Hạnh phúc đích thực của một người phụ nữ nằm ở đâu
Cô đừng bao giờ phó thác hạnh phúc của mình lên những vật ngoại thân, vì chúng không thể trường tồn vĩnh cửu. Chỉ có tìm thấy ý nghĩa của sinh mệnh, tâm thảnh thơi không dính mắc, an nhiên nhìn cuộc đời mới là thứ hạnh phúc đích thực”.
ảnh minh họa
Một ngày, cô dừng chân ở góc chợ, trước một bà lão ăn mày tật nguyền gầy gò ốm yếu, thả mấy đồng lẻ vào chiếc nón của bà, và nói với giọng ái ngại:
“Thật khổ cho cụ quá!”.
Bất ngờ, bà cụ đáp lại cô bằng nụ cười ấm áp:
“Tôi không hề cảm thấy khổ, ngược lại tôi thấy mình hạnh phúc. Thế còn cô, cô có hạnh phúc không?”.
Cô bạn tôi không đắn đo mà trả lời rằng: “Có ạ, con rất hạnh phúc”. Thế rồi cô kể cho bà cụ nghe về cuộc sống hạnh phúc lý tưởng của mình.
Sau khi nghe cô kể xong, bà cụ khẽ hỏi: “Nếu không có hai cậu con trai, cô có còn hạnh phúc nữa không?”.
Cô bạn tôi hơi bất ngờ vì câu hỏi đường đột của bà cụ không quen biết, nhưng vì kính trọng người già nên cô vẫn trả lời.
“Con vẫn hạnh phúc vì có chồng yêu thương. Dù không có con cái, con vẫn có anh ấy làm chỗ dựa”.
“Nếu cô độc thân, không gia đình thì sao?”.
“Con vẫn hạnh phúc vì có sự nghiệp thuận lợi. Con có thể dành mọi thì giờ để phấn đấu trong sự nghiệp, thành đạt hơn nữa và trở thành người có ảnh hưởng trong xã hội”.
“Vậy nếu cô độc thân và thất nghiệp, hoàn cảnh túng thiếu?”.
“Con vẫn hạnh phúc vì con có sức khoẻ. Có sức khoẻ, con sẽ làm được mọi thứ, gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng và vẫn đủ thời gian tận hưởng cuộc sống này”.
Bà lão ăn xin tiếp tục hỏi: “Vậy nếu cô độc thân, thất nghiệp, lại ốm đau, bệnh tật, cô còn hạnh phúc nữa hay không?”
“Thế thì…”
Bà cụ thủng thẳng nói:
“Lúc này cô không còn hạnh phúc nữa phải không? Điều đó chứng tỏ &’hạnh phúc’ của cô đến từ sức khoẻ, thành công và tình cảm gia đình. Khi những thứ này không còn thì hạnh phúc của cô cũng không còn. Vậy thì, cô đâu có nắm bắt được hạnh phúc trong tay?”.
Cô đừng bao giờ phó thác hạnh phúc của mình lên những vật ngoại thân, vì chúng không thể trường tồn vĩnh cửu. Chỉ có tìm thấy ý nghĩa của sinh mệnh, tâm thảnh thơi không dính mắc, an nhiên nhìn cuộc đời mới là thứ hạnh phúc đích thực”.
Video đang HOT
Hạnh phúc ở ngay bên trong mỗi chúng ta chứ không phải ở bên ngoài. Nếu cái tâm yên ổn thì chúng ta sẽ thấy hạnh phúc. Ngoại vật, dù có tốt đẹp bao nhiêu cũng không thể mang lại cho mình hạnh phúc thực sự được.
Hạnh phúc cho dù có lớn đến bao nhiêu rồi cũng sẽ có lúc phải đi đến giai đoạn suy tàn và bước sang giai đoạn đau khổ. Hình ảnh những con thiêu thân nhảy múa, bay lượn ồn ào trước những ánh lửa cũng giống hệt như hình ảnh loài người chúng ta đang lao mình vào những cuộc hành trình đi tìm hạnh phúc.
Theo Phunutoday
Người đàn bà hư hỏng (Phần 16)
Lúc này có lẽ Ngân cũng đang gặp nguy, nhưng anh không thể cứu cô ta được. Trong hoàn cảnh này, anh nên lo cho bản thân mình. Tuấn không sợ ngồi tù, anh chỉ lo mẹ anh ở nhà không có ai chăm sóc. Và đương nhiên, anh vẫn phải thực hiện nốt kế hoạch dìm Thạc xuống vũng lầy đau khổ.
Ngân vội vàng đóng két lại, thu lại mọi thứ trở về bình thường, sau đó cô trốn xuống dưới gầm bàn. Do tình thế quá cấp bách, Ngân không nghĩ ra được giải pháp nào khác vào lúc này. Bàn tay cầm bản di chúc của cô run lên bần bật, hơi thở bị dồn lại tận sâu, trái tim trong lồng ngực đập mạnh đến nỗi hai tai cô có thể lùng bùng nghe thấy.
- Ngân, Ngân ơi...
Thạc gọi. Ngân đoán lúc này ông ta đã đi vào phòng ngủ và không thấy cô đâu. Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng mở cửa cùng tiếng hỏi của ông ta:
- Bà chắc là Ngân có ở nhà chứ?
- Có mà - Bà giúp việc từ dưới nói vọng lên - Cô ấy ăn trưa xong rồi nói mệt nên muốn đi ngủ.
Không thấy Thạc đáp lại, Ngân càng run sợ hơn. Nếu như ông ta biết được chuyện cô đã đánh tráo bản di chúc thì sao? Ông ta sẽ giết cô? Hay là sẽ hành hạ cô sống không được, chết cũng chẳng xong?
Cạch!
Cửa phòng làm việc bật mở khiến Ngân ngừng lại mọi suy nghĩ và hơi thở. Qua khe bàn làm việc, Ngân có thể thấy đôi chân của Thạc đang chậm rãi bước lại gần. Ngân càng thu người chặt hơn vào gầm bàn, cố gắng cứng người lại để không gây ra bất cứ một sơ xuất nào.
Thạc đi tới bức tranh, đẩy nó ra rồi bắt đầu mở két. Cả không gian im lặng càng khiến cho sự căng thẳng tăng lên gấp bội. Tiếng kẹt kẹt từ chiếc két sắt dày vang lên. Thạc cúi mình nhòm vào bên trong. Dường như đã yên tâm, ông ta đóng lại rồi tiếp tục chèn bức tranh lên.
Hình như Thạc đang suy nghĩ gì đó, ông ta từ từ bước lại cạnh bàn làm việc. Ngân cảm tưởng như từng sợi tóc trên đầu cô cũng đang dựng lên vì sự cương cứng của cơ thể. Ngân cố dịch chân vào để mũi dép của ông ta không chạm phải. Được một lúc thì Thạc rời đi.
Ngân thở phào nhẹ nhõm. Phải đợi tới khi tiếng bà giúp việc chào Thạc thì Ngân mới dám ra ngoài. Cô ngồi bệt trên sàn, ôm bản di chúc vào trong lòng mà thở. Cứ như thể cô vừa làm một chuyện gì đấy vô cùng mất sức, toàn thân cô đều đau nhức và mỏi nhừ.
- Lão già chết tiệt! - Ngân buông ra một câu rồi về phòng.
Cô ngồi bệt trên sàn, ôm bản di chúc vào trong lòng mà thở. Cứ như thể cô vừa làm một chuyện gì đấy vô cùng mất sức, toàn thân cô đều đau nhức và mỏi nhừ. (Ảnh minh hoạ)
Vội vàng lấy điện thoại gọi cho Tuấn, cô phải đưa cho anh bản di chúc này càng nhanh càng tốt. Rất có thể Thạc đã nghi ngờ cô rồi, ông ta vừa vào phòng đã mở két sắt ra để kiểm tra. Ông ta biết âm mưu của Tuấn.
- Em đang làm gì thế Ngân?
Tiếng nói từ ấy khiến cô lạnh toát sống lưng. Ngân ngắt điện thoại và quay ngoắt lại. Bản di chúc cũng bị cô giấu ra đằng sau lưng. Thạc đang đứng ngay ở đó.
- Anh... Tại sao anh lại ở đây? - Ngân hỏi theo cảm tính.
Thạc nhếch môi nguy hiểm, ông ta bước đến gần cô và đáp:
- Tại sao lại không thể ở đây?
Ngân lùi lại, ông ta tiến tới. Cứ như thế cho đến khi gót chân của cô đã chạm vào tường. Nhịp tim của Ngân lại bắt đầu tăng mạnh. Cô sợ rằng mình sẽ không chịu nổi áp lực mà ngất đi.
Nhưng Thạc không để điều đó xảy ra khi ông ta vươn tay đến nắm vào cổ cô.
- A!
Ngân chỉ kịp kêu lên một tiếng, toàn thân cô bị ông ta nhấc bổng lên. Cô không ngờ Thạc lại khoẻ như vậy. Ông ta nghiến răng nhìn cô như nhìn một con vật bẩn thỉu. Đến khi tờ di chúc rơi ra khỏi tay Ngân thì ông mới nói:
- Thứ gì là của tao thì mãi mãi là của tao. Không ai có thể lấy đi được.
- Buô... buông e... em ra....
Ngân đập đập vào cánh tay Thạc, lưỡi cô bắt đầu bị đẩy dần ra, hai mắt trợn lên. Cô không thở được nữa, chỉ có thể há miệng để đớp lấy không khí. Nhưng nó cũng chẳng giúp ích được gì.
Thạc lạnh lùng như không biết đến điều đó, ông ta nói với vẻ khoái trá:
- Thế nào? Lúc ăn cắp có nghĩ đến chuyện này không?
Từ cổ họng Ngân phát ra những tiếng khục khục.
Nhận thức dần dần mất đi, khi tất cả mờ ảo thì Thạc đột ngột buông tay khiến người cô xụi xuống dưới sàn. Ngân vừa ho vừa yếu ớt chống tay dậy. Hôm nay là một ngày mệt mỏi, và cũng là một ngày xui xẻo của cô.
Thạc nhặt tờ di chúc lên và nhìn ngắm, ông ta vuốt thẳng nó rồi nhẹ nhàng bật lửa đốt cháy. Ngân ngước nhìn ngọn lửa đang nuốt chửng những con chữ, những dấu đỏ, những bằng chứng duy nhất để Tuấn có được một phần gia sản của Thạc... Hết rồi, hết thật rồi. Thạc đã thắng.
Thạc giẫm lên ngọn lửa yếu ớt, ông ta ngồi quỳ một chân xuống, nâng cằm Ngân lên và nhìn vào đôi mắt đầy tuyệt vọng của cô:
- Không phải cái gì muốn lấy là lấy đâu cưng ạ. Ngay từ đầu tao đã nói, theo tao thì thắng, chống tao thì chết. Và tao không hề biết nói đùa.
- Ông định làm gì? Giết tôi sao?
- Đoán xem?
Ngân không nói gì, cô cũng không cố gắng nghĩ xem ông ta sẽ làm gì mình, vì cô biết ông ta sẽ giết cô. Nhanh thôi.
Bỗng từ ngoài cửa có tiếng vỗ tay, Elly xuất hiện với vẻ tự mãn. Cô ta vẫn mang dáng vẻ sắc sảo, đôi mày xếch lên dữ dằn. Hẳn rồi, cô ta đã có toan tính từ trước. Cô ta đã nhìn ra sơ hở của cô để hành động. Mọi việc cô làm Thạc đều biết, người mà Thạc thuê để theo dõi cô thực sự là Elly chứ không phải người đàn ông lạ mặt kia. Tại sao cô lại không đề cao cảnh giác với Elly?
- Em đã nói rồi đấy anh rể, con nhãi ranh này không đơn giản như anh nghĩ đâu. Ban đầu anh còn tin tưởng nó cơ đấy.
Ngân đứng dậy, cô nhìn hai người bọn họ. Trong thế giới đầy mùi tiền này, không mưu mô thủ đoạn thì không thể nào toàn thây được. Giờ thì cô đã thấu, nhưng có lẽ là đã quá muộn rồi.
...
Trong lúc ấy, Thiên Đường bao nhiêu năm yên ổn bỗng nhiên bị cảnh sát "sờ gáy". Họ bị đánh bất ngờ khiến cho mọi thứ trở nên nhốn nháo đến buồn cười. Tuấn lúc đó đang ở trong phòng, anh ta không tưởng tượng được cái tên trên mọi giấy tờ kinh doanh đều là tên của anh. Đây chắc chắn là chiêu trò của Elly, nhưng giờ có thanh minh cũng vô dụng. Giấy trắng mực đen và con dấu đỏ, anh không có đường để chối cãi.
- Đây là hình thức kinh doanh trái phép, anh biết chứ?
- Tôi có quyền im lặng! - Tuấn vẫn bình tĩnh đáp lại cảnh sát. Rõ ràng đây là một cái bẫy đã giăng ra từ trước.
Mọi việc cô làm Thạc đều biết, người mà Thạc thuê để theo dõi cô thực sự là Elly chứ không phải người đàn ông lạ mặt kia. Tại sao cô lại không đề cao cảnh giác với Elly? (Ảnh minh hoạ)
Lúc này có lẽ Ngân cũng đang gặp nguy, nhưng anh không thể cứu cô ta được. Trong hoàn cảnh này, anh nên lo cho bản thân mình. Tuấn không sợ ngồi tù, anh chỉ lo mẹ anh ở nhà không có ai chăm sóc. Và đương nhiên, anh vẫn phải thực hiện nốt kế hoạch dìm Thạc xuống vũng lầy đau khổ.
Tuấn bị giải đi, lúc ấy anh đã nhìn thấy Hùng trốn ở đằng sau tủ sách. Tuấn nhếch miệng cười rồi nháy mắt với cậu ta. Xem như cậu ta tốt số đi.
...
Ngân bị nhốt ở trong phòng với hai vệ sĩ canh giữ bên ngoài. Cô không rõ Thạc định làm gì cô, ông ta và Elly đang toan tính điều gì với nhau nhưng ngay lúc này, cô không muốn tìm hiểu làm gì. Chuyện đáng sợ nhất cũng đã xảy ra rồi, cô không còn sức lực để làm gì nữa.
Nằm ở trên giường, Ngân tự nhiên nhớ những ngày tháng sống cùng bà ngoại. Được yêu thương, được vỗ về, được đối xử chân thành. Bà ngoại từng rất kỳ vọng vào cô, nhưng những khó khăn, khổ sở mà hai bà cháu phải chịu đựng đã khiến cô mất đi niềm tin vào cuộc sống. Một cú lừa tình ngoạn mục của tay bạn trai năm năm lại bồi thêm cho cô một cú đánh, khiến cô chìm sâu xuống cái hố đen cuộc đời. Giờ rơi nước mắt cũng không giải quyết được gì, dù khoé mắt cô đã cay xè cả đi.
Đột nhiên Ngân nảy ra một sáng kiến và cô chắc chắn là nó sẽ thành công.
Ngân chờ đến giờ ăn, khi bà giúp việc bưng đồ lên cô mới hỏi nhỏ bà ta rằng:
- Chị cho em mượn điện thoại được không? Em hứa sẽ không bỏ trốn.
Bà giúp việc nhìn cô bằng vẻ thương cảm. Cô biết bà ta có trái tim nhân hậu, và ở trong thế giới này, bà chính là người quan tâm đến cô nhất.
- Em chỉ cần nhắn một tin thôi, không cần gọi điện. Có chuyện gì xảy ra em sẽ nói em lấy trộm điện thoại của chị.
Vì ánh mắt của Ngân như có ngọn lửa, vì giọng nói của cô quá thành khẩn, cho nên bà giúp việc đã không kìm được lòng lấy điện thoại đưa cho cô. Đồng thời, bà đi đến gần cửa để nghe ngóng mọi động tĩnh giúp cô.
Theo Eva
Người đàn bà hư hỏng (Phần 14) Thạc nhếch môi cười nhạt. Cô ta không biết mình đã bị theo dõi mà vẫn còn ăn nói hàm hồ được. Ông không muốn vạch trần cô ta ngay, ông muốn xem xem cô ta sẽ làm được những gì. Ngân lặng yên nhìn người đàn bà nằm trên giường, mặt mũi và cả người đều có thương tật. Tuấn cũng thật...