Hạnh phúc không muộn
Từ ngày chia tay Long, Linh trở nên ít nói hẳn, cô thấy mọi thứ xung quanh như sụp đổ, niềm tin của cô với mọi thứ xung quanh giờ chỉ còn là con số 0
Cô cứ giam mình trong căn phòng với chiếc điện thoại trong tay với một chút hi vọng mong manh là Long sẽ nhắn tin cho cô. Cô vẫn như thế mỗi khi buồn, không muốn nói chuyện với ai và cũng chẳng muốn gặp ai cả. Cô thích sự yên tĩnh trong sự lạnh lẽo của căn phòng này. Những lúc như thế này cô thấy lòng mình trống trải, nỗi cô đơn cứ như thế mà dày vò cô.
-Bít bít.
Tiếng chuông tin nhắn reo lên. Linh vội mở đọc, cô cứ nghĩ rằng Long nhắn tin cho cô. Cô cứ nghĩ như thế và cứ chờ mãi tin nhắn đến từ Long. Một chút thất vọng thoáng hiện trong mắt cô. Không phải là Long mà là tin nhắn từ nhỏ Hạnh cô bạn thân của Linh. Biết Linh đang buồn nên cô ấy nhắn tin rủ đi uống nước. Theo phản xạ Linh vội thả chiếc điện thoại xuống và cũng chả buồn nhắn tin trả lời lại. Cô lại ngồi yên trong căn phòng ấy, không một chút đắn đo, gương mặt nheo lên vì những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu. Cô lại ngồi trầm tư trong căn phòng nhỏ, và lần này không phải là chuông tin nhắn tới nữa mà có tiếng gõ cửa. Linh lại vác nguyên bộ mặt thẩn thờ không một chút sức sống ra mở cửa, nhỏ Hạnh đang đứng trước mặt cô
- Ê làm gì mà tao nhắn tin mày không trả lời lại vậy?
Video đang HOT
- Ừ tao không để ý, sao mày lại đến đây?
- Tao tới rủ mày đi uống nước chứ làm gì nữa. Đi uống nước với tao đi.
- Thôi mày đi đi, tao không đi đâu!
Chẳng quan tâm tới lời từ chối của Linh, nhỏ Hạnh vẫn nhất quyết kéo cô đi. Hai đứa chạy xe lòng vòng và ghé vô một quán café nhỏ. Khung cảnh yên tĩnh của quán kèm với tiếng nhạc Trịnh du dương càng làm cho Linh buồn thêm.
-Mày vẫn còn nhớ tới thằng Long à?
- Tao cũng không biết nữa. Nhưng tao không quên được mày ơi
-Mày hãy quên đi, hãy tìm cho mình niềm vui mới đi
Linh cũng chỉ ậm ừ cho qua khi ngồi nói chuyện với nhỏ Hạnh. Nếu mà quên được dễ dàng thì nó đâu có đau khổ và tự dằn vặt mình như thế này chứ. Khoảng thời gian hạnh phúc bên Long đâu có thể nào một sớm một chiều mà quên được. Dù Linh đã tự hứa với lòng mình rằng hãy quên đi, quên đi một người bội bạc như Long nhưng cô vẫn không thể nào làm được. Tất cả tình cảm cô đều đã dành trọn cho Long, con tim cô như đã thuộc về Long, trong cô lúc nào hình bóng của Long cũng ngự trị. Có lẽ đây là nỗi đau mà cô mãi mang theo. Cô không biết làm sao để có thể quên đi Long. Ngày ấy Long đến với cô bằng một tình yêu chân thành tha thiết, anh luôn giành cho cô một sự quan tâm dịu dàng, cô và Long đã trải qua biết bao niềm vui và nỗi buồn. Cô tin vào tình yêu ấy và cứ mãi sống trong hạnh phúc ngập tràn bên Long cho đến một ngày Long nhắn tin bảo muốn chia tay với cô vì anh đã gặp một người con gái khác và anh đã yêu cô ấy lúc nào không hay.
Linh không tin vào sự thật này, cô muốn gặp Long để nói chuyện nhưng anh đã nhất quyết chia tay và không muốn gặp cô. Linh đành gạt nước mắt và ôm niềm đau cho riêng mình, nhưng trong lòng cô lúc nào cũng mong và hi vọng rằng một ngày Long sẽ tìm đến và xin quay lại với cô. Bởi cô vẫn chưa có một câu trả lời chính đáng từ Long, cô vẫn không biết tại sao Long lại chia tay cô khi mà trước đó Long vẫn đang yêu cô tha thiết, cô không tin rằng Long đã hết yêu cô. Vậy nên cô cứ chờ và chờ trong nỗi chờ cho đến nay cũng đã gần 2 năm trôi qua. Long đã ra đi và không một lần tìm đến gặp cô.
Đang mãi ngồi nghĩ về Long, từ xa Linh nhìn thấy một chàng trai và cô gái đang tiến gần đến quán cô đang ngồi. Trước mắt cô người con trai ấy không phải ai xa lạ mà chính là Long, Long đang tay trong tay bước đi cùng một cô gái và trong họ rất thân mặt. Linh quay đầu coi như không nhìn thấy gì, giờ thì cô đã tin Long chia tay cô là vì điều gì cô đã tin đó là sự thật, nhỏ Hạnh cũng đã kịp nhìn thấyLong, sợ Linh buồn nhỏ Hạnh vội đứng dậy
- Ê thôi tao với mày về đi>.
Nếu xòe tay xin tiền chồng thì tôi không muốn
Thế là tôi bị mang tiếng nắm quyền chồng nhưng thật ra người ngoài đâu biết được trong gia đình tôi như nào.
Tôi và anh chung sống với nhau gần 20 năm nhưng tôi chưa bao giờ biết tiền là gì, mọi việc trong gia đình anh lo hết, tôi chỉ biết sáng thức dậy cày cho đến tối, tiền bao nhiêu tôi cũng không biết đến một đồng. Tôi hiện làm kinh doanh nho nhỏ, còn anh có công việc ổn định, hai vợ chồng ai cũng làm ra tiền tuy không nhiều nhưng cũng đủ lo gia đình và hai con ăn học. Nhiều lúc tôi cảm thấy mình thật vô dụng vì sống với chồng mà chẳng biết đồng xu nào, trong khi nhiều người phụ nữ nắm tiền trong tay, chồng đi đâu cũng hỏi vợ đưa tiền anh xài.
Ảnh minh họa
Còn tôi lại khác, muốn xài bao nhiêu cũng phải nói cho anh biết, tuy anh không tính toán chuyện tiền bạc nhưng muốn xài là phải nói anh, còn anh muốn xài bao nhiêu tôi không được nắm giữ vì anh có nói gì đâu. Nhiều lúc mình cũng không biết nhà có bao nhiêu tiền, anh nói thì nghe, không nói cũng chịu, tôi chẳng hỏi. Đôi khi buồn ngồi suy nghĩ lại thấy mình nhu nhược, là đàn bà mà không biết cái gì trong gia đình, cơm ngày hai bữa, công việc làm từ sáng đến tối ngày nào cũng thế, không có thời gian đi chơi để xả stress. Giờ tôi cảm thấy chán nản, muốn sống thoải mái, tự mình quyết định mọi chuyện, không cần phải sống dựa vào chồng để bị người đời coi thường.
Anh lúc nào cũng nắm quyền, không cần ý kiến của tôi, mỗi lần tôi muốn ý kiến gì là cãi nhau vì anh chẳng nghe lời nói của vợ, cứ coi như mình sống là để làm ra tiền cho anh, còn lời nói không giá trị. Lúc buồn tôi lại nghĩ muốn giấu tiền ngày một ít, lâu lâu cũng thành nhiều, bỏ vào tài khoản riêng coi như anh không biết. Thời gian sau mình làm riêng công việc gì đó, coi như không phụ thuộc vào chồng nữa. Tôi tính thế có được không? Có nên làm vậy không? Xưa giờ tôi chưa bao giờ làm chuyện gì qua mặt chồng nhưng giờ muốn làm thế để không phải sống cái cảnh người vợ nhu nhược, chỉ biết làm mà không biết tiền.
Tôi rất sợ khi làm thế nếu chồng biết được sẽ khinh thường, còn nếu xòe tay xin tiền chồng thì tôi không muốn. Còn một chuyện tôi vô cùng buồn là hàng xóm ai cũng bảo anh sợ vợ, vì người ta thấy anh có vợ trẻ lại có chút nhan sắc. Họ còn nói anh có vợ đẹp nên đâu dám cãi lại vì sợ vợ bỏ đi (anh lớn hơn tôi một con giáp). Thế là tôi bị mang tiếng nắm quyền chồng nhưng thật ra người ngoài đâu biết được trong gia đình tôi như nào. Tôi cố gắng sống với anh một thời gian, nếu cảm thấy thiệt thòi quá đành chọn con đường khác. Lòng tự ái con người cũng có giới hạn, sống mà bị ức chế quá thì làm sao hạnh phúc, sống phải công bằng nhường nhịn nhau, đừng ai hơn ai mới có hạnh phúc.
Theo VNE
Tôi không muốn con tôi có người bố khốn nạn như anh! Có người trách tôi sao không làm ầm ĩ lên, chịu nín nhịn làm gì. Nhưng tôi không muốn đôi co làm gì. Với người đàn ông như thế, bỏ cũng không tiếc. Tôi chỉ hận là trong 2 con tôi có dòng máu của hắn. Cưới nhau được 10 năm, gia tài mà tôi có được là 2 đứa con xinh xắn...