Hạnh phúc vì được sống với giới tính thật
Thấm thoát hơn 2 năm từ ngày quen nhau, những cảm xúc buồn vui đan xen trong mối quan hệ nghịch lý này. Tôi biết rằng “Khi thật sự yêu ai đó mình mới chịu khó ngồi nhìn thẳng vào mắt họ”, cảm giác thật nhẹ nhàng dù đó là ánh mắt của hai người đàn ông.
ảnh minh họa
Tôi và anh quen biết trong một dịp rất tình cờ, anh là bác sĩ chuyên khoa tại một bệnh viện quận, tôi là sinh viên lớp cử nhân về tâm lý học, là người nhà của một bệnh nhân bình thường. Vừa bước vào phòng khám, ánh mắt tôi và anh gần như là một, chúng tôi đứng lặng vài giây không nói điều gì, cảm giác lâng lâng không diễn tả được.
Bỗng cảm giác ấy bị cắt ngang bởi ánh mắt không hiểu chuyện gì của người nhà tôi nhìn cả hai đứa. Anh vội vàng mời tôi và người nhà cùng ngồi, nhìn anh có vẻ bối rối, vẻ mặt lúc đó thật buồn cười. Tôi cũng cố gắng lắm mới không cười thành tiếng. Buổi khám bệnh nhanh chóng qua đi, trong vài phút ngắn ngủi ấy, ánh mắt anh không ngừng liếc nhìn, tôi cũng thế. May khi ấy người nhà tôi chỉ đi kiểm tra sức khỏe định kỳ, chứ mà bệnh nặng chắc tôi và anh không có kiểu ngớ ngẩn như vậy.
Khi ra về anh không quên để lại số điên thoại, kèm theo lời nhắn “Khi nào thấy ông em có vấn đề gì về sức khỏe thì điện thoại cho anh”, thật tình khi ấy tôi đã hiểu được ý định của anh, tôi vẫn gật đầu đồng ý rồi ra về. Dù đã có số điện thoại, được anh chủ động như thế, tôi vẫn chưa dám điện thoại cho anh. Trong đầu cứ nghĩ lung tung, cũng chẳng biết nói gì với anh. Con người thật lạ, lúc cần nói cứ im lặng như câm ấy.
Sau vài ngày, tôi quyết định gọi, chúng tôi bắt đầu hẹn hò. Những lần đi chơi và quan hệ tình dục của hai đứa ngày càng nhiều. Bỗng một ngày anh tâm sự đã có gia đình, con cái, anh không muốn giấu tôi điều gì, tim tôi như thắt lại. Không phải ngạc nhiên vì bị lừa dối mà tôi cảm thấy mình là một phần nguyên nhân gây nên đau khổ cho người thân của anh nếu như mối quan hệ này bị phát giác.
Tôi chỉ biết ngồi lặng người, chẳng nói gì, chỉ nghe anh kể về cuộc đời, mối quan hệ sắp đặt không được như ý của anh và vợ. Đầu tôi cứ nghiêng sang phải rồi sang trái khi nghe anh kể, chẳng hiểu sao mà càng nghe sắc mặt tôi ngày càng không biểu cảm điều gì. Chính điều ấy đã làm anh ngừng nói và hỏi tôi “Sao em lại im lặng”?
Thật tình tôi không biết nói gì, cũng không thể nhảy cẫng lên và hét “Tại sao anh không nói trước điều này”. Tôi chẳng biết làm gì ngoài việc ngồi chồm dậy, ôm cổ anh và nói nhỏ “Rồi mình sẽ cùng nhau vượt qua, đừng lo lắng quá anh”. Đối với nhiều người có thể điều tôi nói là sai trái vào lúc này, vì biết anh đã có gia đình. Với tôi thì ngược lại, tôi và anh là hai người đồng tính.
Video đang HOT
Trong tôi phần nào hiểu được cảm giác đang mắc phải, cảm giác khi hai đứa gặp nhau đã tạo cho tôi một phần nào đó tin tưởng vào tình cảm anh dành cho mình. Tôi đến với anh không phải vì địa vị hay tiền bạc mà vì tình cảm thật của mình.
Tôi chỉ biết trấn an anh, duy trì ở trạng thái tốt nhất mỗi lần gặp mặt. Rồi điều gì đến cũng đã đến, vào một đêm trời mưa, nhà lại cúp điện, tôi nhận được tin nhắn của anh báo “Mình dừng lại đi em, đừng liên lạc với nhau một thời gian. Anh thật sự mệt mỏi với cuộc sống hiện tại, anh có lỗi với em và mọi người”. Tôi biết anh đang có điều gì uẩn khúc mà anh chưa thể giải quyết và cũng không muốn làm tôi suy nghĩ nhiều về điều ấy.
Trời như sập xuống đầu tôi lần thứ hai sau lần anh nói đã có gia đình. Tôi đọc đi đọc lại tin nhắn anh gửi, càng đọc đầu tôi càng trống rỗng, chẳng hiểu những suy nghĩ ban nãy trong đầu tôi giờ bay đi đâu mất tiêu. Không phải vì tôi không trả lời anh mà vì điều này tôi đã dự đoán trước, không ngờ lại đến nhanh vậy. Sau đó tôi cũng trả lời “Anh cứ làm theo những gì cảm thấy nhẹ lòng và tốt đẹp là được”.
Tôi có ngu muội quá không khi miệng nói thế, tim lại luôn mong muốn “Đừng chia tay, xin anh”. Vài ngày kế tiếp tôi như người mất hồn, chẳng làm được điều gì ra trò, cảm xúc đã làm chủ con người tôi vào lúc này, cứ bấm mở rồi lại bấm tắt máy điện thoại. Nhìn số điện thoại anh không biết bao nhiêu lần dù đã biết tất cả dừng lại. Tôi cứ nuôi hy vọng rồi sẽ có ngày chúng tôi bắt đầu lại khi anh tìm được hướng đi tốt cho cả tôi và gia đình anh.
Tôi cứ chờ đợi đến ngày đưa người nhà đi khám bệnh để được gặp anh. Khi thấy tôi anh chỉ biết cúi xuống hoặc nhìn sang chỗ khác, không còn cười nhiều như trước nữa. Tôi không ngừng đấu tranh tư tưởng, tìm hiểu nguyên nhân, cuối cùng anh nói thật “Anh vẫn còn yêu em nhưng phải sống với bề ngoài lạnh lùng khi ở nhà. Anh phải luôn thay đổi tính cách như vậy nên mệt mỏi, sợ một ngày không giấu được con người thật”.
Tôi cho anh thời gian để tự tìm cách tháo gỡ, bên cạnh đó vẫn cầu xin một ngày mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Hơn 3 tháng trôi qua, tôi dần cân bằng lại cuộc sống.
Rồi một ngày anh liên lạc lại, những cái hẹn như buổi ban đầu, anh nói không thể quên tôi, hãy cho anh một cơ hội được ở bên, dù khoảng thời gian ấy cũng có người như tôi tìm hiểu, anh đến với họ vì vấn đề sinh lý.
Thấm thoát hơn 2 năm từ ngày quen nhau, những cảm xúc buồn vui đan xen trong mối quan hệ nghịch lý này. Nhiều lúc tôi phát bực vì tính trẻ con của anh, anh cũng như thế đối với tôi. Lúc rảnh hai đứa chỉ ngồi im nhìn nhau, anh cũng như tôi không hé môi, đơn giản là lời nói qua ánh mắt, chỉ một hành động này thôi tôi đã cảm nhận biết bao sự ấm áp, chia sẻ từ anh. Tôi biết rằng “Khi thật sự yêu ai đó mình mới chịu khó ngồi nhìn thẳng vào ánh mắt người ta”, cảm giác thật nhẹ nhàng dù đó là ánh mắt của hai người đàn ông.
Tôi yêu anh nhiều lắm, trong danh bạ điện thoại của tôi anh luôn nằm trong top 3, sau bố mẹ tôi. Nhiều lúc suy nghĩ: “Phải chăng thượng đế đã đưa chúng tôi đến với nhau, một sự tình cờ”? Anh với tôi giống nhau nhiều quan điểm, không thiếu những tư tưởng đôi lúc lệch pha. Tôi đã cố gắng để vuông tròn điều ấy, anh cũng thế, nhìn cách anh chịu khó theo tư tưởng của tôi lắm lúc thật ngớ ngẩn.
Anh sống vì gia đình và rất nhiều bệnh nhân, gặp tôi anh cứ như con sáo đậu trên cành, kể những chuyện vui buồn, bực tức, có đôi khi cả chuyện bị bệnh nhân ve vãn. Tôi cười khi anh nói: “Em đừng ghen, anh sợ em ghen khi biết có người ve vãn anh”. Ánh mắt và hành động của anh khiến tôi muốn nói: “Hãy cùng em bước tiếp quãng đường còn lại phía trước, dù biết không bằng phẳng, tương tự như con đường mình đã bước qua”.
Theo VNE
Yêu cả hai chị em họ cùng lúc
Tôi là gã Sở Khanh, tôi thú nhận là như vậy và có lẽ, khi biết chuyện này, mọi người cũng chửi rủa tôi như bao gã đểu khác.
Tôi nhận tất cả. Tôi đúng là một gã đểu vì tôi đã trót yêu một lúc hai chị em của em.
Câu chuyện của tôi nói ra thì dài. Ngày tôi vào nam lập nghiệp, tôi đã đem lòng yêu một cô gái dễ thương và xinh xắn. Nhưng khi đó, tôi chẳng nghĩ chuyện tương lai, chỉ yêu cho có, yêu cho vui, thích là yêu chứ tính toán cưới xin thì không bao giờ. Cô ấy cũng yêu tôi và cũng không đòi hỏi gì chuyện cưới xin cả. Chúng tôi chỉ biết, cả hai cùng là người Bắc nên dành cho nhau rất nhiều tình cảm. Tuy vậy, không ai hỏi ai quê quán cụ tỉ ở đâu, nhà cửa, bố mẹ, gia cảnh thế nào, vì lúc đó, với chúng tôi, có được một người như vậy để nương tựa, quan tâm là tốt rồi, không cần phải tìm hiểu quá nhiều.
Có lẽ tôi thoáng và em cũng thoáng. Nhưng chúng tôi không lường trước được sự việc, em có bầu. Lúc này, em bắt đầu lo lắng và sợ hãi, đã yêu cầu tôi và em về Bắc để tính chuyện cưới xin với bố mẹ. Nhưng lúc đó, tôi sợ lắm, vì chưa chuẩn bị gì, tự nhiên dẫn một cô người yêu rồi mang theo đứa con trong bụng về thì tôi chưa dám làm. Tôi sợ bố mẹ sẽ mắng chửi, đi làm việc kiếm tiền, lập nghiệp rồi lại làm ra cái chuyện tội lỗi đó sao?
Có lẽ tôi thoáng và em cũng thoáng. Nhưng chúng tôi không lường trước được sự việc, em có bầu. (ảnh minh họa)
Bố mẹ sẽ không bao giờ chấp nhận cuộc hôn nhân này của chúng tôi. Và một thằng hèn như tôi đã dụ dỗ em phá thai. Dù em không muốn nhưng tôi đã dùng những lời ngon ngọt của mình để khiến em làm theo ý tôi, và em đã làm như vậy trong nỗi đau đớn vô cùng.
Khi đó tôi đã dùng sự quan tâm của mình để động viên em, an ủi em, hi vọng em sẽ vượt qua được cú sốc này. Khi đó, có vẻ như tình cảm của chúng tôi có chút phai nhạt vì tôi đã khiến em phải như vậy mà không chịu trách nhiệm. Và dường như, chuyện đó cũng khiến tôi lớn hơn chút ít, suy nghĩ chín chắn hơn.
Khi tôi muốn bù đắp cho em thì lại có quyết định mới, cơ quan gọi tôi về sau khi hết hạn công tác. Em đã níu tôi ở lại, van xin tôi đừng về nhưng cuối cùng, tôi cũng bỏ em mà đi. Tuy vậy, tôi hứa vẫn yêu em, sẽ đợi em về và chúng tôi sẽ lấy nhau. Nhưng em không đồng ý, vì công việc của em ở đó đang suôn sẻ. Tôi buộc phải bỏ em ra đi mang theo nỗi nhớ nhung vô cùng.
Tôi đã phản bội em, bắt cá hai tay với chính cô em họ của em. Giờ thì tôi là kẻ bỉ ổi, vô liêm sỉ và rất có thể, tôi sẽ mất tất cả, vì họ vốn là chị em của nhau. (ảnh minh họa)
Tôi về Bắc được một thời gian thì mọi thứ cũng ổn định. Tôi thường xuyên gọi cho em để hỏi thăm tình hình của em. Và gã Sở Khanh như tôi đã không thể chờ đợi em thêm. Tôi đã gặp và yêu một người con gái khác, có nét nhang nhác giống em. Đó là cô gái thông minh và xinh đẹp. Chuyện tán gái với tôi không quá khó, một thời gian, em yêu tôi say đắm. Chúng tôi trở thành một cặp đôi hạnh phúc. Dù vậy, tôi vẫn liên lạc và hỏi han em, coi như không có chuyện gì xảy ra. Không phải tôi muốn thế, chỉ là tôi sợ em sẽ coi khinh tôi, sợ em cười vào mặt tôi nên tôi phải làm như mình chưa yêu ai và vẫn chung tình với em.
Và một lần, em về, em bắt gặp tôi và người con gái đó đi với nhau. Có lẽ, em định tạo bất ngờ cho tôi nhưng chẳng thể ngờ, khi em đến nhà dì chơi, em lại gặp tôi ở đó, với tư cách là người yêu của cô em họ em. Tôi choáng váng vì sự xuất hiện của em quá đột ngột. Tại sao lại như vậy, tôi đang yêu cả hai chị em sao? Điều mà tôi không ngờ tới lại xảy ra như trong phim vậy. Giờ thì tôi là một gã Sở Khanh chính hiệu, không còn lời nào giải thích cho chuyện này nữa rồi, tôi cũng cứng họng, không nói được gì luôn.
Tôi đã phản bội em, bắt cá hai tay với chính cô em họ của em. Giờ thì tôi là kẻ bỉ ổi, vô liêm sỉ và rất có thể, tôi sẽ mất tất cả, vì họ vốn là chị em của nhau.
Theo VNE
Cổ tích giữa đời thường qua mai mối Giây phút được gặp anh, yêu anh và rồi cưới anh,đến giờ, với tôi, đó sẽ mãi là những điều đáng giá nhất cuộc đời! Nhiều lúc tôi tự hỏi, những mối tình qua mai mối liệu có lâu bền không? Những chuyện như thế vậy chỉ xảy ra trong xã hội cũ, sau lũy tre làng? Nhưng với chúng tôi, đó là...