Hạnh phúc có khi chỉ là những điều nhỏ nhặt như thế
Tôi tự hỏi liệu còn ai muốn biết về những năm tháng trước của họ, những năm tuổi trẻ hay trung niên của họ đã làm gì và bên ai? Có được như thế này cùng nhau?
Hay chia phôi tan vỡ, hay phụ bạc quên tình. Nhưng có còn quan trọng không, những gì đã đi qua liệu còn muốn nhớ khi giờ đây họ vẫn rải bước cạnh nhau như thế. Giờ đây họ vẫn dìu nhau đi ở gần cuối đoạn đường đời của cả hai thì còn gì quan trọng không.
***
Chiều buông tối vùng biển vắng lặng, lác đác bóng người. Tưởng chứng giờ đây vẻ đẹp đại dương là sự yên ắng tĩnh lặng nhất. Vậy mà vô tình mở mắt mơ màng của mình để trông ra biển cả thì tôi thấy, một vẻ đẹp còn tuyệt vời hơn. Lòng tôi xao xuyến rồi bồi hồi rung động, ngồi dậy cầm điện thoại ghi lại hình ảnh thiêng liêng này, tôi cho là vậy, thiêng liêng. Một cặp đôi có lẽ đã đứng tuổi, đang choàng khoác vai lưng sau của nhau để đi. Họ đi tản bộ trên vùng biển đẹp đẽ hữu tình này dưới cái chiều tàn đang buông xẩm tối, màu trời đẹp đẽ ấy là màu ửng đỏ miên man, và những tầng mây bồng bềnh xếp nhẹ lên nhau. Sóng, biển và bầu trời, vạn vật đều nhìn thấy.
Chẳng biết chúng có sao động mà sao tôi bồi hồi quá, bần thần trước vẻ đẹp thiêng liêng của cuộc đời. Bần thần trước khoảnh khắc đơn điệu của tình yêu đời người. Là khi về già, đến tuổi xế chiều của cuộc đời,người ta vẫn có thể cùng nhau rãi bước đi dưới biển, xắn quần và tay thì xách dép, tay còn lại choàng vịn lấy nhau. Đó có thể coi là tựa, nhưng với tôi đó là giữ lấy người kia, là giữ lấy nhau để người kia đi vững vàng. Là dìu dắt nhau đi trên đoạn đường này. Giữ nhau và dìu dắt người bạn đời, không còn đơn giản là tựa vào nhau nữa, nó thực sự là giữ và dìu người kia đúng theo nghĩa đen. Bởi không phải là người kia yếu không đi được, không hẳn vậy. Mà chính bản thân người giữ đó muốn làm vậy, muốn dìu và bảo vệ, như một điểm tựa lớn, cuối đời và cũng là cuối cùng cho người bạn đời của mình.
Tôi tự hỏi liệu còn ai muốn biết về những năm tháng trước của họ, những năm tuổi trẻ hay trung niên của họ đã làm gì và bên ai? Có được như thế này cùng nhau? Hay chia phôi tan vỡ, hay phụ bạc quên tình. Nhưng có còn quan trọng không, những gì đã đi qua liệu còn muốn nhớ khi giờ đây họ vẫn rải bước cạnh nhau như thế. Giờ đây họ vẫn dìu nhau đi ở gần cuối đoạn đường đời của cả hai thì còn gì quan trọng không.
Nếu bạn nhìn bức ảnh sẽ thấy người đàn ông đi với dáng khom hơn, người phụ nữ thẳng lưng như đang thẳng để vững giữ lại người đàn ông kia. Tôi cho rằng trong tình yêu của cuộc đời thì đàn ông và phụ nữ đều như nhau, cả trong cuộc sống cũng thế. Một trong hai ai cũng có thể là điểm tựa cho người bạn đời kia của mình.
Họ tựa vai nhau và dạo bước chân trần trên mặt cát, sóng biển tràn ập vào rồi ùa kéo ra, cứ thế mà người bước đi và sóng thì vỗ ra ùa vào như đang đắp xây thêm cho một tình cảm đẹp. Cùng đó là buổi chiều buông và vùng biển lặng, biển lặng nhưng đang âm ỉ thanh âm cuộc sống, rì rào và xào xạc tiếng sóng nghe thanh thoát vỡ đập ào ạt liên tục kéo đến. Vẻ đẹp tĩnh lặng nhường ngôi cho vẻ đẹp của cuộc đời có tình người ở đó. Tôi thêm hạnh phúc vì lại được nhìn thấy một vẻ đẹp quá đỗi tuyệt vời của cuộc đời này.
Họ đi được một đoạn thì tách nhau ra, người phụ nữ bước xuống lòng nước và quay lại nhìn người đàn ông. Họ như đang đùa nhau và cười nói. Niềm vui có chăng chỉ cần vậy không, đơn sơ giản dị thế thôi chắc đã đầy ắp lòng ai đó. Tôi thèm được trộm hạnh phúc cùng họ, cho dù là người ngoài cuộc không thể thấu hết bằng người trong cuộc, thì một chút cũng là đủ hạnh phúc rồi.
Video đang HOT
Lòng tôi bồi hồi đẹp đẽ vì tuyệt diệu của hạnh phúc đó, nhưng lòng vương buồn một chút. Sao không buồn khi nhìn thấy khoảnh khắc đẹp đẽ đó, ngẫm lại đời mình rồi có được thế không. Bởi cũng con người nên ai không mong cầu hạnh phúc của một đời. Nhưng buồn vương vội rồi cũng nhanh đi, phải nhẹ nhàng để còn chạm nếm vẻ đẹp của cuộc đời mà nhỉ. Ôi buồn vương kia cũng tầm thường và đẹp đẽ, buồn trên vẻ đẹp cuộc đời, buồn ấy cũng đẹp và hạnh phúc biết bao.
Trái tim ai không mong cầu hạnh phúc
Thấy người hạnh phúc, mỉm cười theo
Thế rồi họ lại choàng tay qua lưng nhau và tôi cứ nhìn theo cho đến lúc họ đi khuất. Bãi biển trở về như lúc họ chưa xuất hiện. Nhưng trong lòng tôi đã thấm lại sự bồi hồi còn lâng lâng chảy nơi tim mình. Để rồi tôi quay qua nhìn lại một lần nữa toàn vùng biển này, yên bình và quen thuộc của những tháng ngày tuổi trẻ đi tìm kiếm bản thân mình.
Hai con người ấy có lẽ phần nào đã trải qua đủ gian truân của cuộc đời, để rồi đoạn đường này vẫn muốn bước cùng nhau, dìu giữ nhau đi dạo trên vùng biển dưới buổi chiều buồn mà đẹp đến thế. Đã có lúc tách nhau ra nói cười và rồi lại quay xiết lại, lại vịn nhau choàng tay dìu đi tiếp, đi tiếp đoạn đường. Là sẽ vẫn cùng nhau đi cho hết đoạn đường đời, đúng không?
Đoạn đường nào mình cũng bước cùng nhau…
Kieu
Theo blogradio.vn
Món quà tết của ba tôi
Năm nào cũng vậy, sau khi làm lễ đón giao thừa xong, ba lì xì cho mỗi gia đình nhỏ của các con hai tấm thư pháp do tự tay ba viết. Đó là món qua tết vô cùng ý nghĩa đối với chúng tôi.
Tết đến, khi mọi người rộn rịp chuẩn bị đón mừng năm mới thì ba tôi lại loay hoay mua giấy đỏ, mực tàu và những tấm mành mành để bắt đầu viết thư pháp. Tuy không học qua khóa thư pháp nào, nhưng với " Hoa tay thảo những nét/Như phượng múa rồng bay", ba tôi viết thư pháp rất khéo và đẹp. Với nét cọ bằng mực tàu vừa uyển chuyển mềm mại, vừa sắc sảo tinh tế, ba chọn những câu chữ có ý nghĩa để viết. Ban đầu, ba viết một chữ, nhiều lắm cũng độ bốn, năm chữ trên giấy đỏ hay tấm mành mành. Sau này, quen tay ba viết liền mạch thành những câu thơ hay câu đối. Ba còn vẽ thêm nền hoa văn trên giấy để làm tôn thêm vẽ đẹp thanh nhã của chữ.
Lúc đầu ba viết thư pháp chỉ để trang trí trong nhà cho vui thôi, sau đó là món quà mừng tuổi cho con cháu. Năm nào cũng vậy, sau khi làm lễ đón giao thừa xong, ba lì xì cho mỗi gia đình nhỏ của các con hai tấm thư pháp. Con cháu vui sướng đón nhận quà lì xì đặc biệt của ba như nhận lời chúc phúc cho năm mới. Đó là những tấm giấy đỏ có viết những chữ có ý nghĩa như: Phúc, Lộc, Thọ, Tài, Trí, Tâm, Đức.
Bà con hàng xóm đến chúc Tết, thấy chữ đẹp nhờ ba viết giùm. Rồi bạn bè người quen đến chơi, thấy chữ có ý nghĩa, xin chữ về treo lấy hên. Cứ thế mà số lượng người hâm mộ chữ của ba tôi ngày càng đông. Ba lại vui vẻ viết chữ nhiều hơn để đáp lại tình cảm của mọi người, có khi mùng hai, mùng ba tết vẫn lui cui viết, vẽ để kịp tặng mọi người.
Tết đến, khi mọi người rộn rịp chuẩn bị đón mừng năm mới thì ba tôi lại loay hoay mua giấy đỏ, mực tàu và những tấm mành mành để bắt đầu viết thư pháp
Tôi để ý thấy ba tôi cũng căn cứ vào đặc điểm, nghề nghiệp của mỗi người mà tặng chữ. Thầy cô giáo ba tặng chữ Tâm. Nhà có con đi học ba tặng chữ Trí thật to. Ai nhiều âu lo ba cho chữ An. Ai hay nóng nảy ba ban cho chữ Nhẫn. Ai than buồn ba khuyên chữ Lạc. Vợ chồng mới cưới ba cho chữ Hạnh phúc. Các cụ ông cụ bà ba biếu chữ Thọ. Nhà bán buôn, làm ăn ba tặng chữ Lộc. Bạn trẻ làm dự án ba tặng chữ Thuận buồm xuôi gió. Mừng năm mới ba tặng chữ Vạn sự cát tường. Nhà đông con cái ba viết Gia hòa vạn sự thành - Tử hiếu song thân lạc. Ai ai cũng quý chữ của ba tôi.
Sau này, ba tôi cũng viết theo đơn đặt hàng hơi phức tạp của người xin chữ. Những người con hiếu thảo nhờ ba viết dùm những câu ca dao ca ngợi công ơn cha mẹ: "Công cha như núi Thái sơn. Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra", "Con dù lớn vẫn là con của mẹ. Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con". Các bạn trẻ còn sưu tầm những câu danh ngôn, tục ngữ trong sách nhờ ba viết để treo nơi phòng làm việc như một lời nhắc nhở cách sống đẹp.
Nhưng cũng có lúc ba tôi không chiều lòng người xin chữ. Mấy người hàng xóm mê làm giàu mà quên dạy dỗ con cháu, họ yêu cầu ba viết chữ Phú, chữ Quý, ba lại viết tặng họ chữ Nhân, chữ Nghĩa, chữ Đức, chữ Lễ.
Có đứa cháu giỏi giang nhờ ông viết chữ Tài cốt ý khoe khoang, nhưng ông già lại thâm thúy viết luôn câu "Chữ Tâm kia mới bằng ba chữ Tài" để tặng. Ông cán bộ đến chơi xin chữ, ba tặng Cần, kiệm, liêm chính, chí công vô tư. Không ai phản đối cả mà vui vẻ đón nhận lời khuyên ý nhị của ông cụ được gửi gấm qua nét chữ thư pháp.
Một người bạn rất thích nét chữ mềm mại của ba tôi nên nhờ viết bài thơ do anh sáng tác vào bức liễn mành trúc. Một Việt kiều từ Mỹ về nhìn thấy thích quá bèn mua cả chục tấm mành trúc đến đặt hàng cho ba tôi viết những lời thơ ca ngợi quê hương, đất nước. Thế là ba tôi được dịp giới thiệu sản phẩm độc đáo của mình ra nước ngoài bằng nét chữ, câu thơ đậm đà tính dân tộc: "Thuyền ai thấp thoáng bên sông. Nghe câu mái đẩy chạnh lòng nước non".
Tôi thấy, lúc đó ba tôi rất vui vì chữ của ba được xuất ngoại để làm nhiệm vụ thiêng liêng nhắc nhở người xa xứ nhớ đến quê hương, nguồn cội.
Cứ thế, nhiều năm trôi qua, ba tôi miệt mài cặm cụi viết, vẽ thư pháp. Có bao nhiêu tiền con cháu gửi tặng, ông dành hết cho việc mua mực, giấy và tấm mành mành. Càng ngày nét chữ của ba tôi càng điêu luyện hơn và có thêm nhiều "fan hâm mộ". Không chỉ viết trong dịp tết mà dường như ba tôi viết quanh năm vì số người mê chữ thư pháp ngày càng nhiều. Đối với những người bạn già hay trung niên, ông coi chữ thư pháp như là món quà tinh thần để giao lưu, là lời chúc tốt đẹp dành cho họ. Đối với lớp trẻ, ông mượn chữ của người xưa để nhắc nhở con cháu nền tảng đạo đức và sống đẹp.
Tôi dành chỗ trang trọng nhất nơi phòng khách, treo chữ Tâm, chữ Đức như lưu giữ lời dạy dỗ quý báu của ba tôi
Có người nói: "Sao bác không viết chữ để bán? Thời buổi bây giờ người ta chuộng chữ thư pháp, nếu bán chắc được nhiều tiền lắm!". Ba tôi nói: "Bán đi, tiền có bao nhiêu rồi cũng hết. Tặng chữ, tình nghĩa còn! Như vậy cũng thấy vui lắm rồi!".
Là con của ba, tôi rất hãnh diện khi nhìn thấy trong xóm, nhà của bạn bè, người thân, thậm chí một vài cơ quan, công ty gần đó cũng trang trí chữ của ba tôi. Họ treo ở nơi trang trọng dễ thấy, dễ đọc. Nhà tôi cũng có nhiều chữ thư pháp ba viết. Bạn bè đến nhà thấy chữ đẹp thường hay xin về. Thế là năm nào gần tết, tôi cũng đặt hàng ba tôi viết vài chục tấm liễn để tặng bạn.
Riêng mình, tôi dành chỗ trang trọng nhất nơi phòng khách, treo chữ Tâm, chữ Đức như lưu giữ lời dạy dỗ quý báu của ba tôi. Tôi muốn các con của tôi mỗi ngày nhìn vào chữ của ông ngoại để rèn luyện tâm đức trong suốt cuộc đời.
Năm nay ba tôi đã bước vào tuổi 90. Thật vui và hạnh phúc khi thấy gần tết, ông lại loay hoay mực tàu, giấy đỏ, chuẩn bị công việc yêu thích của mình. Bằng nét chữ tao nhã, ba đã và đang chuẩn bị hàng trăm tấm thư pháp để đem niềm vui đến cho mọi người, mọi nhà.
Thật tự hào món quà tết của ba tôi.
Theo thegioitiepthi.vn
Tôi có tất cả nhưng lại không có em Tôi cướp mất thanh xuân tươi đẹp của em, nhưng lại chẳng cho em một điều gì. Dẫu lời xin lỗi chẳng thể đủ cho thanh xuân ấy, nhưng tôi vẫn muốn nói. Xin lỗi vì đã làm lỡ thanh xuân của em. Xin lỗi đã phụ bạc sự tin tưởng, chờ đợi của em. Xin lỗi đã yêu em trong những tháng...