa tôi đi khám (vì lần trước gặp nhau anh biết lịch khám của tôi). Tôi muốn đi một mình, tôi không muốn mọi người nhìn vào chúng tôi là một cặp vợ chồng. Điều quan trọng là tôi muốn chồng tôi là người thứ hai sau tôi biết bé là trai hay gái. Tôi bảo Tiệp đi làm và đừng như thế nữa.
Tôi lại đón xe 80km để được đứng trước cổng cơ quan anh, để nấp vào góc khuất, lại áp tay lên bụng rồi nói với con: “Ba kìa con” rồi lại “Anh ơi, con của chúng ta là con gái”. Tôi lại lủi thủi đi về…
Mỗi lần vượt đoạn đường xa tôi chỉ để nhìn anh, để nói cho con biết là có ba ở gần con. Tôi không đủ can đảm để gặp anh, tôi sợ mình bị ruồng rẫy, bỏ rơi một lần nữa, tôi không can đảm đối diện với điều đó.
Chiều ấy, cô chủ nhà nhìn tôi với ánh mắt thật lạ. Cô muốn nói chuyện với tôi. Cô nói đã biết về chuyện gia đình tôi, chuyện vợ chồng ai lại không cãi nhau, thôi vì đứa bé mà làm lành với chồng. Tôi giật mình không hiểu chuyện thế nào, cô lại tiếp bảo đừng ương bướng nữa. Không muốn về nhà hay về nhà chưa được lúc này thì cứ ở đây, nhưng phải để chồng chăm sóc cho hai mẹ con.
Chiều ấy, Tiệp lại đến. Nhưng lần này khác và tôi hiểu ra mọi chuyện: Anh mang rất nhiều thức ăn, lỉnh khỉnh những thứ khác và một bó hoa hồng rực rỡ. Tôi không kịp phản ứng thì anh bảo phải ăn mừng vì có bé gái chứ.
Trời ơi, con tôi, tôi vui còn để trong lòng, đâu phải con anh mà anh lại hớn hở háo hức thế? Tôi phì cười. Thì ra, anh theo tôi đến bệnh viện đợi tôi khám xong rồi lại chạy vào nhận là chồng tôi để hỏi về tình hình đứa bé. Chị bác sĩ thương tình báo cho anh là bé gái và còn trách anh sao làm vợ giận không cho đi theo.
Anh còn về và kể hết sự tình với cô chủ nhà rằng tại anh làm vợ giận, bỏ nhà đi. Anh kể rất tỉ mỉ và rất hoàn cảnh để tìm sự đồng tình, để anh được công khai chăm sóc mẹ con tôi.
Tôi hỏi tại sao anh làm vậy? Anh nói rất yêu tôi. Ngày tôi lấy chồng, anh vẫn còn yêu, và lần gặp lại trên xe tim anh lại thổn thức. Anh vẫn chưa hết yêu tôi, sự tò mò vì quan tâm tôi ra sao đã cuốn anh đến vậy. Anh đã trăn trở và quyết định cuộc đời anh vì tôi mặc cho phía trước ra sao khi đứa bé chào đời, khi cha đứa bé đi tìm, khi không cần tôi đồng ý hay không?
Video đang HOT
Anh không muốn người khác xì xầm khi bụng tôi ngày một lớn. Anh bảo khi đứa bé sẽ tủi thân vì không có cha bên cạnh… Mọi lý do anh đưa ra chỉ vì anh quá yêu tôi. Anh xin tôi cho phép anh chăm sóc, xin tôi đừng phủ nhận về câu chuyện mà anh đã vẽ nên với chủ nhà.
Tôi khóc như chưa từng được khóc, khóc trên vai anh. Còn anh thì vỗ về tôi như một đứa trẻ… Anh càng tốt, tôi càng nghĩ nhiều hơn về chồng thật phũ phàng của mình…
Ngày tháng trôi qua, rồi cả khu trọ ai cũng biết Tiệp là người chồng thương vợ, chăm vợ từng chút. Ai cũng trách tôi sao cứ khó khăn, đỏng đảnh làm khổ Tiệp? Sao không cho anh ở chung, giận chồng gì mà dai thế?
Tiệp biết thế nên ví von bảo vợ đỏng đảnh thế mới yêu, vợ không cho ở cạnh thì như hẹn hò. Tôi chẳng thanh minh, chỉ cười buồn cho phận mình, cho con gái mình.
Tôi mãi trốn trong vỏ bọc của mình với sáng ở chợ, chiều dạy kèm… Từ khi biết tôi mang thai, cô chủ nhà không cho tôi giúp việc nhà nữa. Tiệp chăm sóc tôi nhiều hơn, đến thường xuyên hơn. Tôi tạm ổn định với hiện tại không phải vì có Tiệp mà vì xung quanh tôi luôn có những người tốt.
Tiệp đưa tôi đi sắm những bộ đồ bầu, anh bảo mẹ bầu mặc đẹp thì bé cũng xinh như mẹ. Anh còn chụp cho tôi nhiều hình. Anh muốn làm cho tôi rất nhiều điều như một người bạn đời, một người cha cho con gái tôi. Anh không cần biết tương lai anh sẽ ra sao nhưng bây giờ anh muốn thế chỗ trống đó. Tôi không khắt khe với anh như trước và cảm thấy an ủi phần nào…
Tôi lại đi, lại len lén gặp chồng, lại ngân ngấn nước mắt. Rồi tôi quyết định gặp anh ấy một lần. Tôi không hề trách cứ anh về mọi chuyện, không thắc mắc về thời gian qua, tôi chỉ muốn biết bây giờ anh sẽ quyết định ra sao?
Có lẽ anh chưa định hình được tình yêu thương, tình cha con. Anh xin lỗi về mọi chuyện và hỏi tôi là trai hay gái, hỏi tôi đã đi đâu, làm gì? Anh nói có đi tìm tôi nhưng không ai có tin tức về tôi, anh ngại hỏi nhiều ở bạn bè tôi. Và nói tôi nên về xin lỗi mẹ chồng chứ bây giờ anh chưa có khả năng ở riêng.
Chỉ vậy thôi, tôi không tiết lộ gì về tôi hiện tại. Tôi biết anh đã làm chồng, sắp làm cha nhưng anh chưa thực sự dốc hết tình yêu cho mẹ con tôi. Tôi lau nước mắt và tôi không muốn cuộc nói chuyện thêm dài cứ mải một vòng lẩn quẩn giữa vợ chồng – nhà chồng… rồi lại cãi nhau.
Tôi về, anh chẳng buồn níu kéo. Tôi bước đi chỉ mong anh gọi lại nhưng không, anh vẫn để tôi đi. Lần này tôi ngã khuỵu, trước những lời nói nửa vời của chồng. Tôi chẳng còn mong điều gì, tôi thật sự tuyệt vọng.
Tôi nằm ly bì, giam mình trong phòng từ lúc trở về, tôi chẳng còn tâm trạng để ăn cho con, để cười vì con. Mọi người phát hiện ra tôi ngất và gọi cho Tiệp. Anh không nói gì chỉ lẳng lặng, lau trán, pha sữa, nấu cháo cho tôi.
Tôi muốn nói với anh, đừng thương hại tôi, đừng như thế này nữa, nhưng anh gạt đi. Anh thừa biết tôi đã đi đâu, làm gì và tại sao lại ngất thế này. Anh không đòi hỏi gì nơi tôi. Từ thời cấp ba đến bây giờ anh chỉ dám nắm tay tôi và tôi ngã vào vai anh khóc một lần đầu tiên.
Hình Minh Họa
Nhưng tôi làm sao hủy hoại đời anh như thế? Anh là con trai lớn trong gia đình toàn là trai. Anh rất thích con gái, anh ước ao mình có một đứa con gái. Anh yêu tôi, anh không muốn phá vỡ hạnh phúc gia đình tôi nhưng anh không thể bỏ mặc tôi lúc này.
Công việc kinh doanh của anh vì tôi mà anh cứ bỏ bê, giao cho nhân viên, anh cứ mãi theo đằng sau tôi. Anh áp tay lên bụng tôi, xin tôi cho anh được làm cha đỡ đầu của Chip – tên con gái.Anh không cần tôi gật đầu, chỉ cần đừng từ chối tình cảm của anh.
Đêm hôm ấy, anh ở lại với mẹ con tôi vì sợ tôi có chuyện gì. Còn anh cười tít mắt với hàng xóm vì được vợ làm hòa cho ở lại với con. Cô chủ nhà cũng cười và bảo tôi bướng đến thế là cùng. Tôi ngượng nghịu, hoang mang và thấy có lỗi với con mình.
Tôi không ngủ được, anh cũng trăn trở. Ti sao anh yêu tôi trong hoàn cảnh này mà anh vẫn yêu? Tình yêu là từ hẹn hò, nắm tay, ôm, hôn, cưới và làm cha. Còn anh, chỉ đơn phương và làm cha đỡ đầu. Anh không nắm tay nhưng tay anh đã áp lên bụng tôi, chạm vô hình vào con gái tôi. Có lẽ vì những điều đó mà chúng tôi không ngủ được.
Anh được danh chính ngôn thuận trong khu trọ là chồng tôi. Anh hạnh phúc với danh phận đó chỉ thế thôi. Anh khuyên tôi nên nghỉ làm ở chợ vì thai lớn, vì người ngoài sẽ nói anh để vợ khổ. Nhưng tôi vẫn phải đi làm.
Anh bảo sẽ đưa tôi về nhà thông báo với gia đình rồi sẽ cưới. Bảo cái thai đó là của anh và cả nhà sẽ càng vui mừng vì đó là con gái như ba mẹ anh từng mong ước. Tôi không đồng ý, tôi đâu thể làm thế với anh. Mọi suy nghĩ trong tôi như một mớ bòng bong.
Những tháng cuối anh thường đưa tôi đi bộ cho dễ sinh, mua đĩa nhạc và thường xuyên trò chuyện với con tôi nhiều hơn. Tôi ngượng vô cùng mỗi khi anh áp tai lên bụng nghe con đạp, nhưng anh hay dọa rằng con sẽ không thông minh nếu không được trò chuyện trong bụng.
Rồi tôi lại gặp chồng tôi trong một khu mua sắm khi anh đang chọn mua đồ trẻ sơ sinh, khi Tiệp đưa tôi đi sắm đồ cho kỳ vượt cạn. Cuộc gặp mặt trớ trêu đó khiến anh ngạc nhiên, tức giận.
Anh tiến đến chỗ tôi và Tiệp chỉ để nói một câu: “Ai là cha của đứa bé?” rồi bỏ đi. Một lần nữa tôi bàng hoàng, câm lặng. Tôi thật là một người mẹ chẳng ra sao? Phải chi tôi từ chối thẳng thừng sự quan tâm của Tiệp thì hôm nay gặp nhau ở nơi này sẽ cho tôi và con một kết quả khác. Ít ra là anh nhận con…
Tôi lại khóc, lần này tôi ôm Tiệp khóc. Tôi sẽ chỉ khóc một lần sau cùng này nữa và sống thật tốt vì con. Tôi sẽ chẳng nghĩ đến chồng nữa, sẽ chẳng quan tâm đến cha của đứa bé nữa, tôi chẳng còn sức để níu giữ.
Hôm ấy tôi giữ Tiệp ở lại, tôi cần một người đàn ông và một người cha lúc này… Tiệp lặng lẽ nằm bên tôi, tay vẫn áp lên bụng và ru cho Chip ngủ. Nước mắt tôi vẫn chảy trong đếm, âm thầm và lặng lẽ… Tôi chấp nhận hoàn toàn về cuộc sống hiện tại, về Tiệp, bỏ lại đằng sau quá khứ dù sẽ không bao giờ phai vết thương lòng, đằng trước là mọi điều rắc rối: Khai sinh cho con? Gia đình Tiệp…
Tiệp mua một căn hộ nhỏ ngay ngoại ô thành phố biển cho tôi sinh nở. Công việc kinh doanh của anh vẫn thuận lợi. Anh vẫn có hiếu với gia đình, nhưng bóng gió từ chối chuyện cưới vợ theo ý của gia đình anh.
Tôi yêu cầu anh giấu gia đình anh về chuyện của tôi vì có lần anh muốn đưa tôi về nhà. Tôi có tình cảm với anh vì những gì mà tôi cảm nhận được nhưng tôi hy vọng anh tỉnh lại sau cơn mê và tương lai anh tốt hơn khi không có tôi. Còn tôi chẳng sợ hụt hẫng mất gì nữa.
Anh dọn cho tôi đến căn hộ nhỏ, đầy đủ tiện nghi. Anh muốn sống ở đó cùng tôi đến ngày vượt cạn. Tôi mong manh, gật đầu làm theo anh. Đôi khi anh lại hóm hỉnh bảo “Vợ ngoan quá” và anh vui với niềm hạnh phúc hờ không biết khi nào tắt của anh.
Tối, anh gõ cửa phòng ôm gối xin ngủ ké với Chip. Anh chỉ muốn được nằm cạnh, nghe hơi của tôi. Anh muốn được giả vờ ngủ để quàng tay ôm tôi, xoa bụng tôi, anh muốn đầu tôi tựa vào vai anh, anh muốn một gia đình mà chỉ tôi và Chip.
Lần đầu tôi thổn thức vì những điều anh nói, tôi rung động bởi tình cảm chân thật, ước muốn giản đơn của anh. Để rồi mỗi sáng anh lại hôn tôi, rồi đi làm, trưa anh lại chạy về cùng ăn cơm, chiều đưa tôi đi dạo. Tôi nghỉ làm, không dạy kèm nữa vì ngày sinh đã quá gần. Tôi xuôi theo và không phản ứng với những gì anh làm cho mẹ con tôi.
Chip ra đời sớm hơn dự sinh một tuần. Sáng hôm ấy tôi thấy bụng mình ê ẩm, tôi không gọi cho Tiệp, không muốn anh cuống cuồng. Tôi tự mình thu xếp đồ dùng đến bệnh viện và một mình nơi bệnh viện chờ sinh con.
Tôi thấy tủi thân lạ lùng, nước mắt cứ trực trào ra nếu có ai hỏi: “Người nhà đâu?”. Tôi chỉ nói gọi cho chồng nhưng đường xa anh không tới. Cơn đau kéo dài từ sáng đến trưa, tôi không ngồi được, chỉ đứng hít thật sâu, thở ra… Hành lang một vài ông chồng dìu vợ, nhìn và dò xét khi tôi một mình. Tôi không thể khóc lúc này, không được khóc…
Anh gọi và hỏi tôi ở đâu, anh về nhà và không thấy tôi. Anh lao tới bệnh viện, trông anh chẳng khác gì so với những ông chồng đưa vợ đi sinh. Anh dìu tôi, anh lại chạy tìm bác sĩ hỏi tình hình. Tôi đau dữ dội, anh bảo đau quá thì cứ cắn vào tay anh (thời đi học, trong lần đi chơi tôi bị thương, để rửa vết thương quá đau, anh đã đưa tay cho tôi cắn).
Anh choàng tay ôm tôi, mỗi lần lên cơn quặn tôi lại gục vào vai anh và hít thật sâu, một cách nặng nhọc. đến khi tôi la lên “anh ơi, em đau quá, mắc tiểu nữa”, tôi chẳng biết mắc cỡ, ngại ngùng với anh – người chưa vợ nữa rồi.
mọi người xung quanh nói vậy là sắp sinh rồi và bảo anh đưa vợ vô phòng sanh đi. Anh luống cuống dìu tôi, nhưng tôi không đi được nữa. Anh bế thốc tôi lên, chạy vào phòng, đặt lên bàn sanh. Anh vẫn bình tĩnh hướng dẫn tôi hít thật sâu và thở ra.
Tôi trần như nhộng, rên la thống thiết, nắm lấy tay anh. Hộ sinh đuổi anh ra, mãi khi lớn tiếng đuổi, anh mới chịu ra. Bé Chíp được 3100 gram, chào đời lúc 13h15 phút. Người ta giao con cho anh bế lên phòng, tôi với theo nhìn con, nước mắt lại trào vì những điều thật vô lý xảy ra với tôi.
Anh tất tả làm mọi việc như một người chồng, người cha. Anh ở bên mẹ con tôi 24/24 trong bệnh viện, anh giao mọi việc kinh doanh cho quản lý. Giờ đây, mọi chuyện cá nhân của tôi anh cũng làm tất vì dường như khoảng cách giữa tôi và anh không còn từ khi anh cùng tôi vượt cạn.
Nhân viên bệnh viện gọi anh làm thủ tục, giấy chứng sinh. Tôi đặt tên Chip là Nguyễn Nguyễn Dương Quỳnh. Ngày trước tôi cùng chồng thỏa thuận rằng: “Con gái lấy tên bố làm tên lót, con trai thì lấy tên mẹ làm tên lót họ Nguyễn”. Tôi, chồng và Tiệp cùng họ và Tiệp cũng lờ mờ hiểu ý nghĩa của cái tên Dương Quỳnh.
Những ngày ở cữ, anh thuê người chăm tôi và Chip. Anh giúp tôi trông con, mọi việc anh làm rất lóng ngóng nhưng tình yêu anh dành cho mẹ con tôi vẫn đong đầy, ngày càng khăng khít hơn. Tôi xót xa, hơi ấm Chip nhận mỗi ngày không phải từ người Cha thực sự của Chip. Tôi hạnh phúc, bận rộn với con quên đi người chồng của mình.
Chip ngoan, dễ chịu có lẽ Chip biết thân phận của mình. Anh cảm ơn tôi đã cho anh một thiên thần đáng yêu, rằng anh không cần gì hơn, thậm chí chỉ cần tôi và Chip, không cần tôi phải sinh cho anh thêm đứa con nào nữa. Anh bảo anh biết mình vô sinh trong một lần bị bệnh quai bị rất nặng, bác sĩ đã thông báo kết quả như thế, chỉ như thế là quá tuyệt vời với anh rồi.
Tôi khóc trong sự yêu thương, bao dung của anh. Anh lau nước mắt ôm tôi vào lòng rồi nhìn Chip. Phải chăng vẫn còn những điều tuyệt vời, kỳ diệu như cổ tích như thế này sao? Đến giờ tôi vẫn không tin mình là người trong cuộc.
Nhà anh có gien lập gia đình trễ, ai ai cũng ngót ngét 40. Vậy nên anh thường hóm hỉnh bảo sẽ chỉ đợi tôi đến khi 38 tuổi thôi. Khi Chip gọi ba thì em cũng nên cho tôi làm ba. Tôi rối bời lấp lửng. Hiện tại tôi và chồng chưa đăng ký kết hôn, tôi có nên cho con một người cha đúng nghĩa?
Năm tháng trôi qua, anh với thân phận hờ vẫn yêu con gái tôi, vẫn chăm lo cho gia đình hờ. Chip tập đi, tập nói… với anh là mỗi cung bậc, một vùng trời cảm xúc. Anh giành nước da trắng của Chip giống anh, mái tóc đen và mượt là cũng là của anh. Vì sao ư? Anh không quan tâm đến đôi mắt, cái mũi, cái miệng là sao y của “bố Chip”. Anh lưu tất cả những tấm ảnh, thành một khung trời yêu thương trong căn nhà nhỏ.
Tôi ngỏ ý muốn đi làm, nhưng anh bảo Chip còn nhỏ, anh lo cho hai mẹ con được. Tôi lại muốn cho Chip một lần gặp cha, lần này tôi dò hỏi ý kiến của anh. Anh cười buồn và dặn dò thật kỹ khi đưa Chip đi đường. Hôm ấy tôi thấy anh hút thuốc…
“Thằng đó bỏ rơi cô nên giờ cô mới mò đến đây hay sao?” – Tôi dùng điện thoại công cộng gọi cho anh và nhận được những lời như thế… Nuốt uất ức vào trong, tôi nói muốn gặp anh một lần cuối nữa.
Anh trả lời với vẻ miễn cưỡng. Chẳng lẽ anh không một lần hỏi được những câu: tôi sinh con, chăm con ra sao? Anh chỉ biết ghen tuông, giận hờn, nghe lời mẹ… Thật nực cười cho một người chồng.
Anh sửng sốt nhìn Chip mà không nói gì. Có lẽ anh biết Chip là sao y bản chính của anh vì Chip bụ bẫm, đáng yêu thế kia mà. Lần đầu tiên anh nhìn thấy con. Con bé cứ quơ tay, miệng kêu papa. Cuộc nói chuyện rơi trong im lặng, anh chỉ nhìn Chip.
Một lần cuối này rồi tôi sẽ quyết định tất cả. Có lẽ anh hối hận với những gì đã đối xử với tôi chăng? Anh cứ chớp mắt ngăn cho nước mắt chảy.
Tôi xin phép anh ra về vì trời sắp trưa, tôi đưa tay Chip chạm vào vai anh và không quên nói tên Chip là Dương Quỳnh. Tôi ẵm con, đi như chạy. Tôi sợ nghe tiếng anh kêu lại vì đã quá muộn. Tôi đã quá tủi phận hay sợ rằng nếu đi chậm sẽ nghe im lặng, không níu kéo của anh – càng làm tôi thất vọng.
Tôi lại trở về nơi căn hộ nhỏ, tôi biết mình sẽ làm gì, nói gì với Tiệp sau hôm nay. Mọi thứ đã rõ ràng và tôi cần phải sống cho tôi, cho con cho cả Tiệp nữa. Chip ngủ rất sớm, tôi ra cửa đợi anh. 11 giờ khuya, Tiệp vẫn chưa về, hôm nay anh không gọi cho tôi.
Vừa canh cửa, vừa sợ con thức, tôi cứ chạy ra chạy vào. Có lẽ anh không về. Chuông điện thoại reo, là của Tiệp. Anh bị ngã xe trong tình trạng xỉn, anh đang ở bệnh viện. Tôi chẳng nghĩ được gì, ẵm con chạy đi trong đêm. Tôi sợ anh sẽ nguy hiểm.
Tôi chợt nhận ra mình yêu và gắn bó với anh, tôi sợ sẽ mất anh, con tôi lại mất một người cha… Tôi khóc nhiều hơn như chưa từng được khóc, cũng may anh chỉ bị thương ngoài da, khâu vá vết thương. Anh nhìn tôi ẵm con đứng khóc, anh an ủi vỗ về rồi xin lỗi mẹ con tôi. Chip vẫn ngủ ngon lành. Đêm hôm ấy ba chúng tôi nằm một giường. Sáng mai, anh được xuất viện.
Thì ra, anh sợ hôm ấy mẹ con tôi không quay lại, anh không dám về nhà khi không có bóng dáng tôi và Chip nên anh uống và xảy ra chuyện như thế.
Đây là lần đầu tiên tôi chăm sóc anh kể từ khi anh gặp mẹ con tôi. Tôi bảo anh mau khỏe để cùng tôi đi đăng ký kết hôn. Anh sững sờ trong giây lát, rồi ôm chầm lấy tôi, anh khóc. Tôi biết, tôi sẽ đối diện với nhiều rắc rối hơn nữa về phía gia đình anh, rồi người chồng không hôn thú sẽ đi tìm con khi anh ta muốn… Cả tôi và anh đều biết phía trước con đường không trải hoa hồng cho chúng tôi.
Một bữa tiệc nhỏ cho ba chúng tôi, anh ngọt ngào, tôi dịu dàng bên anh. Đêm hôm ấy, tôi trở thành người đàn bà của anh kể từ khi gặp nhau đến khi Chip 19 tháng tuổi. Từ hôm nay tôi thuộc về anh.
Tôi biết phận mình là gái nạ dòng nên tôi chỉ âm thầm trong cuộc chiến của anh với gia đình… Mọi vấn đề cũng qua khi gia đình anh chấp nhận tôi và Chip vì anh cương quyết, vì bố mẹ thương anh, hay vì anh không thể có con?
Mọi lý do với tôi đều không quan trọng. Chip được “ông bà nội, các chú” yêu thương hết mực, những mảnh ghép không trọn vẹn giữa tôi và anh tạo nên một bức tranh đẹp. Chip càng lớn càng xinh, đáng yêu.
Chip vào lớp một. Tình yêu, sự quan tâm, chăm sóc anh dành cho mẹ con tôi không hề vơi mà mỗi ngày là một điều thú vị. Nhưng sự đời không cho ai những điều hoàn hảo như thế.
Người chồng không hôn thú kia của tôi sao bao nhiêu năm vẫn đi về một mình. Không phải vì anh còn yêu tôi mà vì anh chọn cuộc sống chậm, thật chậm, rằng anh mệt mỏi, không xác định mục đích sống. Tôi chẳng ngạc nhiên nhiều.
Gia đình anh xảy ra biến cố, mẹ anh bị tai biến đi lại rất khó khăn dần liệt nửa người. Chị, em trai, em gái đều lập gia đình ở xa, anh phải gánh vác trách nhiệm phụng dưỡng. Tôi không biết lần này anh có bị tác động từ phía gia đình, từ mẹ anh không? Nhưng anh lại đi tìm tôi.
Chẳng khó khăn để anh tìm tôi trong thành phố nhỏ này. Anh nói đã nhìn thấy con gái của anh ở trường học. Từ hôm ấy, tôi luôn nơm nớp lo sợ anh sẽ làm chuyện gì ảnh hưởng đến con. Tôi day dứt, mất ăn mất ngủ, chẳng lẽ tôi phải bỏ trốn một lần nữa?
Tôi quyết định làm một việc. Đến nay, tôi không biết đúng hay sai. Tôi đến thăm mẹ anh. Gặp tôi bà chỉ nằm một chỗ, tôi xắn tay dọn dẹp xung quanh chỗ nằm của bà, tôi lẳng lặng làm vệ sinh cá nhân cho bà. Còn bà chỉ im lặng trân trân nhìn tôi và nước mắt bà chảy.
Trong khi anh đang đi chợ chuẩn bị bữa trưa và mua thức ăn sáng cho bà, tôi bón từng thìa cho bà, cho bà uống nước và đặt bà nằm xuống. Tôi xin phép bà được nói chuyện với anh.
Số vàng cưới nguyên vẹn, bao năm nay tôi vẫn giữ, cũng may có Tiệp đã cưu mang nên tôi không dùng đến. Hôm nay tôi mang trả lại, nhờ anh gửi lại cho bà, tôi chẳng còn oán trách điều gì. Tôi đã im lặng bao nhiêu năm, mặc cho ai nói gì, đối xử ra sao.
Và anh đã quỳ sụp xuống, khóc rất nhiều. Anh xin lỗi, hối hận, xin tôi cho anh có cơ hội được gần con, được bù đắp cho mẹ con tôi. Tôi ra về, lòng nặng trĩu.
Lúc này, tôi cần một lời khuyên, để lòng không day dứt…
Theo VNE
Bởi vì em rất ngốc!
Em không biêt tôi đã yêu em nhiêu bao nhiêu, chỉ riêng điêu ây thôi cũng đã được gọi là ngôc nghêch.
Em là môt cô gái ngôc nghêch, đên nôi em không thê nhân ra rằng mình đã ngôc như thê nào. Chỉ có tôi, môt kẻ si tình luôn đứng ở phía sau đê dõi theo em là nhìn thây điêu ây. Đôi khi cảm thây giân dự ngôc nghêch ây của em nhiêu lắm, nhưng đôi khi tôi cũng không biêt nữa, dường như tôi yêu em chính là bởi sự ngôc nghêch vừa đáng thương, vừa đáng giân lại vừa đáng tôi nghiêp này.
Em ngôc bởi em không chịu nhìn thây tâm chân tình của người đang ngày ngày ở bên cạnh mình mà trái tim cứ luôn hướng vê phía khác. Trên đời này có biêt bao con đường đê đi, vây mà em lại đê cảm xúc của mình che lâp đôi mắt, đê rôi chỉ nhìn thây duy nhât môt con đường và cứ nhât định bước chân vào, dâu cho con đường ây trải đây gai.
Nhưng trên con đường tình yêu em lại luôn cô gắng đuôi theo người đang chạy phía trước mà không chịu dừng lại dù chỉ là môt chút thôi đê thây có môt gã si tình khờ khạo cũng đang đuôi theo mình (Ảnh minh họa)
Rôi môt ngày em trở vê cùng với môt trái tim mang đây thương tích. Có thê em không biêt hoặc giả là cô tình không chịu biêt rằng tôi đã luôn ở đây và đợi chờ. Tình yêu của tôi đủ lớn đê thúc giục tôi kiên nhân đứng đợi, ngay cả khi trái tim em đang hướng vê phía người khác chẳng phải là mình. Môi bước đi của em luôn có tôi đứng ở phía sau dõi theo, môi bước va vâp của em khiên lòng tôi đau nhức. Nhưng trên con đường tình yêu em lại luôn cô gắng đuôi theo người đang chạy phía trước mà không chịu dừng lại dù chỉ là môt chút thôi đê thây có môt gã si tình khờ khạo cũng đang đuôi theo mình.
Em không biêt tôi đã yêu em nhiêu bao nhiêu, chỉ riêng điêu ây thôi cũng đã được gọi là ngôc nghêch. Tôi nhìn em, em nhìn ai? Trên nẻo đường tình hai ta đêu là hai kẻ ngôc nghêch. Môi lân nhìn em khóc, em đau, trái tim tôi lại càng quặn thắt lại. Em buôn bã, em tuyêt vọng khi tình cảm của mình trao đi chẳng hê được đáp lại, còn tôi lại đau đớn, tan nát bởi nhìn thây trái tim em đang rướm máu, bởi giọt nước mắt của người con gái mà tôi hằng yêu thương chẳng phải dành cho mình.
Ngày nhân ra người ta không yêu mình, em trở vê cùng với môt con tim tôn thương và rách nát. Tôi như môt người thợ hàn cân mân cứ cô gắng tìm mọi cách đê hàn gắn, đê chắp vá, đê chữa cho lành trái tim ây chẳng còn đau. Nhưng mặc cho bao nhiêu cô gắng, bao nhiêu công sức tôi bỏ ra, em lại cứ nhớ nhiêu hơn quên, cứ mãi hoài niêm, mãi hướng trái tim vê miên dĩ vãng, đê rôi nôi đau kia cứ dai dẳng mãi chẳng thê vơi đi chút nào.
Em thât ngôc khi chẳng chịu mở lòng mà luôn cô gắng tự mình chịu đựng tât cả, đê rôi mãi vân không thê thoát khỏi những đớn đau (Ảnh minh họa)
Em thât ngôc khi biêt thê nào rôi mình cũng sai mà vân làm, biêt thê nào rôi đôi chân mình cũng đau mà vân bước tiêp. Em dâm trên con đường trải đây chông gai và đá sỏi, đôi bàn chân em tướp táp, đau đớn nhưng em biêt không, đôi chân em còn đang dâm lên môt trái tim.
Em đau thê nào, em khóc bao nhiêu bản thân tôi là người rõ hơn ai hêt. Nhưng em thât ngôc khi chẳng chịu mở lòng mà luôn cô gắng tự mình chịu đựng tât cả, đê rôi mãi vân không thê thoát khỏi những đớn đau. Những nụ cười gượng gạo, thoang thoảng nét buôn trên gương mặt em làm con tim tôi tê tái. Giá như em hiêu rằng có môt bờ vai luôn ở đây đê sẵn sàng cho em dựa vào bât cứ khi nào cảm thây mỏi mêt. Giá như em gọi cho tôi...
Em ngây thơ đặt niêm tin của mình vào môt nơi mà tât cả mọi người đêu nghĩ rằng không đáng. Em dại dôt đên mức khờ khạo khi cứ sông mãi với những hình ảnh trở vê từ miên dĩ vãng. Em không chịu đê quá khứ kia ngủ yên, thỉnh thoảng lại lôi nó ra và đánh thức. Giá mà em bớt ngôc hơn môt chút, giá mà em quay lại môt chút đê biêt rằng tôi đã kiên nhân ở đây đợi chờ mình.
Theo VNE
Chồng cũ muốn tôi quay về với con Từ ngày ly hôn, điều tôi đau đớn nhất là đứa con của mình. Tôi trách bản thân sao lại nhượng lại quyền nuôi con cho người đàn ông ấy để giờ đây, từng đêm tôi đều khóc vì nhớ con. Nhưng vì gia đình tôi chỉ có một mình là con, nên bố mẹ không đồng ý cho tôi chọn cuộc sống...