Hạnh phúc ở đây chứ đâu anh?
Anh cứ hỏi em, hạnh phúc là gì? Đến bây giờ mà anh vẫn không biết, hạnh phúc là gì sao anh?
Hạnh phúc là thứ mà chẳng có ai định nghĩa giống nhau cả. Với một người mẹ, hạnh phúc là khi con cái mình trưởng thành, sống tốt. Với một người yêu, hạnh phúc là được ở bên cạnh người mình yêu thương suốt cuộc đời. Với người vợ như em, hạnh phúc là có anh ở bên cạnh, có các con, có cuộc sống vui vẻ, đầm ấm. Không cần giàu, chỉ cần sung túc, no đủ, chỉ cần chúng ta bên nhau, vui vẻ, dành cho nhau những tình cảm chân thành là được. Còn với anh, hạnh phúc là gì?
Có lẽ, anh không nghĩ như em, anh cho rằng hạnh phúc là thứ gì đó rất xa xỉ ở bên ngoài, là những cuộc hành trình dài của anh với đồng nghiệp, với thư kí, với những người có chức có quyền trong mối quan hệ làm ăn của anh. Hạnh phúc của anh có thể là được thăng chức, được người khác kính trọng, nể nang vì anh vừa có quyền vừa có tiền. Hạnh phúc của anh chắc là được ăn ngon mặc đẹp, được người khác ngợi khen và có biết bao nhiêu cô gái vây quanh… Thế nên, anh mới không nhận ra em, không nhận các con của chúng ta đang ngày ngày mong anh về, tối nào cũng đợi cơm anh, chỉ cần một bữa ăn ấm cúng, sum vầy bên nhau.
Khi anh chưa có quyền có thế, khi anh chưa có địa vị và tiền tài, anh thường nói với em, &’sau này anh chỉ mong, gia đình mình no đủ, sống vui vẻ bên nhau, con cái ngoan ngoãn, vợ chiều chồng, thế là quá mãn nguyện rồi’.Nhưng lòng tham của con người vô đáy, khi anh đạt được những thứ đó, anh lại mưu cầu cao hơn. Anh có tiền, có công việc tốt, anh muốn mình có chức, được người khác nể trọng. Cái này em không trách anh, như thế là quá tốt, con cái sau này sẽ được nhờ. Nhưng từ lúc có quyền thế, anh thay lòng. Có một vợ anh đòi nhiều vợ, có một người phụ nữ yêu thương anh rồi, anh lại đòi hơn…
Cái này em không trách anh, như thế là quá tốt, con cái sau này sẽ được nhờ. Nhưng từ lúc có quyền thế, anh thay lòng. (ảnh minh họa)
Bây giờ, với anh hạnh phúc là gì hả anh? Đó, lý do em nói hạnh phúc với mỗi người không giống nhau là vậy. Hôm nay anh nghèo, anh ước được sung túc, đó là hạnh phúc của anh. Ngày mai anh giàu, anh ước gì nữa, em không biết. Nhưng với em, một người phụ nữ vốn đã luôn ước ao có một mái ấm vui vẻ, đầm ấm, có chồng yêu thương mình, có con cái ngoan ngoãn nghe lời, hạnh phúc là gia đình. Em cần gia đình, cần anh và cần các con…
Em ngày ngày cam chịu tất cả, chấp nhận chuyện anh đi sớm về tối, chấp nhận chuyện anh mây gió bên ngoài. Bao nhiêu cô gái vây quanh anh, em biết, nhưng em chỉ nhắc nhở anh, đừng làm điều gì có lỗi với em, đừng gây họa bên ngoài rồi sau này con khổ. Em cũng luôn nói với anh rằng, có những thứ đẹp rồi nhưng còn có những thứ đẹp hơn. Có nhiều người yêu được người tốt rồi nhưng lại còn muốn có người tốt hơn. Cái hơn ấy không bao giờ dừng lại. Nếu cứ tìm kiếm cuối cùng sẽ thấy, nhưng tìm đến bao giờ, tìm bao lâu?
Em không nhận mình là người hoàn hảo, cũng không tự đề cao mình. Em biết, anh có thể tìm được một người phụ nữ tốt hơn em nhiều lần. Khi anh giàu có, anh có quá nhiều cô gái vây quanh, cũng có thể một lúc nào đó, anh sẽ so sánh em với bọn họ và anh nhận ra, em chẳng thể bằng người ta. Nhưng anh à, nếu em cũng như anh thì sẽ sao nhỉ? Em cũng so sánh anh với những người đàn ông khác và em cũng sẽ mải miết đi tìm? Chẳng phải gia đình mình sẽ tan nát sao anh? Có bao giờ là đủ với một người có lòng tham, có cái gì là tuyệt đối, là viên mãn? Anh cũng vậy thôi, khi anh nghĩ anh xứng đáng được hưởng những thứ quý giá hơn thế, chính là anh đang hại mình…
Video đang HOT
Em không nhận mình là người hoàn hảo, cũng không tự đề cao mình. Em biết, anh có thể tìm được một người phụ nữ tốt hơn em nhiều lần. (ảnh minh họa)
Đừng bao giờ hỏi em hạnh phúc là gì nữa. Vì chính anh đã không thể hiểu được ý nghĩa của hai từ hạnh phúc. Anh không trân trọng em, không trân trọng gia đình này nên anh ngao du sơn thủy, anh trai gái, bồ bịch, thử hết cô này đến cô khác. Anh mang tiền mình kiếm được đi vung trong khi vợ anh còn khó khăn vô độ…
Em đâu dám quản lý tiền bạc của anh, vì lúc này, anh là người làm ra. Anh có trách nhiệm chu cấp cho mẹ con em, nếu anh làm thì em mừng, còn không, em chấp nhận chắt chiu từng đồng, tiết kiệm lo cho con cái. Ai cũng bảo em sướng khi lấy được người chồng vừa đẹp vừa tài giỏi. Em chỉ cười ngượng chứ đâu dám tự hào. Em không cảm thấy hạnh phúc khi ở bên cạnh anh. Hay là anh hạnh phúc khác em?
Mỗi lần em góp ý với anh là nên quan tâm mẹ con em nhiều chút, thi thoảng đưa các con đi chơi, thi thoảng tặng quà cho các con, làm cho các con cảm giác ba chúng quan tâm chúng thì anh lại bực tức. Anh bảo em &’em còn đòi hỏi gì hơn nữa. Hàng tháng đưa tiền, hết thì phải hỏi, quần là áo lượt, tiền ấy cứ lấy mà tiêu’. Em đâu cần thứ tình cảm vật chất đó anh? Em muốn được ăn ngon mặc đẹp, muốn con mình được sung sướng nhưng không phải như anh nói, cứ mang tiền anh cho rồi đi mà mua.
Em đâu dám quản lý tiền bạc của anh, vì lúc này, anh là người làm ra. Anh có trách nhiệm chu cấp cho mẹ con em. (ảnh minh họa)
Với anh, vợ chồng sống với nhau bao năm tình nghĩa chỉ như vậy thôi sao? Anh à, nếu như anh là một người chồng yêu thương vợ con thật lòng, anh sẽ luôn muốn dùng hành động để quan tâm người khác. Anh sẽ lo cho em từng bữa ăm giấc ngủ, anh sẽ sốt ruột mỗi khi con ốm, mỗi khi em bị bệnh. Anh ơi, anh bây giờ đã có của, có tiền tài địa vị và có cả các cô gái vây quanh anh, nhưng cho em hỏi một điều, anh còn nhớ ngày xưa không? Không có ngày đó, liệu anh có ngày hôm nay?
Hạnh phúc mà anh mải miết kiếm tìm, có lẽ là thứ gì đó cao siêu lắm nhỉ? Nên anh hay nói với em, anh chẳng tìm được hạnh phúc? Với em, hạnh phúc là đây, là anh, là con, là gia đình và một mái ấm… Nhưng anh có lẽ sẽ không bao giờ hiểu được điều đơn giản ấy. Em quá bình dị, còn anh quá cao siêu…
Hạnh phúc ở đây chứ đâu anh, đừng tìm nữa…
Theo VNE
Đau khổ nhìn vợ đi lấy chồng
Để người yêu đi lấy chồng đã quá đau rồi, đằng này, một kẻ như tôi lại phải nuốt nước mắt nhìn vợ mình đi lấy chồng.
Tất cả chuyện này là do tôi, tôi còn oán trách ai được, chính tôi là người đã gây ra tất cả. Tôi đau khổ lắm, những giọt nước mắt tuôn rơi làm tôi thấm thía, ở đời, sai lầm lớn nhất là sự phản bội.
Tôi yêu vợ, tình yêu đầu trong sáng và thánh thiện. Tôi và em có những giây phút mặn nồng bên nhau. Xung quanh em có quá nhiều người đàn ông tốt theo đuổi nhưng vì đã nhận lời yêu tôi, em quyết định không mở lòng với bất cứ ai. Em kiên trì, yêu thương tôi, không bao giờ phàn nàn bất cứ điều gì. Bao giờ em cũng ân cần chăm sóc tôi, cho tôi có được cảm giác yên tâm khi ở bên cạnh em.
Trước khi cưới, chúng tôi đã quan hệ trước hôn nhân. Em nhất định không đồng ý nhưng tôi cứ nài nỉ em, cuối cùng em cũng nhận lời. Chúng tôi tính chuyện có bầu trước khi cưới, và thật đúng là được như ý.
Em có bầu 3 tháng thì chúng tôi cưới nhau. Bao nhiêu tâm sức tôi dồn cả cho em, lo cho em và con. Tôi từ một gã đàn ông chưa biết đến trách nhiệm là gì thì bây giờ, tôi lo từng bữa cơm cho vợ con mình. Tôi mong em có sức khỏe tốt để chúng tôi được hạnh phúc chào đón đứa con đầu lòng.
Biết con là con gái, tôi có cảm giác không vui lắm, vì tôi mong muốn có con trai đầu lòng. Nhưng mà biết làm sao được, mọi sự đã an bài. Vợ tôi thì rất thích con gái, trái ngược hoàn toàn với tôi. Vợ lúc nào cũng lo cho tôi dù là em đang mang bầu. Em vẫn luôn chăm sóc, chuẩn bị cơm nước chu đáo cho người làm chồng như tôi.
Vợ tôi là người đàn bà tốt, em cư xử hòa thuận hai bên gia đình nội ngoại, công bằng, tôi không phải suy nghĩ gì cả. (ảnh minh họa)
Sinh con xong, em bận rộn chăm con cái, không còn chăm sóc được chồng nhiều như trước. Tôi hiểu tất cả chuyện này nên thông cảm cho em. Đàn bà là vậy, khi có con rồi, chồng thường không có chỗ đứng duy nhất nữa. Tôi phải chấp nhận thôi vì con gái đáng yêu mà. Tôi có trách nhiệm hàng tháng lo tiền sữa, tiền bỉm cho con, còn lo sinh hoạt gia đình. Vợ tôi cũng đi làm, hai vợ chồng cố gắng tiết kiệm từng đồng để sau này còn tính chuyện tương lai. Tiền kiếm không nhiều nhưng chúng tôi luôn nhắc nhở nhau phải tiết kiệm.
Vợ tôi là người đàn bà tốt, em cư xử hòa thuận hai bên gia đình nội ngoại, công bằng, tôi không phải suy nghĩ gì cả. Bố mẹ tôi đối với em cũng bình thường, không soi xét gì con dâu. Không ở chung nên em cũng không có gì phải bận lòng cả.
Thời gian em mang bầu và sinh con, vì không nhịn được chuyện vợ chồng, tôi đã lén lút ra ngoài lăng nhăng với một người con gái. Khi em sinh xong, nhìn em xồ xề lại không hề bận tâm chuyện vợ chồng nên tôi vẫn tiếp tục lén lút với người con gái kia. Sau nhiều lần lén lút thành công, tôi cảm giác như cuộc tình này an toàn và cứ tiếp tục có bồ suốt thời gian dài. Dường như vợ tôi đoán được tôi lăng nhăng, nhiều lần em nói bóng gió, cảnh báo tôi rằng &'với em, em có thể bỏ qua cho người đàn ông nào mắc lỗi mà nhận ra lỗi lầm. Nhưng khi biết lỗi mà cố tình lần nữa, em sẽ không bao giờ chấp nhận'. Em có nói với tôi về chuyện của anh bạn thân của em. Em kể về chuyện cô vợ anh ta cam chịu mấy lần chồng ngoại tình mà vẫn tha thứ. Rồi em nói, nếu em phát hiện chồng em như vậy, lập tức cắt đứt. Em nói rồi cười hề hề. Tôi còn tưởng em đùa nên không bận tâm.
Hóa ra, em đang cảnh báo tôi vì em đã đoán được nhiều chuyện nhưng vì bận chăm con, em không có thời gian nói tôi. Những lời em nói, tôi vốn coi thường. thế nên, lần ấy, khi em theo dõi và bắt gặp tôi ngoại tình, mặt em tím tái. Em lao tới tát tới tấp vào cô bồ, em sỉ vả tôi hết lời...
Tôi đau khổ quá, tôi mất cả vợ lẫn con. Ngày em đi, nước mắt tôi rơi, nhìn em lên xe hoa mà lòng tôi quặn thắt. (ảnh minh họa)
Thời gian sau đó, dù tôi có van nài thế nào em cũng mặc kệ. Em để tôi một mình, em bỏ về nhà mẹ đẻ mang theo con. Con tôi còn nhỏ, tôi đã xin lỗi em nhưng em quyết định ra đi. Tôi cầu xin em cho tôi cơ hội nhưng em nói, em đã cho tôi quá nhiều hi vọng rồi, đã nhiều lần cảnh báo nhưng tôi vẫn cứ cố tình làm thế. Tôi đau lòng lắm, không biết làm cách nào để níu kéo em ở lại.
Tôi còn nhờ bố mẹ đẻ của em nói đỡ, em cũng không đồng ý. Em bảo, em vốn đã tiêu cực về cuộc sống hôn nhân, vốn đã sợ hôn nhân nhưng vì em tin tôi nên cố gắng tin vào tình yêu của tôi. Thế mà giờ đây tôi phản bội em, em không còn gì để nói, cũng không còn gì để tin nữa. Em chán ngấy rồi, muốn làm mẹ đơn thân.
Em bỏ tôi thật rồi, tôi có van nài thế nào em cũng không chịu. Hơn 1 năm trôi qua, tôi vẫn theo dõi tin tức của em và con. Rồi hôm nay, tôi nghe tin em lấy chồng. Tôi choáng váng quá. Em bảo là em chán hôn nhân, thế mà em lại đi lấy chồng sao? Chồng em là người đàn ông cũ, người từng hết lòng hết dạ vì em nhưng em không yêu. Cho đến khi em có chồng, anh ta vì yêu em mà không chịu lấy vợ. Bây giờ thì họ thành đôi, chấp nhận nuôi con riêng của vợ.
Tôi đau khổ quá, tôi mất cả vợ lẫn con. Ngày em đi, nước mắt tôi rơi, nhìn em lên xe hoa mà lòng tôi quặn thắt. Cái giá phải trả quá đắt, tôi không có cơ hội sửa sai. Tôi nghĩ thế nào em cũng tha thứ cho tôi khi tôi van nài em, khi là lần đầu tiên tôi phạm lỗi. Nhưng mà, em quá cứng rắn...
Tôi sai rồi, tôi muốn quay lại ngày xưa, chỉ là bây giờ, em đã là vợ của người ta...
Theo VNE
Làm chồng mệt quá! Làm một người đàn ông đã gánh trách nhiệm nặng nề rồi, làm chồng còn gánh trách nhiệm nặng gấp 10 lần như thế. Các bà vợ cứ xem thường các ông chồng chúng tôi, nói chúng tôi này nọ, ham vui, ưa nhậu nhẹt, thích rượu chè, hoặc là nghi ngờ chúng tôi lăng nhăng nhưng lại không hiểu, nỗi khổ làm...