Hạnh phúc vì có bố mẹ chồng “vàng mười”
Dù chồng mất đã lâu, nhưng tôi không có ý định đi bước nữa, bởi với tôi hạnh phúc đơn giản là được nhìn thấy con trai khôn lớn nên người, bố mẹ chồng mãi mãi khỏe mạnh.
Hạnh phúc vì có bố mẹ chồng tuyệt vời. (Ảnh minh họa)
Tôi năm nay 37 tuổi, hiện đang làm dâu Hà Nội. Tôi cưới chồng được 12 năm nay. Nhớ lại ngày theo chồng về dinh, giờ đây tôi vẫn không quên được cảm xúc bồi hồi. Khi đó, tôi vô cùng lo lắng, bởi tôi sợ mình sẽ không hòa nhập được với nếp sống bên nhà chồng.
Dù thế, những ngày đầu về làm dâu, tôi vẫn luôn nỗ lực để hoàn thành trách nhiệm của nàng dâu trưởng. Hiểu được sự lo lắng của tôi, bố mẹ chồng đã quan tâm, động viên hết mực. Ngày ngày, mẹ chồng vẫn hướng dẫn cho tôi cách nấu các món ăn mà mọi người thích. Thấy tôi vụng về, chậm chạp mẹ chồng không một lời kêu van mà vẫn kiên trì hướng dẫn. Thi thoảng mẹ vẫn rủ tôi cùng đi mua sắm, rồi đi làm tóc…
Còn bố chồng tôi, những lúc cả nhà cùng uống trà vui vẻ, ông vẫn kể cho tôi nghe về tuổi thơ của chồng. Nói chung, bố mẹ chồng luôn cố gắng để tôi sớm hòa đồng và hiểu nền nếp gia đình hơn. Chính điều đó, càng khiến tôi thêm thương yêu, khâm phục bố mẹ chồng hơn.
Hạnh phúc bên gia đình chồng cứ êm đềm trôi qua khi con trai tôi tròn 2 tuổi. Ngày sinh nhật con cũng là ngày tôi nhận được hung tin chồng tôi đột nhiên qua đời vì tai nạn. Khi đó, tôi như chết lặng, còn mẹ chồng tôi bà ngất đi. Sau đó là những chuỗi ngày cả gia đình đằng đẵng chìm trong đau khổ. Mẹ chồng tôi ốm suốt 3 năm liền vì thương nhớ con trai, còn bố chồng tôi chìm trong khói thuốc lá. Gia đình chỉ có duy nhất anh là con trai, là chỗ dựa của bố mẹ nhưng giờ đây anh đã vĩnh viễn về nơi vĩnh hằng.
Nhiều lần, tôi nhìn thấy mẹ chồng gầy guộc ôm di ảnh con trai mà tim tôi thắt lại. Tôi muốn nói với bà rằng anh vẫn luôn ở đây, vẫn luôn dõi theo bước chân của từng thành viên trong gia đình, nhưng tôi không thể nói nên lời… Phải nhiều năm sau đó, mẹ chồng tôi mới dần lấy lại được thăng bằng.
Video đang HOT
Trở thành góa phụ khi tuổi đời còn khá trẻ, đối với tôi là cơn ác mộng. Thương con dâu, đôi lần bố mẹ chồng khuyên tôi đi bước nữa để lo cho hạnh phúc về sau. Nhưng tôi đâu nỡ, bởi từ ngày anh mất, bố mẹ càng thương con dâu hơn.
Ngày tôi được vinh danh giáo viên dạy giỏi của trường, bố mẹ chồng mừng lắm. Ông bà chuẩn bị tiệc liên hoan, mời anh em nội, ngoại tới dự. Khi đó, tôi hạnh phúc biết chừng nào.
Thời gian trôi đi, đã hơn 10 năm chồng tôi qua đời, tôi dần cảm nhận được bố mẹ chồng như gia đình thật sự của mình. Tôi hoàn toàn không muốn đi bước nữa, bởi hạnh phúc lớn nhất cuộc đời chính là được nhìn con trai trưởng thành, bố mẹ chồng khỏe mạnh đến trăm tuổi.
Theo Doisongphapluat
Chỉ vì bó đậu đũa, mẹ chồng đang yêu quý bỗng trở nên chán ghét con dâu mới ra mặt
Tôi không hiểu thái độ đó của mẹ chồng là sao, tôi cắt bó đậu đũa như vậy có gì là sai mà bà sửng sốt tới vậy?
Trước khi lấy Duy, chúng tôi đã thống nhất sẽ ở riêng. Gia đình cả hai bên đều có điều kiện nên cũng vun vén cho hai vợ chồng được ít nhiều để mua chung cư. Quan trọng là bố mẹ chồng tư tưởng cũng thoáng nên cho vợ chồng son ra ở riêng, tránh phiền hà, đụng chạm rồi dẫn đến những xích mích không đáng có.
Tôi mừng vì được gả vào gia đình điều kiện, bố mẹ chồng tâm lý và chồng thì yêu thương.
Thế nhưng, cuộc sống hôn nhân mới chỉ bắt đầu. Dù không phải sống chung nhưng mỗi cuối tuần chúng tôi vẫn phải về nhà bố mẹ cùng nấu nướng và ăn uống với ông bà.
Mẹ chồng tôi cái gì cũng biết làm, bà đảm đang và cẩn thận. Mỗi bữa ăn bà chuẩn bị cả buổi, từ việc đi chợ lựa đồ, chuẩn bị, rồi nấu nướng. Các bữa ăn dù chỉ cho 3 - 4 người nhưng bà làm 5 - 7 món như cỗ vậy.
Nên bình thường, tôi và chồng sẽ chạy loăng quăng phụ bà việc vặt này kia, còn bà sẽ là người nấu chính nên cũng nhàn. Hôm đó, mẹ mua một bó đậu đũa dài, gọi tôi và chồng xuống nhặt đỗ xào thịt.
Tôi nhìn bó đậu đũa, liền bảo chồng: "Chồng xê ra để em làm một mình cũng được, chỉ chớp mắt là xong ý mà". Tôi cầm dao, lanh lẹ cắt từng khúc đều nhau rồi bỏ vào rổ, mang đi rửa thì mẹ chồng quay sang trợn ngược mắt nhìn. Bà lắp bắp mãi mới lên lời: " Con, con làm kiểu gì thế này?"
Đậu đũa tôi cắt khúc vừa đều vừa đẹp nhưng mẹ chồng lại không hài lòng. (Ảnh minh họa)
Tôi vô tư, cười đáp: "Con cắt đỗ đó mẹ, đều tăm tắp luôn ạ."
Tôi không hiểu thái độ đó của mẹ chồng là sao, đậu đũa thì dùng dao cắt khúc vừa ăn, vừa đều, vừa đẹp, vậy bà còn không hài lòng sao?
Bà lập tức nổi giận, tắt bếp rồi đứng mắng tôi một hồi: "Con không biết tề gia nội trợ, nữ công gia chánh gì à? Đến bó đậu đũa sai làm cũng không nên hồn thì làm ăn được cái gì nữa? Ôi giời ôi khổ thân con trai tôi, bảo sao nó ngày càng gầy gò thế này thì ra vợ nó có biết nấu nướng gì đâu, không ai chăm nó nên ra nông nỗi này đây!"
Bà than vãn, nhiếc móc như thể tôi hành hạ con trai của bà vậy. Tôi ức lắm chứ, chỉ vì bó đậu đũa mà bà nói tôi không ra gì.
Bà càng mắng, tôi càng thấy bực bội. Vốn dĩ, tôi cũng nghĩ bà tư tưởng thoáng, không ngờ bà cũng lạc hậu như vậy. Thời buổi hiện đại, trai gái bình đẳng thì con trai bà cũng phải làm việc cùng tôi chứ. Tôi nấu cơm thì anh cũng phải nấu canh, không có chuyện mình tôi phục vụ chồng đâu.
Tuy nhiên, tôi đủ thông minh để không nói những điều đó trước mặt bà, tôi chỉ im im vâng dạ rồi xin lỗi và cũng bỏ ngoài tai mọi điều bà nói. Nhưng trong thâm tâm, tôi không còn yêu quý bà như những ngày đầu tiên.
Bà chê tôi không biết nấu nướng và bắt tôi qua học. (Ảnh minh họa)
Và thậm tệ hơn, cũng chính từ bữa ăn đó, mẹ chồng tôi không ưa tôi ra mặt. Bà còn nói trước mặt cả nhà: "Con gái con đứa đi làm dâu nhà người ta rồi vẫn chẳng biết nấu nướng gì thì chăm sóc chồng con làm sao? Con liệu liệu mà học nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa đi không thì hai đứa về đây sống chung, giao thằng Duy vào tay con đúng là sai lầm."
Bình thường, khi chúng tôi sang làm cơm thì cả nhà cùng xúm vào làm rồi trò chuyện vui vẻ. Từ sau hôm phát hiện ra tôi nấu ăn tệ bà bắt chồng tôi lên nhà, để tôi phụ bà dưới bếp cho bà dễ bề dạy bảo.
Càng ngày bà càng để ý và soi xét tôi nhiều hơn. Tôi rất sợ mỗi ngày cuối tuần phải sang nhà bố mẹ chồng. Thậm chí, có khi tối trong tuần bà cũng gọi tôi sang. Cứ thế này, tôi sẽ áp lực mà stress mất thôi.
Theo Afamily
Về nhà giữa trưa ngày nắng gắt, nàng dâu gặp cảnh bất ngờ Trong giấc ngủ trưa, tôi mơ màng nghe thấy tiếng khóc của trẻ nhỏ. Tiếng khóc càng ngày càng to khiến tôi tỉnh giấc. Tôi mở cửa để nghe ngóng thì phát hiện chuyện khó tin. ảnh minh họa Công ty tôi làm việc các nhà 10 km. Vì vậy, tôi luôn rời khỏi nhà vào buổi sáng và trở về nhà vào...