Hạnh phúc ngắn ngủi
Cô nghẹn ngào không nói được thành lời, chỉ biết khóc sau lưng anh.
“Có phải cô đã đặt yêu thương không đúng người và bây giờ phải vật vờ tìm cách quên đi?”Cô đã tự hỏi bản thân mình rất nhiều lần và cũng không thể có một câu trả lời đàng hoàng.
Người ta nói vẫn nói cô mạnh mẽ lắm, nhưng ít có ai biết đôi khi cô cũng yếu mềm. Cô chủ động trong tình cảm của mình, yêu ghét được cô phân biệt và xác định rất rạch ròi. Vì vậy từ đầu cô cũng thừa biết mối quan hệ này sẽ không dễ dàng một chút nào.
Người ta rất bất ngờ trước sự chăm sóc cô dành cho anh. Cô chăm sóc anh xuất phát từ tình cảm, chứ chẳng phải dùng điều đó mà trói chặt anh. Món ăn cô nấu tuy không xuất sắc nhưng cũng có nét đặc biệt riêng, quà handmade cô làm không khéo nhưng cũng không quá đỗi tệ hại. Mắt anh tròn xoe khi nhận được quà, câu nói quen thuộc về đồ ăn ” Sexy quá à!” và cả nụ cười của anh là tất cả những gì cô muốn.
Cô sợ lắm một ngày, nhìn vào gương là một cô gái lạnh lùng. Nụ cười tắt hẳn, hàng mi chôn dấu một nỗi buồn.
Cô sợ lắm một ngày, mình sẽ lại tự h.ành h.ạ bản thân. Rạch tay, uống t.huốc n.gủ, chán ăn, tụt mute với công việc.
Cô sợ lắm một ngày, trái tim cô thoi thóp. Hình ảnh anh xuất hiện khắp nơi, cô chỉ biết vùi mình vào giấc ngủ để lẫn trốn yêu thương đã vụn vỡ.
Cô sợ lắm một ngày, mọi người xung quanh nhìn cô bằng ánh mắt thương hại. Yêu nhiều nhưng không tìm được ai làm chỗ dựa, lầm lũi qua ngày tháng một mình.
Ừ thì cô thương anh và anh cũng thương cô.
Ừ thì vẫn bên nhau nhưng đến khi hết thời gian thì phải chấm dứt.
Video đang HOT
Ừ thì cô giữ anh lại chỉ để yêu thương chứ không cần ràng buộc.
Ừ thì cô chấp nhận là một người lặng lẽ chăm sóc anh.
Nhưng liệu có thay đổi được gì?
Nhưng liệu anh có thể ở lại bên cô? Nhưng liệu cô có gục ngã khi anh ra đi?
Nhưng liệu bao lâu thì cô quên anh?
Lang thang bên anh giữa đường phố Sài Gòn vào 11 giờ đêm, có lẽ đây là lần đầu và cũng là lần cuối.
Tất cả cứ như một vòng lẩn quẩn đẩy cô vào sợ hãi, ép cho nước mắt chảy ra, giọng nói nấc nghẹn.
Gương mặt cô nhá nhem nước mắt hiện rõ qua kính chiếu hậu, đôi bàn tay lạnh ngắt, cả cơ thể run lên trong cái áo khoác to đùng của anh.
Cô nghẹn ngào không nói được thành lời, chỉ biết khóc sau lưng anh. Dường như anh cũng hiểu điều đó, qua ánh mắt anh nhìn cô đầy yêu thương và chua xót.
Bàn tay anh nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay cô, chiếc xe vẫn cứ lăn bánh không ngừng. Bóng anh khuất dần sau ánh đèn đường, chỉ còn mỗi mình cô.
Hạnh phúc vốn dĩ là ngắn ngũi vì vậy nếu vẫn còn có thể làm cho anh hạnh phúc, cô sẽ tiếp tục. Đến khi mà cô không còn cái quyền đó nữa thì cô sẽ chấp nhận ra đi, trả anh lại cho người ta. Vì vốn dĩ chưa bao giờ anh là trọn vẹn của cô!
Theo VNE
Mất người tình đại gia, cô gái như kẻ điên
Đứa con gái họ tin tưởng và hi vọng giờ trở thành người điên điên, dại dại vì tình yêu với gã đàn ông có vợ.
Tình yêu của kẻ thứ ba
Nguyễn Thị Hoa sinh năm 1979 bị tâm thần đã 3 năm nay. Hoa là con gái thứ 4 trong 5 anh chị em ở Hậu Lộc, Thanh Hóa. So với hai người chị gái, Hoa xinh xắn hơn hẳn với gương mặt trái xoan, dáng người cao ráo, nước da trắng hồng. Theo lời bà Đinh Thị Vân, mẹ Hoa thì cô rất thích tiêu t.iền và ăn diện.
Sau khi học xong trung cấp, Hoa được anh cả xin cho vào làm kế toán ở một công ty vật tư ngành mỏ ở Cẩm Phả, thu nhập tuy không cao nhưng ổn định. Nhờ công việc này, Hoa quen Vũ Sỹ Phương. Dù biết Phương có gia đình, Hoa vẫn không ngăn được con tim của mình. Cô mê muội đem tình yêu trao cho người đàn ông có vợ.
Đổi lại, Phương lo cho Hoa mọi thứ và lấy lòng người đẹp rất chu đáo. Ngoài vẻ đẹp của Hoa, Phương còn cần cô "trợ giúp" chuyện làm ăn bởi thầy bói phán nếu có quan hệ với phụ nữ t.uổi Kỷ Mùi sẽ giúp anh ta kinh doanh phát đạt. Từ khi gặp Hoa, anh ta thấy điều đó nghiệm. Nhờ thế Hoa vừa có t.iền, vừa có mọi thứ cô muốn.
Phương và Hoa sống với nhau như vợ chồng. Anh ta mua cho Hoa một căn nhà ở thành phố Hạ Long, đây cũng là chốn đi về thứ 2 của Phương. Phương cho Hoa t.iền đi cắt mí, nâng mũi và cô còn có t.iền gửi về cho bố mẹ.
Trong thời gian yêu nhau, nhiều lần Hoa có bầu, Phương đều đưa t.iền để cô đi giải quyết. Sau này, Phương bắt Hoa đi đặt vòng tránh thai để quan hệ t.ình d.ục an toàn, không lo để lại hậu quả. Gần chục năm làm bồ nhí, khi nhận thấy vị trí của mình mong manh, Hoa đòi một danh phận. Lúc ấy Phương nói anh ta không muốn mất gia đình. Mỗi lần gặp nhau, Hoa và Phương lại cãi cọ chuyện con cái. Hoa muốn có con để giữ chân người tình nên cô đã âm thầm đi tháo vòng để lừa Phương vào tròng. Nhưng Hoa không ngờ Phương đã giáng cho cô cái tát nảy lửa và tuyên bố không lo cho cô và con. Thấy Phương làm căng, Hoa vừa sợ Phương bỏ, vừa sợ mất tất cả nên một lần nữa cô lại đi phá thai.
Hơn 3 năm nay ngày nào Hoa cũng sống trong trạng thái mộng mị (Ảnh minh họa)
Phát điên vì đại gia dứt áo ra đi
Sau lần phá thai đó, tình cảm của Phương và Hoa bắt đầu xuống dốc. Phương luôn đề phòng Hoa, anh ta cũng ít gặp cô hơn và không ở qua đêm với cô như trước. Phương chuyển tên căn nhà đứng tên anh ta và Hoa cho riêng Hoa. Cô không biết rằng đây là những thứ mà Phương muốn bù đắp cho gần chục năm sống như vợ chồng.
Khi căn nhà sang tên cho Hoa xong cũng là lúc vợ Phương biết chuyện và thuê người dằn mặt Hoa vì tội cướp chồng. Hoa bị đ.ánh thâm tím mặt mày, bị cắt tóc như đàn ông... Bà Vân chỉ nhớ khi từ quê ra thì con gái đã thân tàn ma dại, còn Phương thì "quất ngựa truy phong".
Từ đó Hoa chưa bao giờ gặp lại Phương. Anh ta cũng thay đổi luôn số điện thoại liên lạc. Mất người tình đại gia, Hoa như kẻ điên. Những ngày đầu Hoa bán hết tài sản, trong đó căn nhà được 2,3 tỷ đồng. Có t.iền, Hoa đi mua sắm không tiếc tay, cô mua rất nhiều rồi sau đó lại đ.ập p.há. Hàng đêm cô khóc lóc vật vã khiến bố mẹ phải bỏ quê ra Quảng Ninh, mua một căn nhà cấp 4 ở tạm để giữ con. Có hôm hai vợ chồng già nuốt nước mắt trói con gái lại.
Chỉ tay vào mấy chiếc đồng hồ bị đ.ập vỡ, bà Vân kể: "Có ngày nó mua cả chục cái. Con bé có sở thích đeo đồng hồ". Chỉ sau 3 tháng, Hoa đốt sạch số t.iền cô bán căn nhà. Hết t.iền, Hoa lại mang những đồ trang sức Phương tặng ra bán. Bà Vân chỉ mong con về quê nhưng Hoa kiên quyết ở lại, đòi đi tìm Phương. Gần một tháng, cả gia đình không biết Hoa đi đâu. Khi đưa được con gái về nhà, Hoa đã bị hoang tưởng nặng.
Hơn 3 năm nay ngày nào Hoa cũng sống trong trạng thái mộng mị. Cứ về đêm, Hoa lấy điện thoại, điện lung tung rồi gọi tên người yêu. Không gọi được, cô cười rồi khóc, quay ra c.hửi tục tĩu. Bà Vân nói: "Đưa nó về quê vài hôm nó lại trốn ra đây nên vợ chồng tôi phải ở lại với con. Khổ nhất là bố nó, 72 t.uổi giờ vẫn phải đi mua cây tre, cây dùng về đan rổ rá bán cho người ta kiếm tiền".
Bố Hoa là bộ đội về hưu. Ông bảo ngày ở chiến trường, bom đạn không làm ông khổ mà giờ hòa bình, ông vật lộn với con vì điên tình. Hàng tháng ông vẫn đi xe buýt đến bệnh viện lấy thuốc cho con với hi vọng con gái tỉnh táo hơn để bố mẹ già bớt khổ.
Theo VNE
Choáng váng với lối sống quá Tây của mẹ chồng Sau khi làm con dâu bà, tôi đi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Ngày tôi theo anh về nhà ra mắt mẹ, bà nhìn tôi từ đầu đến chân, nheo nheo mày rồi "phán": "Thời đại gì rồi còn quần bò, áo sơ mi cắm thùng. Ngày mai mặc váy đi cháu, chân dài thế kia mà không mặc váy...