Hạnh phúc của đàn bà là xếp chồng sau con cái và bản thân
Chăm sóc bản thân mới là hạnh phúc đích thực mình cần phải làm…
Tôi lấy chồng hơn 5 năm nay, có 2 con một trai, một gái. Hiện tại tôi cảm thấy vô cùng viên mãn với cuộc sống hiện tại: Chồng chiều, con ngoan, công việc ổn định, sắc đẹp đủ dùng. Nói chung tôi có hầu hết mọi thứ mà nhiều người phụ nữ khác đang cần.
Được như ngày hôm nay tôi phải trải qua nhiều biến cố. Trước đây tôi cứ nghĩ, hạnh phúc của người đàn bà chính là chồng, là con. Hồi còn trẻ tôi cứ nghĩ muốn hạnh phúc thì nhất định phải kiếm được tấm chồng “tử tế”: Có công việc, kinh tế ổn định, là người đàn ông tâm lý.
Hoặc nếu lấy được chồng rồi thì phải coi chồng là tất cả, phải cung phụng, tận tụy hết lòng vì chồng, vì gia đình chồng. Tôi nghĩ và làm đúng như vậy, chồng tôi tất nhiên có công việc ổn định, tâm lý, gia thế cũng khá giả…nói chung không có điểm nào đáng chê cả. Tôi rất trân trọng điều ấy, lúc nào cũng hết lòng chăm sóc, phục vụ chồng.
Sáng dậy sớm nấu ăn sáng chờ chồng dậy ăn, là quần áo và chọn cà vạt cho anh chuẩn bị đi làm. Ngồi nhìn chồng ăn món mình nấu còn khen ngon thì đúng là cả một ngày hạnh phúc. Ngoài công việc thì đầu tôi lúc nào cũng nghĩ: Nay sẽ nấu gì cho chồng ăn, anh thích ăn món gì, món gì tốt cho sức khỏe của chồng.
Những ngày lễ, tôi thường suy nghĩ trước đó cả tháng trời xem sẽ tặng anh món quà gì cho độc đáo… Chồng tôi có bệnh ngứa chân, lẽ ra mỗi buổi tối trước khi đi ngủ anh phải ngâm chân với nước ấm và muối nhưng anh toàn lười không chịu làm. Tôi thương chồng nên tối nào cũng chuẩn bị nước ngâm chân cho chồng trước khi đi ngủ.
Video đang HOT
Chồng tôi rất hay bị đau đầu, mỏi vai, thế vậy tôi cũng đi học luôn lớp xoa bóp, bấm huyệt để về xoa bóp thư giãn mỗi khi chồng cần… Tôi làm mọi thứ miễn là chồng thấy vui và thoải mái.
Đến lúc sinh con trai đầu lòng tôi lại nghĩ: Tất cả phải vì con, đó mới là hạnh phúc của người làm mẹ. Tôi nghỉ hẳn công việc lương cao để ở nhà chăm sóc con cho tốt. Cả ngày chỉ quanh quẩn bên chồng con, nhà cửa mà 1 ngày 24h thật sự không đủ với tôi. Cứ tưởng hi sinh vì chồng vì con như thế là hạnh phúc vĩnh cửu cả đời của người phụ nữ. Nhưng không…
Nhan sắc thì ngày càng xuống cấp, con cái nheo nhóc, vợ chồng thỉnh thoảng lại cãi nhau. Ở nhà không đi làm nên tiêu gì cũng phải ngửa tay xin chồng, kinh tế phụ thuộc hết vào chồng, tiền chồng làm ra thì được công nhận, công sức tôi vun vén cho gia đình này, cho chồng, cho con thì vô hình chẳng thấy đâu. Dần dần vợ chồng chán nhau, hạnh phúc chẳng được viên mãn nữa.
Thời điểm đó tôi nghĩ hạnh phúc của mình không thể nằm trong tay chồng hay con được, tôi quyết định thay đổi suy nghĩ. Tôi gửi con đi học và đi làm trở lại, tôi nhờ mẹ đẻ đến giúp đỡ việc con cái và trả công bà hàng tháng. Tôi có nhiều thời gian để đi làm đẹp, chăm sóc bản thân hơn. Và tôi nhận ra rằng: “Chăm sóc bản thân mới là hạnh phúc đích thực mình cần phải làm”.
Chồng tôi lúc đó khá sốc vì sự thay đổi bất thường này từ vợ, nhưng ngoài tò mò ra thì anh chẳng làm được gì cả. Cuộc sống của tôi, tôi có quyền chọn lựa chứ anh chẳng có quyền gì.
Công việc nhà cửa, con cái phải chia đôi, vợ làm chồng cũng phải làm. Tiền tôi làm ra tôi tiêu chẳng phải ngửa tay xin cả. Nhờ chăm sóc sức khỏe và nhan sắc tôi lại đẹp như xưa.
Lúc này chồng tôi bắt đầu có thái độ ghen tuông, lo lắng sợ mất vợ. Anh còn chủ động giúp tôi làm việc nhà, đưa vợ đi làm đẹp, tư vấn quần áo cho vợ…Tình cảm vợ chồng vì thế mà ngày càng khăng khít, gắn bó hơn.
Thật sự đến hiện tại tôi thấy vợ chồng tôi còn yêu nhau hơn cả cái thời mới cưới ấy. Vậy nên phụ nữ ạ, hạnh phúc của người đàn bà là xếp chồng sau con cái và bản thân. Yêu bản thân mình trước, chăm lo cho con, sau đó mới đến lượt chồng…nhớ nhé!
Thep giadinhmoi.vn
Con trai 4 tuổi ngất lịm sau cú tát trời giáng của bố nó, câu nói của mẹ chồng càng khiến tôi tức điên hơn
Tôi không thể tưởng tượng nổi chồng tôi lại có thể "máu lạnh" giơ tay tát con nhỏ đến ngất đi như vậy, mà tất cả cũng chỉ vì người phụ nữ quái thai ấy.
Trước khi lấy chồng, tôi đã được nghe và đọc rất nhiều câu chuyện về mối quan hệ giữa mẹ chồng - nàng dâu, tôi cứ tặc lưỡi cho rằng tại các chị không khéo léo nên mẹ chồng mới trở nên khó tính và khắt khe với các chị. Thế nhưng bây giờ, tôi biết tôi sai rồi, không phải ai cũng có thể hiểu và thông cảm cho mình.
Tôi là vốn là sinh viên sư phạm, sau khi ra trường tôi về quê xin vào dạy ở ngôi trường cấp 2 trong xã rồi quen và yêu chồng tôi bây giờ. Anh làm nghề lái xe đường dài nên cứ đi biền biệt suốt ngày suốt tháng, có lần 2 tuần mới xuất hiện ở nhà được 1,2 hôm lại đi. Mặc dù chồng tôi có khả năng mua được miếng đất, cất căn nhà để 2 vợ chồng ở riêng nhưng vì anh ấy cứ đi vắng suốt ngày nên mẹ chồng bảo tôi ở cùng cho tiện. Tôi rất vô tư và thoải mái, cũng không nghĩ ngợi gì nhiều nên đồng ý liền nhưng có ngờ đâu đó lại là mở đầu cho chuỗi ngày ấm ức, khổ cực mà không biết tỏ cùng ai.
Mới về làm dâu được 2 tháng thì tôi có bầu, vậy mà mẹ chồng không hề có ý thương tôi một chút nào, hàng ngày, sau khi tôi đi dạy ở trường về bà lại bắt tôi gánh nước tưới hết cả vườn rau trong vườn, nấu cơm, giặt giũ cho cả nhà. Trong khi cô em gái chồng đã học đến lớp 10 nhưng không biết làm việc gì. Lúc ốm nghén, có hôm tôi còn quẳng cả 2 xô nước xuống luống rau để chạy đi nôn ọe, bà ấy không thương còn chì chiết tôi làm nát rau của bà ấy. Tối đến, tôi phải ngồi soạn giáo án đến muộn mà sáng sớm vẫn bị mẹ chồng gọi dậy từ 5h để cơm nước cho bố mẹ chồng. Bà ấy bảo: "Làm đi, vận động nhiều vào sau này mới dễ đẻ. Ngày trước bầu như chị tôi còn đi gánh vài sào lúa từ 4h sáng".
Không có chồng tôi ở nhà, mẹ chồng hạch sách tôi đủ kiểu.
Tôi ức lắm, nhưng không dám than vãn nửa câu vì nghĩ rằng mình là phận làm dâu, muốn gia đình êm ấm thì không được cãi lại, hơn nữa tôi là giáo viên, nếu điều tiếng không hay đồn ra ngoài thì học sinh sẽ chẳng còn tôn trọng mình nữa. Mỗi lần chồng về tôi định nói với chồng để chồng nói khéo với mẹ nhưng cứ định mở miệng ra nói là anh lại gạt phăng luôn: "Bổn phận của em là vậy, có gì đâu mà than với vãn. Anh đi làm vất vả rồi đừng để anh phải đau đầu mấy chuyện cỏn con". Tôi biết làm sao được nữa, chỉ còn biết quay mặt vào tường mà khóc, còn đâu người đàn ông từng hứa yêu thương, chăm sóc tôi suốt đời.
Đến khi tôi sinh con trai đầu lòng, tôi cứ nghĩ mẹ chồng sẽ thay đổi thái độ vì dù sao tôi cũng đã sinh cho ông bà đứa cháu đích tôn, ấy vậy mà tôi đã nhầm. Ngay từ những ngày đầu từ viện về, bà ấy đã không giúp tôi bất cứ việc gì, kể cả tắm hay giặt cho cháu cái quần, chiếc tã. Tôi đẻ mổ đau đớn không dậy được nên phải gọi mẹ đẻ sang chăm. Thế nhưng, đến cả mẹ tôi bà ấy cũng không tha, cứ ra vào nói bóng gió về việc mẹ tôi quét sân ẩu hay nấu ăn không ngon... trong khi đó đâu phải là nghĩa vụ, bổn phận của mẹ tôi. Mẹ tôi thương con thương cháu nên mới phải sang ở cùng để chăm cháu.
Hết 1 tháng cữ, mẹ tôi về và tôi phải 1 mình "chiến đấu" với việc chăm con và chăm cả gia đình ấy. Dù phải chịu nhiều ấm ức lắm nhưng tôi vẫn cố nín nhịn vì con, vì cái gia đình nhỏ của tôi. Con cứng cáp hơn 1 chút thì tôi quay lại công việc và nhờ ông bà trông giúp nhưng cứ nửa buổi mẹ chồng lại gọi điện: "Về mà cho con bú đi, khóc điếc cả tai, ai mà dỗ được". Tôi về nhìn thấy con nằm trên giường, khóc khản cả tiếng mà bà ấy không thèm bế cháu lên. Từ hôm sau đó, tôi mang con sang bà ngoại trông giúp vì không thể tin tưởng giao cho ông bà nội.
Thằng bé lớn hơn 1 chút thì tôi cho con đi lớp, chỉ nhờ ông bà nội đón về lúc giờ chiều vậy mà ông bà cũng nhất định không đón hộ. Trẻ con hiếu động, nghịch ngợm là chuyện bình thường nhưng bà ấy không bảo ban cháu nhẹ nhàng mà mở miệng ra là quát: "Nghịch vừa thôi, tao chặt bỏ chân tay bây giờ". Thằng bé nghe xong sợ quá chỉ biết ngồi thu lu một góc.
Thế rồi 1 lần, trong đám cưới của một người bà con, tôi dắt con lại chỗ bà nội nhờ bà trông chừng cháu để tôi làm việc thì thằng bé khóc lóc, hét ầm lên và bảo: "Con không đi với bà nội đâu, bà ác lắm". Trước đông người mà thằng bé cứ gào lên, chồng tôi chứng kiến sự việc thì lao tới tát thằng bé ngã lăn ra đất, bất tỉnh rồi bảo: "Đồ mất dạy, mẹ con nhà mày ở nhà dạy nhau thế à?". Đáng lẽ trong tình huống đó bà ấy phải ngăn con trai đánh cháu như vậy thì đằng này bà lại đổ thêm dầu vào lửa: "Nó mất dạy lắm, cứ ở nhà với mẹ nó, được dạy bảo tử thế thì hỏng người".
Tôi không nói gì mà lẳng lặng ôm con về, may mắn thắng bé chỉ bị choáng một chút, không quá nghiêm trọng. Những ngày vừa qua tôi đã cân nhắc rất nhiều và quyết định viết đơn ly hôn, tôi không thể chôn vùi cuộc sống của mình mãi ở trong ngôi nhà toàn những người sống không biết điều ấy. Hiện tại, tôi đang về bên ngoại ở, nhiều người bảo tôi cứ bình tĩnh, vợ chồng sống với nhau, sao để chỉ vì một chuyện nhỏ mà vứt bỏ tất cả được nhưng có ai sống như tôi đâu mà hiểu được nỗi khổ của tôi. Tôi sẽ cố gắng một mình nuôi con thật tốt.
Theo afamily.vn
Con càng lớn càng không giống bố, chồng bí mật đi xét nghiệm ADN và cái kết khiến anh phải hối hận Bé Bon năm nay lên 4 nhưng Thắng không hiểu con giống ai mà cả tính cách và ngoại hình khác biệt bố mẹ quá! Nhiều lần đi nhậu cùng đám bạn, chúng nửa đùa nửa thật nói Bon là con hàng xóm khiến Thắng điên tiết, anh quyết định bí mật đi xét nghiệm ADN. Thắng và Lan lấy nhau được 6...