Hạnh phúc là gì hả chồng ơi?
Mấy năm lấy anh dường như em chưa thể định nghĩa được từ &’hạnh phúc’.
Em đã từng ước ao mình sẽ có một gia đình yên ấm, sẽ có cuộc sống êm đềm bên người chồng yêu thương em hết lòng, hết dạ. Và em đã chọn anh, người đàn ông ngay từ khi yêu em đã cho em niềm tin và hi vọng. Lúc nào anh cũng tỏ ra là người có trách nhiệm và khiến em nghĩ, sau này, nhất định anh sẽ là một người chồng tốt.
Từ ngày yêu nhau, anh lo cho em từ cái ăn, cái mặc. Nói thế thì hơi quá nhưng đúng là vậy. Thấy em lười ăn, anh mua bao nhiêu thứ chất trong tủ lạnh, bắt em ăn bằng hết trong vòng mấy ngày rồi anh lại mua tiếp. Anh toàn chê em gầy nhom, ốm yếu, không ăn vào thì không có sức khỏe. Anh hay dặn em phải thế này, phải thế kia. Thi thoảng, anh hay đưa em đi mua đồ, anh bảo em phải ăn mặc đẹp vào, có tiền thì đầu tư thêm một ít, không phải quá tiết kiệm. Khi đó em đã đi làm rồi mà vẫn được anh lo lắng nhiều như vậy. Em thấy mình giống như đứa trẻ con được người yêu nâng niu và chiều chuộng vậy. Cảm giác ấy đúng là cảm giác hạnh phúc đó anh!
Rồi chúng mình cưới nhau, sau đúng hơn 1 năm tìm hiểu, mọi chuyện đã đi đến hôn nhân. Hai bên gia đình chấp thuận, không ý kiến gì. Mẹ anh chỉ bảo em hơi gầy nên chịu khó ăn uống vào, tẩm bổ vào cho béo ra tí nữa mới có sức khỏe. Từ ngày lấy nhau, em luôn tâm niệm, em sẽ là một người vợ thật tốt, là người vợ khiến anh có thể được tự hào.
Trong mắt anh, em là gì em cũng không biết nữa, nhưng với em, anh là tất cả, là cả cuộc sống này của em! Em tin tưởng vào một mái ấm có anh, có con của chúng ta. Nhưng có vẻ như, từ ngày lấy vợ, anh đã trở thành người đàn ông khác.
Anh thay đổi hoàn toàn cách nghĩ kể từ khi công việc của anh phất lên. Ban đầu chỉ là những chuyến đi công tác, giao lưu cùng đồng nghiệp để lấy các mối quan hệ. Khi đã có một vị trí vững trong tay rồi, anh tỏ ra là người luôn luôn bận rộn, lúc nào cũng chỉ công việc, ngoại giao.
Khi vợ có bầu, anh cũng bận không thể nào dành thời gian đưa vợ đi khám. Và buồn hơn nữa là, khi em sinh con, anh lại đang công tác ở một tỉnh xa. Về tới nhà, anh cũng chỉ nhìn mặt con, bế con một tí rồi lại bắt đầu chuyến công tác khác… Cứ như vậy, ngày này qua tháng khác, anh chìm đắm trong công việc, không biết đến sự quan tâm, yêu thương dành cho vợ con là gì.
Hàng tháng, anh đưa cho vợ một khoản tiền lớn. Với người khác thì số em quá sướng, chồng đi làm, kiếm được nhiều tiền, đưa cho vợ tiêu không hết. Bố mẹ chồng còn nói số em tốt số lấy được con trai bà. Còn em, tiền cũng quan trọng đó nhưng em cần chồng em quan tâm, lo lắng cho em nhiều hơn thế chứ không phải chỉ ở nhà nhận tiền của chồng.
Khi vợ có bầu, anh cũng bận không thể nào dành thời gian đưa vợ đi khám. Và buồn hơn nữa là, khi em sinh con, anh lại đang công tác ở một tỉnh xa. (ảnh minh họa)
Anh bảo em không phải đi làm, cứ ở nhà chăm con, tiền cho hai mẹ con anh lo. Em cũng mệt không muốn đi kiếm việc, vì anh không cho thuê người giúp việc, bảo em ở nhà cùng với con. Em đi làm thì ai chăm con em, em chẳng yên tâm giao con mình cho ai cả. Thế là, em ở nhà làm việc nội trợ và nhận tiền phụ cấp hàng tháng của chồng.
Video đang HOT
Mỗi ngày người ta nghỉ hay ngày lễ tết, em bảo chồng ở nhà với em và con, đưa hai mẹ con đi chơi thì anh bảo &’không làm tiền đâu mà tiêu’. Anh ơi, dù biết đồng tiền là quan trọng nhưng có phải lúc nào em cũng muốn anh đưa tiền cho em rồi lại đi biền biệt như thế đâu anh. Em có gọi cho anh, anh bảo không nghe máy được và cúp ngay lập tức. Về nhà thì anh nói lý do là, đang nói chuyện với sếp lớn, hay đang họp, không được ai làm phiền. Giá như anh có đang ôm bồ của anh thì em cũng không biết được anh nhỉ?
Em công nhận là mình chẳng thiếu thốn bất cứ thứ gì, tiền em cũng có nhiều đấy vì anh luôn chu cấp đầy đủ cho em mà. Nhưng thân em nhìn có giống một người giúp việc cao cấp của anh không, em có giống vợ anh không? Em thấy mình còn giống người giúp việc hơn là vợ anh. Không có tiếng nói, nói gì anh cũng gạt đi. Không bao giờ được anh đưa đi xuất hiện trước cơ quan, bạn bè của anh. Không bao giờ có chuyến du lịch cùng chồng và con để nghỉ dưỡng vài ngày ở nơi nào đó mà mình thích. Chuyện đòi hỏi chồng thì bây giờ vĩnh viễn là không được nữa rồi. Em trở thành người đàn bà tội nghiệp trong mắt anh và mọi người phải không anh?
Hạnh phúc ư, nếu người ta nghĩ có tiền, có chồng giàu là hạnh phúc thì em thừa nhận mình có thừa hạnh phúc. Nhưng với em, hạnh phúc là được chồng yêu thương, quan tâm, ở bên mỗi ngày, được chồng hỏi em ăn chưa, con có ngoan không, tối nay anh về ăn cơm cùng hai mẹ con nhé. Chứ không phải hạnh phúc là cứ nhận tiền của chồng và chờ anh bên những mâm cơm nguội lạnh. Vậy mà anh vẫn bô bô nói với người ta là anh có một gia đình hạnh phúc! Thật sự, anh có hiểu, hạnh phúc là gì không anh?!
Theo VNE
Chỉ giật chồng thôi, làm gì dữ vậy!
Có ai đã từng giật chồng người ta mà được cảm ơn như tôi không? Trời ơi, tại sao lại cám ơn người đã giật chồng mình? Chị ta là cái thứ vợ gì vậy?
Cuối cùng thì cái gì phải đến đã đến. Tôi đã có được người đàn ông của mình sau đúng 6 tháng theo đuổi anh. (ảnh minh họa)
Khi gặp Tuấn lần đâu trong lễ ký kết đối tác chiến lược giữa hai công ty, tôi nói với chị sếp của mình: "Em sẽ cua ông này". Chị sếp dí ngón tay vô trán tôi đe: "Đừng có lộn xộn, người ta có vợ con rồi".
Tôi lơ đễnh hỏi lại "Vậy hả?" nhưng trong tâm trí thì đặc biệt lưu ý người đàn ông có những ngón tay rất dài như tay nghệ sĩ chơi đàn ấy. Chẳng biết sao tôi đặc biệt thích những người đàn ông như vậy.
Khi công ty chiêu đãi, vô tình tôi ngồi cạnh Tuấn. Cơ hội tự đến và tôi cảm thấy ông trời đã có sự sắp đặt khi cho tôi gặp anh, thích anh và lại được ngồi gần anh.
Chiến lợi phẩm đầu tiên tôi mang về hôm đó là số điện thoại của anh để rồi buổi tối rất muộn, tôi nhắn "chúc anh ngủ ngon, mơ đẹp".
Không thấy anh trả lời. Tôi trằn trọc suy nghĩ lung tung. Anh đã ngủ nên không thấy hay vợ anh bắt gặp tin nhắn đã làm khó cho anh? Hay anh không thích làm bạn với tôi? Không có lẽ vì buổi chiều anh nói chuyện rất vui kia mà?
Sáng hôm sau anh gọi lại. Tôi thở phào. Ra là hôm đó anh mệt vì tiệc tùng nên ngủ sớm. Anh chúc tôi ngày mới vui vẻ. Giọng anh thật ấm. Cả ngày hôm đó tôi làm việc không biết mệt. Tôi mong cho mau đến tối để được nhắn tin chúc anh ngủ ngon...
Cuối cùng thì cái gì phải đến đã đến. Tôi đã có được người đàn ông của mình sau đúng 6 tháng theo đuổi anh. Tuy không nói ra nhưng trong lòng tôi rất mãn nguyện. Phải nói rằng, tôi chưa bao giờ thất bại trong những "ca" như thế này. Tuấn không phải là người đàn ông đầu tiên bị tôi giành khỏi gia đình.
Tôi có một sự hứng thú đặc biệt đối với những người đàn ông đã có vợ, đặc biệt tôi rất ghét những người phụ nữ của họ. Tại sao họ có mà tôi thì không? Vì vậy, tôi phải giằng lấy người đàn ông của họ dù sau đó có khi mối quan hệ chẳng kéo dài bởi tôi là người cả thèm, chóng chán.
Nhưng với Tuấn thì khác. Tôi cảm thấy anh có sức quyến rũ đặc biệt. Hình như tôi yêu anh chứ không đơn giản là sự thèm muốn sở hữu như với những người đàn ông trước đó. Bằng chứng là tôi đã có anh nhưng vẫn khao khát được có và sẽ có anh mãi mãi.
"Anh có lấy em không?"- có lần tôi hỏi Tuấn. Anh nhìn tôi hồi lâu rồi lắc đầu: "Không, vì anh đã có vợ. Tuy cô ấy bệnh, anh không thể gần gũi nhưng anh yêu mẹ của các con anh". Câu trả lời của Tuấn khiến tôi nổi điên. Tôi túm áo anh: "Vậy còn em? Em thì sao?". Rất chậm rãi, anh nhìn thẳng vào mắt tôi: "Em là bạn tình, một người bạn tình tâm đầu ý hợp". Tôi xô anh ra thở dốc. Có cái gì đó chèn lên ngực khiến tôi không thở nổi.
Nhưng tôi không từ bỏ. Tôi bắt đầu đổi chiến thuật. Tôi nhắn tin cho vợ anh, ban đầu thì vờ làm như mình là một người tốt bụng, tôi báo cho vợ Tuấn biết anh có người đàn bà khác bên ngoài. Câu trả lời mà tôi nhận được sau rất nhiều tin nhắn là: "Xin cảm ơn".
Hừ, chị ta là thứ gì vậy? Biết có người khác giật chồng mình mà sao thản nhiên đến lạ. Tôi quyết định thay đổi chiến thuật. Tôi chính thức nhắn tin, sau đó gọi điện cho vợ Tuấn biết, tôi chính là người yêu của anh. Tôi nghe giọng chị ta hình như rung rung: "Cám ơn cô".
Trời ơi, tại sao lại cám ơn người đã giật chồng mình? Chị ta là cái thứ vợ gì vậy? Tôi hét lên trong điện thoại: "Chị có khùng không? Tôi giật chồng chị, sao chị lại cảm ơn? Đúng là dở hơi". Giọng người phụ nữ kia vẫn từ tốn: "Vì cô đã cho anh ấy điều mà tôi không thể cho...".
Tôi thở dài. Còn chị ta sau một hồi im lặng lại lên tiếng: "Tôi chưa thấy mặt cô nhưng tôi nghĩ chắc là cô đẹp lắm. Và cô giỏi nữa, nếu không thì anh Tuấn sẽ không bao giờ đồng ý. Tôi biết tính chồng tôi mà".
Tôi nói như hét rồi cúp máy. Đây là lần đầu tiên trong đời, tôi vướng vào tình cảnh này. Những người đàn ông trước đây đều bị tôi rời bỏ chớ không có người nào dám rời bỏ tôi. (ảnh minh họa)
Lần này, tôi thấy hoang mang thật sự. Tôi mong gặp một người phụ nữ dữ dằn, chanh chua, nói những lời khó nghe để tôi có thể củng cố niềm tin, có thêm động lực để không buông tha người đàn ông của họ. Thế nhưng chị ta làm tôi thất vọng hoàn toàn. Có ai đã từng giật chồng người ta mà được cảm ơn như tôi không? Chắc là chẳng có mấy người.
Sau cuộc nói chuyện với vợ Tuấn, tôi bức bối quá nên nói với chị sếp: "Theo chị thì em có nên tiếp tục chiếm giữ người đàn ông đó không?". Chị sếp mở to mắt nhìn tôi: "Em vừa nói cái gì?". "Ý em là em có nên xúi Tuấn ly dị để cưới em hay không? Em đã nói chuyện với vợ anh ấy...".
Rồi tôi kể cho chị sếp nghe câu chuyện mà tôi đã giấu chị hơn 1 năm qua. Nghe xong, chị nhìn tôi lom lom: "Cô thật quá đáng. Sướng ích gì mà giật chồng người ta như vậy? Gia đình người ta đang êm ấm, cô lại muốn phá tan là sao? Chị ấy hiền lành, chớ không thì cô ăn axit rồi. Không thấy báo đăng nhan nhản hằng ngày à? Dừng lại đi".
Cứ tưởng kể ra để được chị chia sẻ cho nhẹ lòng, nào ngờ chị nói như tạt nước sôi vô mặt. Bực quá, tôi sẵng giọng: "Giật chồng chớ có phải giết người đâu mà làm dữ vậy?". Nói rồi tôi bỏ ra khỏi phòng chị sếp với tâm trạng chới với, hoang mang, không định hướng.
Tôi gọi cho Tuấn, nói cho anh biết là tôi đã gọi cho vợ anh, nói rõ sự thật. "Em có bị làm sao không? Em làm như vậy là giết cô ấy rồi, biết không?"- giọng Tuấn bỗng rung lên.
Có lẽ anh không ngờ tôi lại làm như thế bởi tôi đã thề thốt với anh là sẽ giữ kín mọi chuyện. Vậy mà bây giờ, vì quá yêu anh mà tôi đã không giữ lời. Thế nhưng anh phải biết điều đó chớ sao lại giận giữ với tôi? Bất giác, tôi lặp lại những lời đã nói với chị sếp: "Giật chồng chớ giết người sao mà làm dữ vậy? Anh đừng có quá đáng với em".
Tôi nói như hét rồi cúp máy. Đây là lần đầu tiên trong đời, tôi vướng vào tình cảnh này. Những người đàn ông trước đây đều bị tôi rời bỏ chớ không có người nào dám rời bỏ tôi. Còn lần này, tại sao tôi lại quyến luyến, khổ đau với một người đàn ông đã mất tự do như vậy?
Nhưng tôi yêu Tuấn thật lòng. Tôi muốn được có anh mãi mãi. Chẳng lẽ mong ước chính đáng ấy lại khó thực hiện đến vậy sao? Hạnh phúc là đấu tranh mà. Nhất định tôi phải đấu tranh đến cùng để giành lấy hạnh phúc cho cuộc đời mình.
Như vậy có gì sai đâu mà sao tôi cứ dằn vặt mãi thế này?
Theo VNE
Bố mẹ cấm yêu vì bạn trai tóc xoăn tự nhiên Tóc bạn trai tôi không xoăn ngoại cỡ như Goo Jun Pyo trong Boys Over Flower mà chỉ ngắn ngắn quăn quăn, nhưng cũng đủ để bố mẹ tôi phản đối quyết liệt. ảnh minh họa Đọc bài viết "Mẹ suýt xỉu vì bạn gái khác xa trên Facebook", tôi lại càng thấm thía hoàn cảnh của mình. Cũng như mẹ của cậu...