Hạnh phúc muộn màng ở “thung lũng hoàn lương”
Họ là những con người đã có một thời lầm lỡ, khi được trở về, họ đã làm tất cả để quên đi quá khứ.
Nhiều năm trôi qua, gần ba mươi con người từng là trại viên của Trung tâm Giáo dục dạy nghề 05-06 (Đà Nẵng) ngày ấy giờ đã có cuộc sống yên bình, hạnh phúc dẫu còn nhiều khốn khó…
Muôn nẻo đến với “ thung lũng hoàn lương”
Chẳng biết vì sao những người dân ở đây gọi mảnh đất này bằng cái tên như thế. “ Thung lũng hoàn lương” là thung lũng nhỏ, êm đềm bên bến sông Cu Đê. Đây cũng là lối vào thung lũng này trong xóm nhỏ Bầu Bàng (thôn Lộc Mỹ, xã Hòa Bắc, huyện Hòa Vang, TP.Đà Nẵng). Dưới bến sông, người phụ nữ chèo đò – có thâm niên gần 20 năm – trầy trật giữ chiếc đò mỏng manh đưa chúng tôi vượt sông qua bờ Lộc Mỹ.
Trong câu chuyện rôm rả, người phụ nữ chèo đò nói: “Các anh chị nhà báo vào thung lũng để viết về trại viên 05-06 chứ gì? Lâu lâu mà thấy người từ ngoài vào là chúng tôi biết ngay. Tuy xóm này cuộc sống còn nhiều khổ cực, nhưng được cái là lạ nhất Đà Nẵng đấy!”.
Hỏi ra mới biết, người phụ nữ này cũng đã từng là một trại viên. Sau khi hết thời gian trong trại 05-06, chị về đây sống một cuộc đời an bình, thanh thản. Chị tên Trần Thị Phúc, 53 tuổi quê Điện Bàn, Quảng Nam. Trên chuyến đò đưa chúng tôi đến với những mảnh đời hoàn lương như lời kể của chị, chị chậm rãi kể về cuộc đời mình như một cuốn phim buồn giữa mênh mông sông nước Lộc Mỹ.
Ba mẹ mất sớm, những năm 1977, 1978, chị Phúc đã lỡ dấn thân vào chốn “lầu xanh”, trở thành một gái làng chơi khét tiếng Đà Nẵng thời bấy giờ. Sống lang bạt kỳ hồ với những cuộc tình một đêm với nhiều kẻ có tiền được một thời gian, chị bị đưa vào trại phục hồi nhân phẩm 4 năm. Đây là quãng thời gian để chị nghiền ngẫm lại những lỗi lầm mình đã gây ra và chuẩn bị tâm lý chia tay quá khứ, tìm đường hướng thiện. Cơ hội làm lại cuộc đời đến với chị. Chị cho rằng đó là bước ngoặt cuộc đời dẫn lối cho chị thực hiện ước mơ hướng thiện của mình: ngày chị được làm cô dâu với trại viên cùng trung tâm là anh Nguyễn Văn Tài.
Đám cưới của hai người được cán bộ trung tâm cho phép tổ chức năm 1980, với những tình cảm đơn sơ và ấm nồng của mọi người trong trung tâm. Cuối năm ấy, chấp hành xong thời gian cải tạo, hai vợ chồng chị đã chọn thung lũng Lộc Mỹ an cư lập nghiệp. Bây giờ, anh chị cũng đã có con khôn lớn, yên bề gia thất và có cháu ngoại 14 tuổi, được đến trường học chữ đàng hoàng. Đó là niềm vui, niềm hạnh phúc bất tận của anh chị trên bước đường hoàn lương, làm lại cuộc đời của mình…
Rời con đò nhọc nhằn của chị Phúc, thôn Lộc Mỹ hiện ra giữa không gian lọt thỏm bốn bề núi non. Chúng tôi lại có dịp gặp “cựu trại viên” Trần Thị Minh Nguyệt (57 tuổi), thời còn niên thiếu chị được mệnh danh là “kiều nữ” bởi nhan sắc nhất nhì ở vùng đất Chu Lai (Quảng Nam). Do ba mẹ mất từ nhỏ nên lớn lên chị sớm sa ngã vào vòng xoáy của kiếp hồng nhan chốn thanh lâu. Không một mảnh giấy tờ tùy thân, năm 1979 chị bị “hốt” vào trung tâm phục hồi nhân phẩm.
Rời trại, được nhiều trại viên khác động viên, chị về Lộc Mỹ sống chung đến bây giờ. “Tui vốn phải nhiều năm sống cô lập giữa đời, nên bây giờ quen rồi cảnh tự sống, tự làm, tự ăn. Ở đây có chị, có em cùng cảnh ngộ để đêm về chuyện trò với nhau sau ngày làm việc nên vui lắm”, chị Nguyệt tâm sự. Bên nhà chị Nguyệt, vợ chồng anh Tại-chị Quyên cũng được các cán bộ trong Trung tâm 05-06 đồng ý cho kết duyên vào năm 1991.
Sau một năm ra trại, cả hai đã đồng lòng về sinh sống ở Lộc Mỹ, cùng chắt chiu làm lụng nuôi nhau. Sau đó, chị sinh được bé gái kháu khỉnh – Huyền My. Được cha mẹ lo cho đến trường học bằng bạn bằng bè, nay My đã tốt nghiệp và đang làm việc ở Đà Nẵng.
Video đang HOT
Trong xóm, gần nhà chị Nguyệt còn có rất nhiều những mảnh đời chọn nơi này làm chốn hoàn lương. Gia đình chị Huỳnh Thị Lệ cũng là một trong số rất nhiều cựu trại viên nơi này. Trước đây, chị cũng từng là một “nữ giang hồ có tiếng” ở đất này. Nhưng sau khi được học tập ở trại, chị đã quyết tâm từ bỏ con đường giang hồ của mình, chọn một cuộc sống ẩn dật nhưng thanh thản. Chị bảo nếu kể về những ngày tháng trước đây, chỉ thấy buồn. Nhưng âu đó cũng là số phận. Có như thế chị mới đến đây và được làm bạn với những người có cùng một quá khứ như mình, để cùng nhau vươn lên.
Những mảnh đời hướng thiện
Tại thung lũng, mọi người dân còn đặt cho xóm này một cái tên khác là “Xóm hoàn lương”. Không còn mặc cảm như những ngày mới hòa nhập cộng đồng, bất kỳ ai trong số họ cũng sẵn lòng kể lại những mẩu chuyện buồn vui của cuộc đời mình. Quả thật con đường hoàn lương của những “cựu trại viên” ở thôn Lộc Mỹ này khiến chúng tôi vô cùng cảm phục.
Cảnh lao động sản xuất của người dân nơi thung lũng hoàn lương
Ngày lại ngày, họ rau cháo nuôi nhau, cùng sẻ chia sướng khổ, vui buồn, học tập, giúp đỡ nhau phát triển kinh tế, phát triển đồi rừng. “Sống bên nhau như vậy là hạnh phúc rồi. Chúng tôi bây giờ ai cũng cầu mong cái ngày buồn xưa ấy sẽ ngủ yên, để hướng tới một cuộc đời mới tươi sáng, tốt đẹp hơn. Mong nhất là lũ trẻ mai này không còn mặc cảm vì cuộc đời cha mẹ chúng nữa” – chị Quyên nói.
Ngoài những người từng là trại viên, nơi đây còn có cả những người đã biết vượt qua tất cả quá khứ để sống một cuộc sống êm ấm bằng tình yêu thương và sự sẻ chia. Câu chuyện của vợ chồng anh Nguyễn Văn Sáu (54 tuổi) và chị Bùi Thị Sĩ (49 tuổi) là một điển hình như thế. Nên duyên năm 1989, hai vợ chồng quyết định về đây khai hoang vỡ đất. Đến hôm nay, cái ăn cái mặc của vợ chồng anh đã có phần dư dả. Trong nhà đã có xe máy để đi; tivi, đầu máy để xem; có con trâu, con bò làm vốn. Ngày trước, anh Sáu vốn là một thanh niên thành phố Đà Nẵng, vì cuộc sống khó khăn, anh quyết định vào Lộc Mỹ làm kinh tế mới.
Một cựu trại viên
Gặp chị Sĩ, anh hiểu rõ chị là nữ trại viên 05-06, từng lầm lỡ với bụi trần, phải vào trường phục hồi nhân phẩm, nhưng anh Sáu vẫn quyết định kết duyên với chị mặc cho ba mẹ và những người thân trong gia đình quyết liệt phản đối. Cười thật tươi bên người vợ, anh Sáu nói: “Hạnh phúc với tôi là một cái gì đó rất giản dị, bởi khi đó con người ta thực sự vượt qua được những toan tính, dị nghị, và cả những bất hạnh của đời thường để rồi sống thật với con người của chính mình”. Khâm phục anh, người dân nơi đây tín nhiệm bầu anh làm phó trưởng thôn phụ trách kinh tế. Những việc anh làm đều được bà con chòm xóm noi theo, học hỏi.
Trong câu chuyện với anh Sáu, chúng tôi hiểu rằng xã hội hôm nay đã thực sự xích lại gần hơn với những người một thời lầm lỗi, cho họ một đời thường để sống bình thường như bao nhiêu con người khác.
Nhìn những khuôn mặt rạng ngời niềm hân hoan đang chăm sóc những luống rau tươi non trong nắng mới, tôi hiểu rằng, những con người ở đây có thể đã từng lầm lỡ với xã hội, nhưng giờ đây họ là những con người đầy nghị lực trên nẻo đường hoàn lương để hướng tới một tương lai tươi sáng hơn.
Ông Phạm Tân Minh, trưởng thôn Lộc Mỹ chia sẻ: “Xóm hoàn lương này đã chiếm hơn 1/3 số hộ dân đang sinh sống trong toàn thôn. Những năm qua, tất cả các hộ đã được hỗ trợ xóa nhà tạm, từng bước ổn định cuộc sống. Thời điểm này, trong số đàn gia súc, gia cầm gần 2.000 con hiện có, các gia đình ở “xóm hoàn lương” chiếm tỷ lệ tới 1/4.
Điều này khẳng định, họ đã nỗ lực rất nhiều để phấn đấu, hoàn thiện mình, xóa hết mọi mặc cảm của cuộc sống để hòa nhập cộng đồng sống tốt, sống có ích”. Theo ông Minh, mong ước lớn nhất của gần 30 hộ dân “cựu trại viên 05-06″ là những năm tới sẽ có những dự án được các cấp quan tâm như bê-tông hóa những con đường, có những khu vui chơi giải trí phục vụ cho sinh họat của người già, con trẻ vùng đất này.
Theo Dòng đời
Khi lâm tặc thành "kiểm lâm"
Những "lâm tặc" một thời tung hoành trên các cánh rừng giờ đã hoàn lương, tình nguyện ngày ngày đi tuần tra, bảo vệ rừng. Người dân gọi họ là những "kiểm lâm không lương".
Theo dấu chân của ông Nguyễn Văn Bồng (65 tuổi), chúng tôi về khóm 7, thị trấn Khe Sanh và dạo qua một vòng xã Tân Liên, huyện Hướng Hóa, tỉnh Quảng Trị. Nơi đây từng là điểm nóng về tình trạng phá rừng khi nhiều rừng thông bạt ngàn nay chỉ còn trơ đồi trọc.
Nặng nợ với rừng
Sáng sớm tinh mơ, cùng nắm hương nghi ngút trong tay, một nhóm người bày biện lễ vật cúng mở cửa rừng. Đội trưởng Nguyễn Văn Bồng thắp hương, lầm rầm cầu khấn: "Năm mới, mong thần rừng cho chúng con được sức khỏe, gia đình bình an. Anh em chúng con ở đây đều thành tâm bảo vệ những vạt rừng này". Xong xuôi, họ tản ra để đi tuần, chia nhau những khu rừng được dự đoán có nguy cơ bị phá hoại trong ngày hôm đó.
Đội giữ rừng có sự tham gia của những chú chó săn
Băng qua con đường rừng, ông Bồng kể: "Trước đây, tôi ở thôn Đại Thủy, xã Tân Liên, làm thợ sơn tràng. Ngày thường thì đốn củi khô bán khắp các chợ và quán xá trong làng xã, hết đợt tôi lại đi làm thuê. Vì thế, dân trong thôn cứ bảo tôi là "thợ đụng". Đến khi Lâm trường huyện Hướng Hóa mở chiến dịch trồng cây thông lấy mủ, tôi mới có công việc ổn định". Gia đình ông Bồng đấu thầu trồng được mấy hecta thông rồi khai thác nhựa thông. Ngay từ những ngày đầu, ông và một số hộ dân đã liên kết với các kiểm lâm để bảo vệ những khoảnh rừng mình được giao.
"Đội khai thác mủ thông của chúng tôi có 14 thành viên. Mỗi người đều được phân một khu vực cụ thể, có người lên tới 4-5 ha. Hằng ngày, công việc của chúng tôi là đi cạo mủ. Vì vậy, cây thông nào chúng tôi chả biết, có xê dịch gì là chúng tôi trực tiếp báo cáo với bảo vệ hay lâm trường liền" - ông Bồng nói.
Khi người dân có rừng thông để làm kinh tế cũng là lúc "lâm tặc" hoạt động trên diện rộng. Đây là khu vực rừng trồng, hầu hết cây cối đều gần 30 năm tuổi nên chỉ cần hạ được 1 cây, bọn phá rừng sẽ thu về món hời khá lớn. Trước đây, nhóm ông Bồng chỉ mang 1 chiếc rựa đi bảo vệ rừng. Bây giờ, do "lâm tặc" hung hãn dùng máy cưa chống trả nên đội phải trang bị cho mình nhiều "đồ nghề" thiện chiến.
Mỗi thành viên trong nhóm đều nuôi 3-4 chú chó săn thiện nghệ, chỉ cần đánh hơi thấy người lạ là chúng sủa ầm ĩ đánh động đội giữ rừng. Theo các thành viên trong đội, đội ngũ chó săn của ông Nguyễn Văn Tuân đông đảo nhất, nhiều lần từng làm cho bọn phá rừng và trộm nhựa khiếp vía.
Gặp chúng tôi, như để biểu diễn, chỉ sau vài cái huýt sáo và tiếng "xuỵt" liên hồi, đàn chó 4 con của ông Tuân thi nhau quần thảo, sủa vang cả một vạt rừng. Ông Tuân cho biết: "Địa hình ở đây dốc lắm, toàn là rừng một mái, đi đứng không cẩn thận sẽ ngã dúi dụi. Thế mà sơ hở một tí là bọn phá rừng rã từng cây một đem về nhà. Chúng tôi sinh sống nhờ rừng nên cố bảo nhau ra sức mà giữ gìn, chả đòi lương bổng hay trợ cấp gì cả".
Trong lúc trò chuyện, có người trong đội còn bồi hồi về quá khứ: "Lúc trước, bọn tôi là &'lâm tặc" cả đó. Ngày xưa có biết gì đâu, thiếu củi thì vào rừng chặt phá, thiếu chỗ trồng cây là đi khai hoang bừa bãi. Bây giờ nghĩ lại thấy mình có lỗi với rừng nên phải chú tâm bảo vệ thôi...".
Ông Nguyễn Văn Bồng làm lễ khấn, thề giữ rừng
Bao dung với thiên nhiên
Đi vòng vèo một hồi xuyên qua cánh rừng cũng là lúc đồng hồ điểm 12 giờ, trong bụng đã đói, đội giữ rừng lấy điện thoại, í ới báo cho nhau điểm tập trung ở đầu cánh rừng. Nơi đây, họ đã dựng tạm một căn chòi để nghỉ trưa cũng như thay phiên nhau trực trong đêm chống "lâm tặc". Trong chòi, một thành viên của đội đang chuẩn bị bữa cơm trưa đạm bạc. Bữa ăn hôm nay đặc biệt đậm đà khi nhiều cụ cao niên trong thôn Đại Thủy (xã Tân Liên) cũng đến góp vui.
"Chúng tôi sinh sống nhờ rừng nên cố bảo nhau ra sức giữ gìn, chẳng đòi lương bổng hay trợ cấp gì cả". "Kiểm lâm viên" Nguyễn Văn Tuân
Theo các cụ, nhờ đội giữ rừng mà tình trạng gỗ thông bị cưa xẻ và tuồn ra ngoài giảm hẳn, thậm chí đã chặn đứng được bọn phá rừng. Cụ Lê Quận Thám, Chủ tịch Hội Người mù huyện Hướng Hóa, tâm sự: "Tôi mù lòa đến nay đã mấy chục năm. Thời mắt còn sáng, những cây thông mới bén rễ, giờ thì ôm một vòng tay tôi mà chả hết được. Có được như vậy đâu đơn giản! Rừng có sẵn thì giữ đã đành, rừng trồng cũng phải giữ chứ, không giữ thì "lâm tặc" đốn sạch".
Những người ở đây có một tấm lòng thật bao dung với rừng núi. Thông thường, nếu chặt trộm trót lọt một cây thông chừng choàng tay một người ôm thì có thể giúp cả nhà sống suốt cả tháng. Song, các thành viên trong nhóm giữ rừng đều dặn lòng rằng mình là những "kiểm lâm". Họ hy vọng một ngày không xa, huyện vùng biên đầy nắng và gió Lào này sẽ phủ kín những cánh rừng bạt ngàn.
Ông Bồng cho biết ông mong một ngày nào đó, người dưới xuôi lên đây sẽ ngỡ rằng miền biên ải này là Đà Lạt với thông reo vi vu bên những khúc cua uốn lượn bồng bềnh trong sương rừng và khí núi. TP Đà Lạt đẹp và thơ mộng nhờ những rừng thông thì ở đây cũng vậy, thông rất nhiều nên họ muốn giữ cho con cháu mai sau. Giấc mơ của những người quanh năm ẩn mình trong rừng hoàn toàn phù hợp với các dự án du lịch mà huyện Hướng Hóa triển khai thời gian qua.
Theo Hoàng Phúc - Bùi Tú (Người Lao Động)
Thắp sáng ước mơ hoàn lương Ngày 15-7, tại Trại tạm giam Công an tỉnh Quảng Ngãi, Hội Liên hiệp thanh niên Việt Nam tỉnh phối hợp Trại tạm giam Công an tỉnh tổ chức chương trình "Thắp sáng ước mơ hoàn lương" năm 2013. Phạm nhân thuyết trình nội dung tác phẩm "Hoàn lương" làm bằng hạt đậu Ngoài các phạm nhân đang thi hành án tại Trại...