Hạnh phúc với chồng sau hai mối tình đau khổ từ tuổi 18
Sau tất cả, tôi thấy mình đã yêu, cảm nhận được hạnh phúc mà hàng ngày anh mang đến, thầm cảm ơn ông trời đã mang anh đến bên mình.
Tuổi 18 chập chững bước vào đời, biết bao vấp ngã đã khiến tôi của hôm nay trưởng thành hơn rất nhiều. Khi ấy tôi từng có một mối tình thời học trò rất trong sáng, quen nhau 3 năm, trải qua biết bao vui buồn và khó khăn thì chúng tôi cũng đậu vào đại học, tuy không học chung trường nhưng vẫn chia sẻ mọi thứ. Rồi mùa Noel đầu tiên khi chúng tôi bước vào đại học cũng đến, Noel lạnh lẽo nhất. Anh đã mãi mãi xa tôi, anh mất trong vụ tai nạn giao thông, bao mơ ước đành bỏ dỡ, niềm tin trong tôi cũng tắt lịm. Cứ một mình tôi bước qua nỗi đau rồi cũng đi hết con đường đại học.
Ra trường tôi xin được việc trong một công ty tư nhân, lương không nhiều nhưng cũng đủ chi trả cho cuộc sống thường ngày. Đến đây tôi gặp anh, một người đàn ông trung niên dày dặn kinh nghiệm sống, ban đầu tôi ngưỡng mộ vì anh rất tài giỏi, xem anh như đàn anh của mình, hết sức tôn trọng. Sau vài lần tiếp xúc anh mời tôi cà phê, chia sẻ kinh nghiệm sống và giúp đỡ rất nhiều, chẳng hiểu từ lúc nào tôi có tình cảm với anh. Một tối, sau buổi cà phê chúng tôi đi dạo, không kiềm chế được mình nên đã trao đời con gái cho anh, một người đàn ông có vợ. Cảm giác tội lỗi xen lẫn đau khổ trong tôi, tôi không biết làm saođể thoát ra khỏi, cuộc sống như địa ngục khi gia đình biết chuyện.
Tôi sống trong nước mắt và luôn nhớ về anh, mặc dù nhiều lần nói sẽ chấm dứt nhưng anh cứ quan tâm, lo lắng khiến tôi không thể quên được. Tình yêu tôi dành cho anh thật mãnh liệt nhưng cũng đầy nước mắt. Sau những cuộc hẹn là sự dày vò lương tâm, ân hận nhưng chưa đủ dũng khí bước qua. Một lần tôi hỏi anh sẽ cưới tôi chứ? Tôi nhận lại là câu nói không thể nhưng anh vẫn yêu tôi. Một lời nói yêu phũ phàng nhất mà tôi đón nhận.
Một lần tôi hỏi anh sẽ cưới tôi chứ? Tôi nhận lại là câu nói không thể nhưng anh vẫn yêu tôi. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Từ đó tôi quyết tâm từ bỏ anh, tình yêu mà tôi tự ngộ nhận, đau lắm chứ khi trao đi đời con gái của mình cho một người như thế. Hàng đêm tôi đều nhớ đến và khóc, tôi thật sự chưa thể quên đi những gì đã trải qua, chỉ biết đến chùa và cầu nguyện, mỗi lần như thế tôi thấy lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Rồi tôi gặp người đàn ông thứ ba, là chồng bây giờ, anh yêu và xác định sẽ cưới. Tôi chấp nhận làm cô dâu sau ba tháng quen anh. Tôi không có tình yêu với anh nhưng vì muốn quên đi mối tình đầy tội lỗi đó nên chấp nhận cưới.
Anh là người đàn ông chu đáo và ấm áp, đã dùng tình yêu chân thành để cảm hóa tôi. Rồi tôi đã yêu, cảm nhận đuợc hạnh phúc mà hàng ngày anh mang đến, thầm cảm ơn ông trời đã mang anh đến bên mình. Giờ đây, khi gặp lại người đàn ông đã có vợ ấy tôi vẫn vui vẻ và không còn chút cảm giác gì khác. Hôm nay tôi viết lên tâm sự này muốn gửi một lời xin lỗi đến vợ người ấy vì từng chen ngang vào cuộc sống của gia đình chị, gửi tiếp một lời xin lỗi đến chồng tôi vì ban đầu đã lợi dụng cuộc hôn nhân này. Cũng may giờ tôi đã nhận ra đâu mới là lẽ sống và hạnh phúc muốn tìm.
Theo VNE
Đến tận lúc chết, anh trai tôi vẫn muốn giữ lại chị dâu ở bên mình
Ra đến hành lang mà tôi khóc lên khóc xuống, vào phòng anh trai mà tôi vẫn không kìm được nước mắt. Tôi muốn giấu anh trai, nào ngờ anh nói, anh đã biết từ lâu rồi dặn dò tôi giữ kín chuyện này với bố mẹ và chị dâu.
3 năm trước, anh trai tôi lấy vợ. Chị dâu là một người phụ nữ có học thức, ngoại hình xinh xắn, công việc ổn định, con nhà gia giáo. Chị cũng là người sống rất tình cảm và quan tâm tới người khác. Anh trai tôi là trợ lý tổng giám đốc, công việc bận rộn, họp hành liên miên, công tác nhiều. Tính anh hơi khắt khe, nhưng lại sống gọn gàng ngăn nắp và không có thói hư tật xấu.
Hai người luôn là niềm tự hào của gia đình, tôi cũng rất sung sướng vì có anh trai chị dâu như vậy. Nhưng, đời đang vui đẹp thì anh trai tôi phát hiện ra mình bị bệnh ung thư dạ dày. Tôi không biết cụ thể anh trai tôi biết điều đó từ bao giờ, chỉ biết anh giấu tất cả mọi người, và cho tới ngày bệnh phát tác giai đoạn cuối, anh mới chịu nói cho cả nhà biết.
Trước đó, chỉ có một lần duy nhất anh trai tôi hoảng hốt gọi điện cho tôi, hỏi tôi rằng nếu một người phụ nữ yêu chồng thương con thì có chấp nhận ở vậy nếu người chồng chẳng may bị tai nạn qua đời? Bình thường anh trai tôi là người sống thực tế và lý trí, vì thế tôi thấy câu hỏi này rất kỳ lạ. Tôi trêu chọc hỏi sao anh đột nhiên muốn biết điều này? Anh trả lời rằng, anh tình cờ đọc được trên mạng, nên tò mò muốn biết phụ nữ nghĩ thế nào.
Lúc đó tôi đã không do dự mà trả lời anh rằng, tùy phụ nữ. Nếu là vợ chồng lâu năm, có với nhau một hai đứa con rồi, thì có lẽ họ sẽ ở vậy nuôi con, thờ chồng. Còn nếu chưa có gì ràng buộc, cùng lắm thì họ đau khổ vài năm rồi sẽ đi lấy chồng mới. Đời thì còn dài, ai mà yêu và nhớ thương mãi một người đã khuất được chứ.
Có lẽ chính vì câu trả lời vô tư vô tâm ấy của tôi, đã khiến anh trai tôi làm điều điên rồ ấy.
Một tháng sau ngày anh trai gọi cho tôi hôm đó, tôi và chị dâu cùng đi mua sắm. Chị kể lể cho tôi nghe không hiểu sao gần đây anh trai tôi rất nóng lòng muốn có con. Hai vợ chồng cũng không kế hoạch hóa gì, mà vẫn không mang bầu. Chị cũng khá áp lực vì chuyện này. Lúc đó tôi còn cười nói hai anh chị còn trẻ thì lo gì. Tôi về kể cho mẹ nghe, bà liền gọi điện dặn dò, khuyên bảo, động viên chị rất lâu.
Thế rồi anh trai tôi đột nhiên nhập viện vì bị ngất trong một bữa tiệc. Do bệnh viện gần trường đại học của tôi, nên tôi đến được đầu tiên. Lúc đó anh trai còn ở phòng cấp cứu, bác sĩ bảo tôi đi làm thủ tục rồi vào phòng khám để trao đổi. Nghe những lời bác sĩ nói mà tôi ngã ngồi xuống ghế. Tôi không biết bệnh tình của anh trai mình lại nghiêm trọng đến vậy. Đặc biệt, khi bác sĩ nói rằng, anh đã ở giai đoạn cuối, tôi như rụng rời tay chân.
Ra đến hành lang mà tôi khóc lên khóc xuống, vào phòng anh trai mà tôi vẫn không kìm được nước mắt. Tôi muốn giấu anh trai chuyện này nên nói dối anh rằng, anh bị xuất huyết dạ dày do uống nhiều rượu. Từ giờ phải kiêng kị và chăm sóc sức khỏe thì mới mau khỏi. Nào ngờ anh trai tôi nói, anh biết từ lâu rồi, em nhớ giấu kín chuyện cho anh, đừng để bố mẹ và chị dâu biết.
Một tuần sau, anh trai tôi đòi xuất viện về nhà, nhưng do sức khỏe yếu nên anh nghỉ việc, ở nhà tĩnh dưỡng. 10 ngày sau, tôi biết chuyện anh trai tôi đang ráo riết lên kế hoạch đưa chị dâu đi thụ tinh nhân tạo. Bố mẹ tôi vô cùng ủng hộ việc này, chị dâu thì ngượng ngùng nói chờ anh tôi khỏi hẳn thì có con cũng được.
Tất cả mọi người đều nghĩ anh trai tôi chỉ bệnh nhẹ, nghỉ ngơi một hai tháng là khỏi. Nhưng chỉ có tôi biết, anh trai tôi chỉ sống được vài tháng nữa. Nghĩ anh muốn lưu lại đứa con, nên tôi cũng thương anh, xót anh. Song nhìn chị dâu trẻ trung, xinh đẹp, lại tương lai rộng mở, tôi thật không biết nếu sau này anh tôi mất đi, mẹ con chị sẽ chống đỡ như thế nào. Dù bố mẹ tôi và tôi có đối tốt với chị bao nhiêu đi chăng nữa, thì cũng không thể thay thế được vai trò người chồng, người cha trong gia đình.
Lựa hôm chị dâu đi làm, tôi đến thăm anh và nói với anh chuyện này. Anh trai tôi bảo, anh cũng không muốn làm khổ chị dâu. Song anh là con một, sau này tôi đi lấy chồng, sống ở nhà chồng, bố mẹ bên này già rồi lấy ai chăm sóc? Với lại anh cũng muốn lưu lại giọt máu của mình trên đời. Huống chi, khi anh mất rồi thì ai sẽ là người hương hỏa cho anh?
Tôi biết điều anh mình đang làm là ích kỷ. Là em gái, tôi rất hiểu suy nghĩ của anh, và cũng hy vọng mọi chuyện tốt đẹp đến với anh. Tôi cũng muốn anh tôi có đứa con để lại. Cũng đau lòng khi nghĩ tới cảnh sau này bố mẹ tôi già lại cô đơn, buồn bã. Nhưng đứng ở góc độ một người phụ nữ, tôi cảm thấy như thế là quá bất công với chị dâu.
Mấy hôm nay tôi cứ suy nghĩ mãi, không biết có nên nói ra bệnh tình của anh trai tôi cho chị dâu biết, để chị đưa ra quyết định quan trọng rằng có nên mang thai không? Đây là việc liên quan tới nửa đời còn lại của chị, cả nhà tôi và anh trai tôi không ai có quyền quyết định thay chị ấy. Nhưng anh trai tôi lại cấm tôi nói ra. Sau khi lớn tiếng đe nạt tôi không được tiết lộ chuyện này, anh lại cầu xin tôi hãy nghe lời anh lần cuối cùng, khiến tôi rất rối rắm và băn khoăn. Tôi cần lời tư vấn đúng đắn và nghiêm túc trong lúc này. Mong mọi người hãy thẳng thắn đưa ra những lời khuyên, góp ý chân thành cho tôi và anh trai tôi.
Theo Trí thức trẻ
Người cũ, anh có nhớ em không? Có những lúc em tự hỏi bản thân mình, có khi nào anh đã nhớ về em - một người luôn yêu anh như sinh mệnh... Em với anh lúc trước rất hay cãi nhau vì những trò chơi trẻ con. Nhưng vào một ngày, trái tim bé nhỏ ấy đã rung rinh trước nụ cười tỏa nắng của anh - nụ cười...