Hạnh phúc của em anh không thực hiện được
Tôi đã mơ thấy những ngày tháng có em bên cạnh sau này, nhưng có một nỗi sợ cứ lớn dần trong tôi, nỗi sợ về khoảng cách giữa em và tôi ngày càng lớn dần, vì con đường mà chúng tôi chọn khác nhau, em chọn một cuộc sống an yên, không muốn bấp bênh, tôi lại chọn một cuộc sống nay đây mai đó, chẳng thể cho em một chốn nghỉ chân.
***
Tôi gặp lại em vào một ngày trời đầy nắng…
Tôi ngồi bên ly cafe đã nguội từ lâu, cố gắng tập trung vào quyển sách tôi đang đọc dở, nhưng vẫn không tài nào rời được ánh nhìn của mình khỏi ô cửa sổ góc quán. Em ngồi đó, quay lưng về phía tôi, chiếc váy yếm bò em yêu thích không thể lẫn đi đâu được, mái tóc màu nâu hạt dẻ xoã tung trước ánh nắng rực rỡ.
Gấp sách lại, tôi quan sát em kĩ hơn. Đã bao lâu rồi nhỉ, kể từ ngày em biến mất khỏi cuộc đời tôi không một lời từ biệt? Một sáng mùa thu 3 năm trước, tôi trở về căn phòng của tôi và em sau một chuyến đi xa, em biến mất. Tôi đã cố tìm kiếm một manh mối để nhận ra em đã từng ở đây, nhưng chẳng còn gì. Quần áo đã được dọn sạch sẽ, bộ trang điểm thường ngày của em đã không còn ở cái bàn nhỏ cạnh đầu giường nữa, ngay cả đôi dép em hay mang thường ngày cũng được gói kỹ trong túi rác. Tôi không hiểu được lý do vì sao em bỏ rơi tôi. Tôi cũng không muốn hiểu.
Tôi chết lặng một vài phút như vậy, có lẽ đó là cảm giác bình thường của những người gặp lại người mình yêu. Nỗi nhớ em bắt đầu kéo về, bủa vây lấy tôi, nhấn chìm tôi ngay cả khi em đang ở đây. Tôi mấp máy gọi tên em rất nhiều lần, sao em không quay lại, em có nhận ra tôi chăng, sau nhiều năm như vậy, liệu khi gặp lại tôi, em có trao lại cho tôi nụ cười hiền mà tôi trót say mê? Lấy hết can đảm, tôi tiến lại gần cái bàn nhỏ nơi có ánh nắng đang chiếu vào, kéo ghế và ngồi lại. Vươn ra ngoài cửa sổ, trời đã ngả màu vàng nhạt và những ánh nắng bắt đầu dịu hơn, em quay đầu lại nhìn tôi, nhẹ nhàng cười. Em vẫn xinh như vậy, vẫn là má lúm đồng tiền duyên dáng mỗi khi em cười, vẫn thói quen hất nhẹ mái tóc mỗi khi em chào hỏi ai đó. “Anh không bận chứ?”. “Không, em có muốn đi dạo với anh không?” – Tôi đề nghị.
Chúng tôi lướt qua những gian hàng bắt đầu lên đèn sáng rực rỡ. Tôi đưa tay ra và em nắm lấy tay tôi. Hôn nhẹ lên mái tóc em, tôi biết tôi còn yêu em đến nhường nào, dù sau khi em đi, tôi vẫn sống tốt cuộc sống của mình, vẫn có những mối quan hệ xã giao tốt đẹp, vẫn có những chuyến đi công tác ở khắp mọi miền, nhưng những ký ức về em vẫn sáng rực trong tôi, không cách nào xoá nhoà. “3 năm qua em ổn không?”. “Em ổn, em đã tìm cho mình một công việc yêu thích, một căn hộ có ban công trồng thật nhiều hoa ở phía ngoại thành, và em nhớ anh.” Em ngước lên nhìn tôi, và tôi biết qua ánh mắt ấy, em vẫn còn yêu tôi như những ngày xưa cũ. “Anh sắp có một chuyến công tác ở Tokyo, em sẽ đi với anh chứ?” Em mỉm cười.
Đêm ấy, tôi đưa em trở về căn hộ chúng tôi đã sống cùng nhau, cùng có những kỷ niệm đẹp đẽ một thời. Em nhìn xung quanh, như để tìm kiếm những gì còn sót lại khi em còn ở đây, hoặc cũng là để quen với những đồ vật mới tôi đã cố thay thế để ngôi nhà đỡ trống trải khi không có em. Rồi em nhìn tấm bản đồ treo trên tường, đã đính chi chít những nam châm, là những nơi tôi đã đặt chân qua trong suốt quãng thanh xuân của mình. Những chuyến đi dài tôi bỏ mặc em ở lại với căn hộ bé nhỏ của chúng tôi. Tôi ôm em lên giường, thì thầm vào tai em những lời ngọt ngào, cùng nhau chìm vào giấc ngủ dài.
Tôi đã mơ thấy những ngày tháng có em bên cạnh sau này, nhưng có một nỗi sợ cứ lớn dần trong tôi, nỗi sợ về khoảng cách giữa em và tôi ngày càng lớn dần, vì con đường mà chúng tôi chọn khác nhau, em chọn một cuộc sống an yên, không muốn bấp bênh, tôi lại chọn một cuộc sống nay đây mai đó, chẳng thể cho em một chốn nghỉ chân.
Sáng thức dậy, tôi thấy em đã rời đi, cùng một mảnh giấy được bỏ lại trên bàn: “Xin lỗi anh, em không thể… Hãy theo đuổi ước mơ của anh, em tin anh làm được.”
Video đang HOT
Tôi nhận ra, dù có gặp lại em bao nhiêu lần, yêu em bao nhiêu lần, tôi cũng sẽ làm tổn thương em bằng một cách cũ bấy nhiêu lần. Chúng tôi không thể ở bên nhau, không phải vì không thể. Dù chúng tôi có yêu nhau đến chết đi sống lại, thì lựa chọn của em với tôi cũng hoàn toàn khác, tôi mãi mãi không thể đem đến hạnh phúc mà em mong muốn, và yêu nhau thôi thì không đủ thay đổi được bản ngã vốn có của mỗi người.
Em yêu của tôi, chúc em tìm được người yêu em, mang lại hạnh phúc mà tôi không thể đến cho em.
Nguyễn Hà Trang
Theo blogradio.vn
Hí hửng bóc phong bì cưới dày cộp đêm tân hôn, bức ảnh rơi ra khiến tôi chết điếng
Tôi đã từng nghĩ quá khứ chỉ nên là quá khứ nhưng giờ đây nhìn những bức ảnh này, chính tôi cũng không dám chắc mình có thể bỏ qua mọi thứ.
Chúng tôi làm đám cưới sau gần 1 năm hẹn hò. Vừa vào công ty, anh đã chủ động xin số liên lạc của tôi để làm quen. Tôi khá bất ngờ vì "ma mới" như anh có mấy người lại "dám" trêu "ma cũ" là tôi như vậy.
Ban đầu tôi cũng không có mấy cảm tình với anh. Tôi có cảm giác không an toàn với những người đàn không quá chủ động. Mọi thứ về anh khiến tôi có cảm giác, người đàn ông này dường như thuộc về người khác chứ không phải mình.
Ngược lại với tôi, các chị em khác ở công ty lại rất thích anh. Họ nói anh có duyên ngầm, lại hát hay và còn biết chơi đàn nữa. Đúng là tôi cũng không thể phủ nhận anh có một giọng hát rất truyền cảm.
Thế rồi mưa dần cũng thấm lâu. Anh kiên trì hơn tôi tưởng tượng. Trước đây tôi chỉ nghĩ anh mới vào công ty nên tán cho vui vài em, không ngờ tới cả năm sau, anh vẫn công khai theo đuổi mình tôi.
Tôi sợ một ngày nào đó người đàn ông này sẽ không còn là của mình nữa. Ảnh minh họa.
Suy nghĩ rất nhiều tôi mới dám nhận lời yêu anh. Thú thực là tôi có rung động với anh nhưng tôi rất sợ cái cảm giác bất an, không được an toàn. Tôi sợ một ngày nào đó người đàn ông này sẽ không còn là của mình nữa.
Vậy mà chúng tôi cứ thế, ở bên nhau một cách bình lặng. Càng tiếp xúc với anh nhiều, tôi càng phát hiện ra nhiều điều khác ẩn chứa trong con người anh. Anh vui vẻ hoạt bát bên ngoài nhưng không hề hời hợt.
Anh cầu hôn tôi sau gần 1 năm hẹn hò. Tôi cũng không còn trẻ gì, công việc của hai đứa thì cũng ổn. Nghĩ vậy nên tôi đồng ý, thời gian qua đủ để tôi tin người đàn ông này sẽ không làm mình thất vọng.
Trước khi cưới, chúng tôi đã trò chuyện thẳng thắn với nhau về rất nhiều thứ. Cưới xong hai đứa sẽ ở đâu, tiền nong hàng tháng chi tiêu thế nào ... chúng tôi đều thống nhất cả, ngay cả chuyện người yêu cũ ra sao chúng tôi cũng không muốn giấu nhau.
Quá khứ chỉ nên là quá khứ, tôi luôn nghĩ như vậy. Tôi, anh hay bất cứ người nào khác, đâu có gì là sai khi chúng ta từng trải qua một yêu thương khác trước khi kết hôn. Tôi tôn trọng những kỷ niệm đó. Với tôi, chỉ cần hai người chân thành với nhau là đủ.
Ngày cưới của hai đứa tôi, một vị khách mời khá đặc biệt đã đến khiến tôi có chút bất ngờ. Qua bức ảnh đã từng được xem, tôi biết cô ấy là người yêu cũ của chồng và cũng là mối tình kéo dài gần 2 năm trời.
Tôi có chút bất ngờ nhưng ngay sau đó chủ động cười chào khi thấy cô ấy tiến đến chúc mừng. Có gì đâu, chỉ là người yêu cũ của chồng thôi mà. Cô ấy có thể đến đây ăn cưới, chứng tỏ họ đã thực sự coi nhau như những người bạn rồi. Thế nhưng, tối hôm đó tôi đã nhận ra, mọi chuyện không như mình tưởng.
Tối hôm đó trở về sau đám cưới, cả người tôi mỏi nhừ. Trút được bộ váy cưới nặng trịch, tôi đi tắm xong mới cảm thấy cơ thể đỡ mệt mỏi phần nào. Chống tôi thấy vợ mệt liền chạy đến xoa bóp chân cho tôi rồi đùa:
- Anh có cái này cho em, anh tin là nó sẽ làm em tỉnh lại.
Hóa ra "phương thuốc kỳ diệu" mà anh trêu tôi chính là việc bóc phong bì. Đúng thật là mọi mỏi mệt bỗng được bớt đi phần nào khi tôi nhìn thấy chỗ phong bì cưới. Trong đó, tôi đặc biệt muốn bóc phong bì cưới của cô người yêu cũ anh.
Đó là một chiếc phong bì cưới rất dày. Vừa bóc ra, tôi đã rất ngạc nhiên khi trong đó có những 5 triệu đồng. Nhưng chưa hết, trong đó còn có một phong bì nhỏ nữa.
Những tờ giấy, bức ảnh trong chiếc phong bì nhỏ đó rơi ra khiến tôi choáng váng. Đó là những tờ giấy khám thai và ảnh chụp thai nhi theo từng tuần tuổi. Mọi chuyện là như thế nào?
- Xin em hãy bình tĩnh nghe anh giải thích. Anh không ngờ cô ấy lại muốn phá hoại anh như vậy. Nga là người yêu cũ của anh nhưng mọi thứ đã chấm dứt.
Chồng tôi kể Nga là một cô gái rất trẻ con và hay giận dỗi. Sau khi anh đi làm, công việc áp lực hơn nên anh cũng không thể chiều Nga như trước kia. Chính trong một lần thất hẹn, anh không ngờ đã gây nên việc đáng tiếc này.
- Nga có hẹn anh tại nhà hàng đó và nói có chuyện bất ngờ muốn dành cho anh. Song hôm đó vừa ngồi được một chút thì anh có việc phải đi gấp. Biết mình sai nên anh đã chủ động xin lỗi sau đó nhưng cô ấy không chịu hiểu mà còn mắng nhiếc rồi thậm chí chửi bới anh, nói anh vô tâm rồi dọa nạt này nọ. Vì không muốn tranh cãi nhiều, anh đã nói cô ấy muốn làm gì thì tùy.
Đến bản thân mình tôi cũng không dám chắc liệu sau này mình có thể không bao giờ nhắc tới chuyện quá khứ này không. Ảnh minh họa.
Chồng tôi không ngờ lúc đó Nga đã mang thai. Cô ấy chỉ nhắn lại một cái tin: "Anh sẽ phải hối hận". Sau đó anh không ngờ Nga dám làm cái điều vô cùng bất nhân, ngay sáng hôm sau cô ấy đã đi phá thai rồi còn chụp ảnh lại.
Sau đó họ có quay lại với nhau, chồng tôi vô cùng day dứt với đứa bé. Song anh nói sự ám ảnh về hành động của Nga đã khiến hai người không thể cố ở bên nhau thêm. Anh quyết định chia tay sau gần 2 năm trời bên nhau. Anh quen tôi một thời gian khá lâu sau đó nên cũng không ngờ Nga lại làm điều này để trả thù.
Tôi tin chồng mình nhưng tôi phải làm thế nào trong trường hợp này đây. Anh không lừa dối tôi, nhưng sao mọi thứ khiến tôi bối rối như vậy. Đến bản thân mình tôi cũng không dám chắc liệu sau này mình có thể không bao giờ nhắc tới chuyện quá khứ này không.
Theo eva.vn
6 điều bạn gái nên làm sau khi chia tay để chữa lành vết thương trong lòng Bạn thấy khó khăn trong việc quên người yêu cũ? Đừng chờ đợi thời gian xóa nhòa mà hãy học cách quên người yêu cũ thật nhanh để không bỏ lỡ những cánh cửa tốt đẹp đang mở ra với cuộc sống của mình. Vượt qua nỗi đau buồn sau khi chia tay chẳng bao giờ là điều dễ dàng, và lại càng...