Hạnh phúc không nằm ở màng trinh
Hạnh phúc không nằm ở màng trinh, vì thế khi họ đã thực sự yêu nhau, thì việc còn hay mất chẳng có ý nghĩa gì.
Chồng tôi không bao giờ nhắc đến chuyện tôi không ra máu trong lần đầu tiên và chúng tôi đang sống rất hạnh phúc.
Chào độc giả! Tôi là một người đàn bà hơn 30 tuổi. Đọc được bài viết của bạn Thuyduyen tôi thực sự rất đồng cảm với bạn.
Không giấu gì Thuyduyen và độc giả, tôi cũng từng là một cô gái rất coi trọng trinh tiết và không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ để mất trinh tiết trước đêm tân hôn. Nhưng sự thực thì tôi đã không làm được việc đó.
Năm ấy tôi 25 tuổi, tôi có yêu một anh. Tình yêu của chúng tôi đẹp nhưng cũng nhiều sóng gió. Không phải do ngăn cản hai bên gia đình, mà bởi chúng tôi khác nhau nhiều quá. Người yêu tôi, anh ấy “tuyên bố” yêu là phải quan hệ tình dục. Còn tôi lại ngược lại, không bao giờ chấp nhận quan hệ tình dục trước hôn nhân.
Để giữ cho được trinh tiết, tôi đã nhiều lần từ chối những lời dụ dỗ của người yêu và hai chúng tôi thường xảy ra cãi vã.
Có lần đi chơi, thuyết phục tôi quan hệ tình dục không được, anh đưa thẳng tôi vào nhà nghỉ, nhưng khi phát hiện ra tôi đã nhảy xuống khi xe đang còn chạy. Rồi anh bảo, nếu tôi giữ được trinh tiết thì sẽ không giữ được trái tim anh.
Video đang HOT
Tôi yêu anh, yêu anh nhiều lắm, vì thế tôi đã chấp nhận quan hệ tình dục, và “giao kèo” với người yêu rằng, đây là lần đầu tiên và cũng sẽ là lần cuối cùng. Anh đồng ý, và chúng tôi vào nhà nghỉ quan hệ với nhau.
Nhưng sau lần đầu tiên ấy, anh lại thuyết phục tôi, anh bảo “Đã mất rồi thì em còn giữ để làm gì” rồi “Anh có cần em phải giữ gìn đâu” “Đằng nào mình chẳng cưới nhau”… nhưng tôi nhất quyết không nhượng bộ, rồi chúng tôi đành phải chia tay nhau.
Sau khi chia tay anh, cũng giống như Thuyduyen và nhiều cô gái không còn trinh trắng trước hôn nhân khác, tôi luôn sống trong sự mặc cảm, tội lỗi, và không muốn giao du, kết bạn với bất cứ ai.
Tôi cũng không dám mở lòng mình ra đón nhận tình cảm của ai, vì tôi sợ họ sẽ đòi hỏi ở tôi sự nguyên vẹn mà tôi không có. Cứ như thế, 3 năm sau tôi không yêu ai, dù lúc nào cũng có vài người theo đuổi.
Cho đến một ngày, tôi gặp anh- chồng của tôi bây giờ. Anh không đẹp trai, và không sinh ra trong một gia đình giàu có, nhưng tôi cảm nhận được tình cảm anh dành cho tôi nhiều hơn tất cả những người đàn ông trước đó dành cho mình. Rồi tôi chấp nhận lấy anh, không phải vì yêu, mà vì nghĩ rằng lấy anh chắc tôi sẽ có hạnh phúc.
Tôi nghĩ, hạnh phúc không nằm ở chữ trinh
Tuy nhiên, tôi cũng kông dám nói ra tất cả sự thật với anh rằng tôi là một cô gái không còn nguyên vẹn. Anh cũng không bao giờ hỏi tôi điều đó, nhưng tôi biết, anh vẫn luôn nghĩ rằng tôi là một cô gái ngoan ngoãn và biết giữ mình. Điều đó lại càng làm cho tôi cảm thấy đau đớn hơn rất nhiều.
Những ngày gần cưới, tôi sống trong tâm trạng lo âu và sợ hãi khi nghĩ về đêm tân hôn. Nói đúng ra là tôi sợ anh phát hiện ra tôi không còn trinh trắng.
Tôi nghĩ ra nhiều cách để anh không phát hiện ra, nào thì cắn tay làm chảy máu rồi bôi xuống ga giường, rồi thì cấu âm đạo để chảy máu và tạo “hiện trường giả” rồi thì làm màng trinh giả…
Nhưng tôi đã không thực hiện. Đêm đó, tôi không chảy máu, và tôi cũng cảm thấy mình thật có lỗi với chồng. Tôi cứ nghĩ rằng chắc anh sẽ hỏi tôi về chuyện đó, nhưng anh đã im lặng và vẫn rất tôn trọng tôi. Có lần, chồng tôi còn bảo, chắc em có cấu tạo màng trinh “đặc biệt” vì thế không bị rách khi quan hệ tình dục.
Tôi không biết anh không phát hiện ra thật, hay cố tình giả vờ không biết để làm cho tôi vui. Chỉ biết rằng, chúng tôi vẫn sống hạnh phúc và chưa hề có một điều tiếng gì với nhau kể từ sau ngày cưới.
Tôi nghĩ, hạnh phúc và sự tôn trọng nhau không nằm ở màng trinh, vì thế bạn Thuyduyen và những người đàn ông khác cũng đừng quá coi trọng trinh tiết. Vì khi họ đã thực sự yêu nhau, thì việc còn hay mất chẳng có ý nghĩa gì.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Vợ của chồng tôi!
Sau giờ tan sở, tôi vội vàng về nhà đem con gửi nhà nội, tôi đi gặp "vợ của chồng tôi". Tôi không hiểu thế nào là vợ là chồng, tôi không hiểu thế nào là tình là nghĩa, có phải vì tôi đọc quá nhiều tâm sự của " Bạn trẻ và cuộc sống " hay không? Còn tôi, thế hệ 7x, có phải thế hệ của tôi là giao điểm của phong kiến và hiện đại hay không? Tôi nghĩ rằng, tôi đã không vượt qua được cái tôi của chính mình các bạn ạ!
Vợ của chồng tôi, thế hệ 8x, cô ấy nhỏ hơn anh đúng một giáp! 12 tuổi, có phải vì thế mà họ hiểu nhau nhiều hơn không? Một đứa bé 3 tuổi gọi "Bố ơi", và như thế tôi chỉ là "cát bụi". Còn mấy đứa trẻ gọi "Bố ơi" nhưng anh ấy có bao giờ nghe, còn người phụ nữ khóc thầm mỗi đêm có bao giờ anh thấy. Tôi không biết phụ nữ trong mắt đàn ông thế nào là đẹp, nhưng tôi biết anh chọn cô ấy, và không thể xa cô ấy, đối với tôi như thế đã quá đủ rồi.
Vợ của chồng tôi, chắc không có người phụ nữ nào sánh kịp. Cô ấy có cái mà một người phụ nữ có lòng tự trọng không bao giờ có được, dù anh ấy có ngủ với phụ nữ khác trước mặt thì cô ấy vẫn tha thứ bỏ qua. Cô ấy khôn thì không ai sánh bằng, "tiền trong túi chồng tao là của tao, nợ của chồng tao thì tao không biết". Và nếu như anh ấy biến mất thì cô ta cho con gọi về nhà nội khóc lóc nỉ non... Cứ như thế, trên mặt anh ấy hằng những nỗi lo toan, một người phụ nữ không biết chữ, sống về đêm khắp quận bình thạnh TP HCM, chạy xe tay ga đủ loại, trả tiền thuê xe mỗi ngày, và con thì...
Vợ của chồng tôi ơi! Cô có biết vì sao tôi im lặng không, chỉ biết đứng nhìn rồi ra về không? Vì tôi muốn cho anh sống với cái mà anh đã chọn, hưởng cái mà anh đã đánh đổi để có một ngày anh thật sự hạnh phúc bên đứa con yêu của mình, anh thấm được tình cha con thế nào, khi mà anh chỉ chọn làm cha của một đứa trẻ, mà bỏ những đứa trẻ khác...
Cô ấy có cái mà một người phụ nữ có lòng tự trọng không bao giờ có được... (Ảnh minh họa)
Vợ của chồng tôi ơi! Rồi sẽ có 1 ngày, anh ấy mệt mỏi, anh ấy sẽ nhìn lại quá khứ, cái quá khứ mà anh ấy không bao giờ có cơ hội quay lại được. Cái quá khứ mà hiện tại không làm sao anh sao có được, anh ấy sẽ thế nào nhỉ? Sẽ yêu bạn nhiều hơn! Hương vị của một trái cây, cơ bản: non chát già chua chín... "rụng".
Vợ của chồng tôi ơi! Tôi im lặng ra đi không một lời, vì cô không bao giờ là đối thủ của tôi cả. Cô không đáng để tôi phải ghen, cô không xứng để tôi phải giành giựt, vì cơ bản chồng của một người như tôi không giống chồng của một con như cô. Và nếu không có chồng, tôi có đủ tư cách để dạy con tôi, còn cô, không có chồng, con cô sẽ đi con đường của mẹ nó mà thôi. Tôi tội nghiệp cho cả hai người.
Vợ của chồng tôi ơi! Tôi không biết hai người yêu nhau thế nào, tôi chỉ nhìn thấy anh ấy từ bỏ cả một sự nghiệp của người đàn ông, nuôi được mấy đứa con thơ, lại từ bỏ tất cả, đánh đổi thân bại danh liệt, kiếm tiền nuôi một đứa trẻ của cô. Tôi im lặng, vì tôi không còn trẻ như cô, nhưng mà những thâm thuý trong cuộc đời cô chưa hiểu được. Tôi là một phụ nữ, chồng tôi nếu có gia trưởng một chút cũng không sao! Tôi tự hào có đủ sự ngọt ngào của một người vợ, sự thông minh của một người bạn, một chút dí dỏm đáng yêu nương tựa vào người đàn ông trụ cột của mình, một chút bản lĩnh khi bị bỏ rơi, vượt qua mọi hoàn cảnh, tôi cần chồng tôi che chở, nhưng không bao giờ tôi phụ thuộc anh ấy... Thế đó cô em à!
Vợ của chồng tôi ơi! Cô thương chồng cô bao nhiêu, cô có biết cái cảm giác của một người đàn ông khi phải cúi mặt không dám nhìn một người đàn bà đã từng là của mình, không có được cái quân tử của đàn ông khi phải đối mặt với phụ nữ, không dám nhìn những sai lầm của mình, và cứ thế đi theo con đường mòn đã định... như thế anh đi, lầm lũi trên đường về...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Giả vờ yêu sếp để thăng tiến Ngọc có một nhan sắc không chê vào đâu được. Và cô nghĩ rằng, mình rất thông minh khi dùng "vốn tự có" để thăng tiến trên con đường công danh, sự nghiệp. Tuy nhiên, Ngọc không biết rằng, toan tính ấy lại là khởi đầu cho những bi kịch... Sếp của Ngọc là một người đàn ông đã trạc tứ tuần, xấu...