Hạnh phúc là đây!
Hạnh phúc là những bữa cơm ngon để chồng con say sưa đến món cuối cùng. Sáng cuối tuần, anh vẫn có thói quen dậy sớm. Khi em dậy thì mọi thứ đã sẵn sàng. Mùi cà phê ngào ngạt trong căn bếp nhỏ. Bữa sáng đã được dọn lên. Em bật cười khi nhớ lại có lần mình đã hỏi: Hạnh phúc là gì?
Với em bây giờ, hạnh phúc là một buổi sáng cuối tuần ít bận rộn việc công ty để có thời gian lau cái nhà, dọn cái bếp, sắp xếp lại tủ lạnh, hút bụi những ngăn sách bị kịp bám bẩn sau một tuần. Hạnh phúc là được xách giỏ đi chợ, được chen lấn giữa đám đông ồn ào, giữa những tiếng í ới mời gọi. Hạnh phúc là những bữa cơm ngon để chồng con say sưa đến món cuối cùng… Hạnh phúc là rất nhiều thứ, trong đó có nụ cười suốt 7 ngày trên môi những người yêu thương nhất của mình.
Em bật cười khi nhớ lại có lần mình đã hỏi: Hạnh phúc là gì? (Ảnh minh họa)
Thế nhưng, để có được cảm nhận ấy, em đã từng phải trải qua những năm tháng đấu tranh, dằn vặt, kiếm tìm, trả giá… Đã có lúc, hạnh phúc với em là “cày” cật lực để đủ tiền thuê người giúp việc, cho con học trường quốc tế, đi ăn ở các hàng quán sang trọng. Hạnh phúc là phải làm bà nọ, bà kia để thiên hạ phải ngước nhìn…
Video đang HOT
Sau những kiếm tìm ấy, em bỗng thấy mệt mỏi rã rời. Em lại thấy thèm những buổi sáng thư thả, bình yên bên tách cà phê trong căn bếp nhỏ, thèm được tự tay nấu những món ăn chồng con ưa thích, thèm một khoảng lặng yên đến tuyệt đối của không gian quanh mình…
Khi nghe em nói những điều đó, anh cười bảo hạnh phúc hay không là do nơi mình. Thấy vui thì là vui, thấy buồn thì là buồn. Nghe lời anh, em bắt đầu một cuộc tìm kiếm mới. Hóa ra, những thứ em tìm nó đang ở ngay trong ngôi nhà của mình, chỉ khác là bấy lâu nay em không nhìn ra.
Sáng nay, khi nhìn nhà cửa sạch sẽ, bếp núc gọn gàng, mọi thứ chỉn chu, bất giác em mỉm cười: Hạnh phúc chính là đây!
Theo VNE
Dã quỳ trên cao nguyên đất đỏ
"Tao đi chuyến này sẽ dứt khoát với Hà. Phải thực tế thôi, lấy Hạnh tao sẽ có chỗ làm ổn định ngay tại Bảo Lộc..." hắn nói như phân bua với bạn rồi quày quả lên xe, chiếc xe 24 chỗ đến Pleicu rồ máy lao đi, nhả vào không trung làn khói mỏng.
Hắn và Hà là đôi bạn thân từ nhỏ. Học hết phổ thông hắn vào Đại học còn Hà thi Trung cấp sư phạm, mặc hắn khuyên thế nào cũng không nghe. Tốt nghiệp, Hà về dạy ở một trường tiểu học ở Gia Lai. Tình yêu qua những cánh thư vừa lãng mạn vừa xúc động. Viết thư xong phải đạp xe gần chục cây số mới đến được Bưu điện văn hóa xã để gửi.
Xe đến thành phố lúc trời đã xế chiều, phải đi xe ôm thêm ba chục cây nữa mới tới trường Hà. Con đường đất đỏ bụi cuốn mù mịt, cao nguyên nắng gắt, hai bên đường hoa dã quỳ mọc um tùm. Các cô trong khu tập thể vui mừng đón hắn như người thân ở xa mới về còn Hà thì quýnh quáng cứ nhắc đi nhắc lại: "Anh lên răng không báo trước để em chuẩn bị?".
Nhìn bữa cơm chiều hắn khẽ lắc đầu ngán ngẩm: Một đĩa cá khô, một bát canh chua không dầu không mỡ, một đĩa măng rừng ngâm ớt cay xé họng, các cô giục nhau bê cái này bê cái kia nhưng có gì mà bê? Hắn cố gượng cười ăn cho xong hai lưng bát để các cô vui, miếng cơm khô nghẹn bứ. Tiếng hát meo méo vì bình ắc quy hết điện phát ra từ chiếc cát - xét cũ mèm càng làm cho chiều thê lương ảm đạm.
Buổi tối các cô lấy cớ đi họp tổ chuyên môn để cho hắn với Hà tự nhiên. Hà đi tắm. Còn lại một mình hắn nhìn trân lên trần nhà mái ngói thủng lỗ chỗ, suy nghĩ xem phải nói lời chia tay như thế nào để Hà không sốc, mình có tàn nhẫn quá không? Cô ấy sẽ khinh ghét mình, sẽ căm hận? Hắn bỗng thấy sợ, nỗi sợ hãi vô hình.
Hắn với tay định cầm một cuốn sách đọc quấy quá lấy lại can đảm, có xấp giấy nhỏ trong cuốn sách văng ra, rơi tung tóe xuống sàn. Hắn nhặt một tờ lên xem: Giấy báo đã gửi tiền, đây là phần trả lại cho người gửi còn người nhận là... hắn. Một tờ, hai tờ ,ba tờ... Mắt hắn hoa lên, trong tai như có tiếng vo vo, mồ hôi vã ra. Hắn xếp lại cẩn thận, đặt cuốn sách lên kệ, nằm vật ra giường, nhắm mắt lại nhưng tất cả hiện lên rõ mồn một. Những tờ giấy báo đã gửi tiền hiện lên nhảy múa như trêu ngươi hắn.
Hà ra trường có việc làm còn hắn đang học, xuất thân từ vùng quê nghèo thuần nông nên chặng đường Đại học của hắn gian nan không gì tả xiết. Bố mẹ hắn chạy vạy mãi cũng chỉ đủ một tháng bốn trăm ngàn. Hắn là con trai dè xẻn mãi không đủ. Lúc đầu ngửa tay nhận tiền Hà gửi hắn cũng xấu hổ lắm, nhưng bức bách quá hắn đành chặc lưỡi. Một lần, hai lần rồi nhiều lần, cuối cùng hắn cảm thấy như sự đương nhiên. Lúc gửi qua Bưu điện, lúc Hà trực tiếp mang sang, chưa thấy người đã nghe tiếng: "Thằng cu Tình mô rồi, tiền choa đem đầy đủ rồi thi cử không ra chi đừng có trách", vẫn chất giọng bỗ bã vô tư có phần nghịch ngợm của con gái Hà Tĩnh.
"... Anh đi tắm cho mát, cả ngày đi đường mệt rồi". Tiếng Hà làm hắn giật mình. Hắn nhìn cô trân trân. Ôi! Hà dịu dàng thánh thiện quá, trái ngược hoàn toàn với Hạnh ma lanh quỷ quái. Hắn kéo Hà ra khỏi phòng cho đỡ ngột ngạt, cả hai bước lặng lẽ trên con đường đất đỏ, dưới ánh trăng mờ hắn thấy Hà đẹp và dịu dàng lạ. Mái tóc dài xõa xuống đôi bờ vai tròn trịa, mái tóc nhuộm màu bàng bạc dưới ánh trăng. Bất giác hắn siết chặt cô vào lòng, vục mặt vào mái tóc thơm mùi bồ kết. Những điều định nói giờ đã tan biến, cả hai cùng im lặng, thoang thoảng trong gió hơi đất, hương cà phê ngào ngạt và cả mùi ngai ngái của dã quỳ.
- "Anh ở chơi lâu không?".
Hắn không trả lời, chỉ siết cô thật chặt. Nếu cao nguyên này không có dã quỳ thì sẽ ra sao? Rõ lẩn thẩn, đã là cao nguyên đất đỏ thì phải có dã quỳ, như cuộc sống này vẫn vậy đấy thôi.
Theo VNE