Hạnh phúc đã mất
Mười bảy tuổi, tôi gặp và yêu anh. Nông nổi, dại khờ tôi trao thân cho anh không suy tính thiệt hơn. Kết quả, tôi có thai. Ba mẹ tôi là những bác sĩ danh tiếng trong thành phố không chấp nhận việc tôi chưa học xong phổ thông trung học đã phải tính chuyện lập gia đình.
ảnh minh họa
Mẹ đưa tôi đi phá thai. Sáu năm sau, tôi tốt nghiệp đại học. Trong thời gian đó, tôi và anh vẫn lén lút gặp nhau. Sau khi tôi tốt nghiệp, anh chính thức đặt vấn đề cưới xin. Thấy anh dám nhận trách nhiệm ngày trước và vẫn yêu tôi chân thành, ba mẹ tôi đồng ý. Anh xin cho tôi về làm việc chung với anh trong một cơ quan nghiên cứu khoa học.
Thời gian đầu, cuộc sống vợ chồng tôi rất hạnh phúc, ba mẹ cho tôi một căn nhà riêng. Mấy năm sau, trước áp lực của gia đình chồng và cả ba mẹ tôi, chúng tôi phải nghĩ đến việc có con. Đáng buồn là tôi không thể làm mẹ được nữa dù đã áp dụng đủ mọi phương cách điều trị. Mẹ tôi cho là tôi bị vô sinh do hậu quả của việc phá thai năm mười bảy tuổi. Trách nhiệm này, anh xin chịu hoàn toàn và an ủi tôi là sẽ cùng tôi sống đến già, sẽ yêu thương nhau đến chết… Thế nhưng, nỗi buồn cứ đeo bám lấy tôi, phủ đám mây đen lên cuộc sống gia đình tôi, dù anh đã làm mọi cách để cứu vãn.
Việc gì đến cũng đến. Người phụ nữ ấy xuất hiện ngay trong cơ quan, bên cạnh chồng tôi hàng ngày, hàng giờ. Cô ta tấn công chồng tôi, thậm chí còn trơ tráo tuyên bố với mọi người là sẽ loại tôi ra khỏi cuộc đời anh, đem đến cho anh một đứa con. Cuối cùng anh cũng đổ. Cô ta có thai thật. Chồng tôi dù thú nhận là không yêu cô ta, nhưng do chịu không nổi thái độ vênh váo và cái bầu ngày một lớn của cô ta trong cơ quan, tôi quyết định ly hôn để tránh cho chồng tôi sự khó xử, nhận thiệt thòi về phần mình, chấm dứt mười hai năm chung sống.
Sau ly hôn, chồng tôi về sống với cô ta trong một căn hộ tập thể nhỏ. Thời gian đầu tôi không thể nào chịu nổi sự cô đơn khi phải ở trong căn nhà cũ, nhìn tất cả đồ vật đã từng chứng kiến những năm hạnh phúc của mình. Chiếc gối cũng có hơi hướm anh, chiếc bàn cũng có bóng hình anh ngồi đó, ảo giác đôi khi như có tiếng xe của anh dừng trước nhà chờ tôi ra mở cửa. Buổi chiều, sau giờ làm việc tôi chẳng biết làm gì khi trở về nhà, tôi tìm quên trong những ly rượu để ngủ nhưng chẳng hề ngủ được. Những cơn mất ngủ triền miên làm tâm thần tôi suy sụp. Đau khổ nhất là tôi vẫn phải làm việc chung cơ quan với hai người ấy, phải chứng kiến hạnh phúc của họ. Nó như những nhát dao vằm nát trái tim tôi. Sau lấy vợ, anh trông già hơn và vất vả hơn vì phải lo toan nhiều thứ. Anh luôn tế nhị khi gặp tôi, còn cô ta thì ngày càng trơ tráo bởi có tâm trạng của người chiến thắng.
Nỗi đau của tôi kéo dài đã hai năm, tôi chẳng thể nào xin chuyển được công tác khác vì tuổi cũng đã lớn. Hàng ngày, phải gặp người mà mình không hề muốn gặp, đôi khi phải làm việc, trao đổi với họ, tôi ngày càng bế tắc và tuyệt vọng. Tuy đã không còn phải dùng đến rượu để tìm giấc ngủ, nhưng tôi chẳng còn gì hết, mọi cánh cửa dẫn đến hạnh phúc đều đã đóng lại với tôi. Có ai chia sẻ giùm tôi nỗi đau vô cùng này?
Theo PNO
Video đang HOT
Chết lặng, người yêu vay tiền đi đánh bạc
Em không hiểu được mình tại sao lại có thể chấp nhận tất cả những thói hư của anh như vậy, biết rõ mà vẫn yêu, có phải là quá ngốc nghếch hay không?
Chào mẹ Tèo, hiện tại em đang gặp một vấn đề mà không biết nên làm như thế nào cho đúng.
Em 24 tuổi, công việc ổn định, em có quen và yêu một người con trai nhưng anh ấy có rất nhiều tật xấu nhất là hay ham tụ tập bạn bè nhậu nhẹt sau những ngày làm việc. Khi mới quen nhau, chúng em đối xử với nhau như 2 người bạn nên những cái xấu của anh, anh đều nói cho em biết. Lúc đó em nghĩ chỉ là bạn nên em không quan trọng lắm. Nhưng rồi sau một thời gian gặp gỡ, anh ấy đã ngỏ lời yêu em và em cũng đã nhận lời.
Chúng em yêu nhau, tình yêu lung linh lắm, anh ấy thường xuyên rủ em đi chơi, đi ngắm hoàng hôn dưới biển, ngắm thành phố về đêm, thực sự rất hạnh phúc. Em đã yêu anh kèm theo niềm hy vọng anh sẽ thay đổi. Nhưng rồi qua những người bạn của anh, em biết thêm rằng, anh ham mê cờ bạc, có hôm chơi cả đêm, phần lớn là thua. Có lần anh hỏi em rằng: "Tại sao em biết anh không có gì tốt đẹp, có nhiều thói hư tật xấu mà em vẫn yêu anh?". Nhìn thấy em bất động nhìn anh thì anh chữa lại: "Tại sao anh lại hỏi em như vậy nhỉ, anh không hiểu mình đang nói gì nữa, em cho anh xin lỗi nha!".
Thực sự chính em cũng không biết vì sao mình lại dễ dàng xem nhẹ tất cả như vậy nữa, chỉ biết rằng trái tim mình đã trao cho anh mất rồi.
Càng ngày anh ấy càng sa đọa hơn, ngày nào đi làm về anh cũng gặp gỡ bạn bè để nhậu nhẹt. Vì vậy mà chúng em ít gặp nhau hơn, có gặp nhau cũng là sau cuộc nhậu của anh. Em trách anh tại sao lại như vậy thì anh nói rằng, đó là tính cách của anh, bản tính của anh là như vậy. Anh khá là ích kỷ, nếu em hiểu được anh thì phải thông cảm cho anh.
Tuy anh thuộc dạng người thích ăn chơi nhưng anh cũng rất tôn trọng em, những lúc ở bên nhau anh là một người đàn ông rất nồng nàn và chân thật. Có lẽ cũng vì lý do đó mà em mới không thể nào bỏ được anh, và yêu anh nhiều như vậy.
Càng ngày anh ấy càng sa đọa hơn, ngày nào đi làm về anh cũng gặp gỡ bạn bè để nhậu nhẹt. (ảnh minh họa)
Anh sống như thể bất cần đời, thích gì làm nấy, không ai có thể can thiệp hay kiểm soát được,. Tuy ở cùng trong 1 thành phố nhưng 1 tuần chúng em chỉ gặp nhau có 1 lần. Em giận dỗi thì anh nói rằng: "tại sao em cứ suy nghĩ lung tung như vậy, em không tin anh ư, tuy anh không gặp em nhưng cũng nhớ, cũng yêu em lắm chứ, anh biết em buồn và giận anh lắm nhưng tại bản tính anh nó vậy rồi".
Em đòi chia tay nhưng anh không chịu, anh nói rằng, anh vẫn yêu em và mong em hiểu cho anh.
Em biết anh đang mắc nợ người ta khá nhiều, và anh đã mượn tiền em để trả dần. Em buồn và tủi thân lắm, có người yêu mà cũng như không, nhiều lần em đã tự nhủ rằng, thôi thì chấp nhận chia tay. Nhưng nói rồi không làm được, vẫn rất yêu anh.
Em không hiểu được mình tại sao lại có thể chấp nhận tất cả những thói hư của anh như vậy, biết rõ mà vẫn yêu, có phải là quá ngốc nghếch hay không?
Có lẽ em đang tự nhốt mình trong cái ảo vọng có thể làm thay đổi 1 con người mà chính họ đã nói rằng, họ không thể thay đổi được. Nếu sau này lấy anh làm chồng thì cuộc sống sẽ ra sao, có hạnh phúc hay không khi một người chồng có bản chất như vậy?
Thực sự em không biết mình phải làm như thế nào trong lúc này nữa, hãy cho em lời khuyên để em tìm ra hướng đi đúng đắn cho mình.Nghĩ đến cảnh khi không được gặp nhau nữa là em không chịu được, cứ thấy đau thắt nơi ngực, như mất đi 1 niềm vui sống vậy...
Lúc này em rất cần lời khuyên của mẹ Tèo để em biết mình phải làm sao?
thanhchuong...@yahoo.com
Tư vấn mẹ Tèo:
Bạn gái thân mến!
Trước tiên, mẹ Tèo xin chia sẻ đồng cảm với bạn, cám ơn bạn đã gửi tâm sự về chuyên mục chia sẻ của mẹ Tèo của Eva tám.
Trường hợp của bạn cũng giống như rất nhiều thắc mắc của các bạn gái trẻ hiện nay. Con gái khi yêu thường hay hết lòng hết dạ. Dù biết rõ họ không coi mình là số 1, họ còn mải mê những thứ đâu đâu, họ có nhiều thói hư tật xấu, thậm chí là biết họ không yêu mình nhiều, không yêu mình chân thành, cũng vẫn lao vào yêu. Thậm chí còn yêu hết lòng, hết dạ, yêu bằng cả con tim. Đó là nỗi khổ, cũng là &'điểm yếu' của con gái.
Qua câu chuyện của bạn, mẹ Tèo hiểu được một điều rằng, bạn thực sự rất yêu người con trai kia. Nhưng bạn à, hãy tỉnh táo và suy nghĩ. Đôi khi những thứ na ná như tình yêu rất nhiều. Người đàn ông kia có thể dành cho bạn một chút ít sự quan tâm, có thể hỏi han lo lắng cho bạn một chút ít mà bạn lại nghĩ là nhiều, là hi vọng. Bởi vì sao bạn có suy nghĩ ấy, vì bạn đã quá yêu người ta.
Hãy tỉnh táo trước khi quá muộn, cơn đau nào rồi cũng sẽ qua, nỗi đau nào rồi cũng nguôi ngoai, phải kiên trì thì mới làm được. (ảnh minh họa)
Một người con gái khi đã yêu một người, chỉ cần một cử chỉ nhỏ, một hành động quan tâm nhỏ cũng khiến họ thấy hạnh phúc và mỉm cười cả tối, bạn có đồng ý với mẹ Tèo không? Chính vì thế, điều bạn cần làm là suy nghĩ xem, anh ta đã làm gì được cho bạn, hay chỉ nói yêu bạn bằng mồm rồi nịnh bạn đưa tiền cho trả nợ?
Không cần nói quá nhiều, một người chỉ biết nhậu nhẹt, đánh bạc, rồi còn vay tiền người yêu để tiếp tục trả nợ rồi lại tiếp tục đánh bạc, thật sự không đáng mặt đàn ông. Khi yêu còn không nể nang nhau như vậy, khi lấy nhau về chắc chắn bạn sẽ khổ vì anh ta. Cờ bạc mà nghiện vào thì khó lòng mà dứt ra được. Vì thế, mẹ Tèo khuyên bạn, hãy dừng lại.
Bạn đừng nghĩ, không có người đàn ông ấy bạn không chịu được. Rất nhiều người như vậy, họ cũng trải qua cảm giác yêu mãnh liệt như thế. Nhưng rồi, sau này, sẽ có một ngày bạn phải hối hận nếu như không suy nghĩ thấu đáo. Chuyện gì cũng nên có trước có sau, nhất là chuyện liên quan đến cuộc sống của mình.
Hãy tỉnh táo trước khi quá muộn, cơn đau nào rồi cũng sẽ qua, nỗi đau nào rồi cũng nguôi ngoai, phải kiên trì thì mới làm được. Nếu chưa thể chia tay được nhanh, hãy nói với anh ta rằng, tạm dừng liên lạc một tháng, hai tháng, thậm chí là lâu hơn nữa để bạn quen dần với cảm giác không có người yêu, hoặc để anh ta hiểu được giá trị của bạn. Hi vọng, thời gian đó sẽ làm bạn suy nghĩ thấu đáo và có các mối quan hệ mới.
Chúc bạn sáng suốt lựa chọn cho tương lai của mình.
Theo VNE
Xin lỗi vì khi xa em, anh đã yêu 1 người khác Đó chỉ là phút giây nông nổi, một vết đen trọng đời mà anh đang cố gắng xóa bỏ mà thôi! Niềm tin của em đặt trọn cho người đàn ông ấy, sự chờ đợi và mong mỏi suốt 2 năm trời cuối cùng đã có thành quả. Anh ta đã trở về với cương vị khác hẳn, thành đạt và chững chạc....