Hàng trăm người hôn nhau giữa quảng trường
Bức ảnh “Nụ hôn ở Quảng trường Thời đại” (“The Kiss at Times Square”) của nhiếp ảnh gia Alfred Eisenstaedt còn được biết đến với cái tên “V-J day in Times Square” hay “V-Day” lần đầu tiên được xuất bản là ở trên tạp chí Life. Khi chiến tranh Thế giới II kết thúc, ở khắp nơi trên nước Mỹ, mọi người đổ ra đường phố để ăn mừng cuộc chiến đã không còn nữa. Bức ảnh “Nụ hôn ở Quảng trường Thời đại” đã tái hiện một trong những niềm hạnh phúc đó. Bức ảnh chụp một người lính thủy đang ôm hôn một nữ y tá trẻ ở quảng trường Thời đại.
Và mới đây 200 cặp đôi đã đổ về quảng trời Thời đại, Mỹ để tái hiện lại nụ hôn lịch sử đó. Họ có màu da khác nhau, độ t.uổi khác nhau… những người con trai đội mũ trắng thủy thủ, các cô gái thì cầm hoa hồng. Họ cùng nhau lặp lại nụ hôn nổi tiếng ngày nào. Sự kiện này đồng thời kỷ niệm 65 năm ngày kết thúc chiến tranh Thế giới thứ II.
Bức tượng ở quảng trường Thời đại.
Tại quảng trường Thời đại có một bức tượng mang tên “Nụ hôn” cao 8m dựng lại chính cảnh anh thủy thủ hôn cô y tá. Hiện bà Edith Shain, cô y tá trong bức ảnh đã qua đời.
Tất cả những ai tham gia sự kiện này đều cảm thấy rất vui vẻ. Ông Rocco Moretto, 86 t.uổi, một trung sĩ đã nghỉ hưu chia sẻ: “Tôi muốn ngày đấy còn sống mãi.”
Video đang HOT
Đây là lần thứ 5 sự kiện này được tổ chức tại quảng trường Thời đại. Cặp đôi hôn đẹp nhất sẽ được trao g.iải t.hưởng, p.hần t.hưởng đó là được ăn tối, ở phòng khách sạn miễn phí và vé xem hát tại Broadway. Đây quả thực là một hoạt động vô cùng thú vị.
Tất cả cùng trao nhau những nụ hôn ngọt ngào.
Theo VCTV
Người đã thành cố nhân
Giá như em biết trước được rằng, tình yêu chỉ là cơn gió thoáng qua...
Gió mưa ào ạt cuốn lá lìa xa cây, xa mãi, xa mãi như tình anh không bao giờ trở lại. Mưa khóc cho cuộc đời hay khóc cho trái tim em?
Tình cờ nghe được lời tâm sự mà em thấy con tim mình như nghẹn đắng. Em đang tự hỏi rằng mình có phải là "cố nhân" hay không? Bởi "cố nhân" không chỉ là "người xưa" mà nghe sao như nó còn dăng mắc đầy tình cảm. Không biết giờ này anh còn nhớ tới em nữa không? Với anh em có còn là kỉ niệm hay cũng chỉ là một thoáng hư vô?
Ngày anh ra đi chưa một lần anh quay đầu nhìn lại, chỉ để biết rằng em sẽ sống ra sao? Em đã cố gắng thật nhiều chỉ mong rằng sẽ giữ lại được bước chân anh, nhưng quá khứ yêu thương với anh giờ đây chẳng còn ý nghĩa nữa. Rồi cuối cùng em phải chấp nhận để anh ra đi, với mong ước tìm cho mình niềm hạnh phúc mới. Còn có thể làm gì hơn khi "tình yêu mà anh dành cho em không còn như xưa nữa". Em phải chấp nhận thôi vì em yêu anh và cũng vì đó là sự lựa chọn của anh cho dù nó không phải là em.
Chia tay anh ba tháng, con tim em như băng giá và cuộc đời em như vô định, em không còn phương hướng, em đ.ánh mất niềm tin, em đóng cửa trái tim mình để mong sao kí ức về anh sớm trở thành dĩ vãng. Em nhớ lại những tháng ngày em hạnh phúc bên anh, những nụ cười, những giọt nước mắt, những giận hờn, trách móc và cả một nỗi đau lặng thầm mà dai dẳng. Em nhớ về con đường chia ly mưa bụi bay lất phất, anh chở em về với cái lạnh buốt lòng của những đêm dài cuối đông. Em gọi nó là con đường chia ly vì đó là lần cuối cùng trong đời em được sánh bước bên anh. Con đường vắng mịt mù mưa mà vẫn luôn đong đầy niềm vui và nước mắt. Em nhớ lắm bàn tay lạnh ngắt mà vẫn muốn sưởi ấm cho em vì "với anh em là tất cả". Rồi em cũng không thể nào quên buổi chiều đông bên bờ hồ gió réo gọi vi vu, sóng cuộn lăn tăn như muốn giữ bước chân người viễn xứ.
Em muốn quên đi kỷ niệm đã qua nhưng em lại muốn gọi tên anh để tìm về quá khứ hạnh phúc của chính mình
Ngày xưa anh nói chỉ yêu mỗi mình em, vậy mà sao giờ đây anh thay đổi? Em đâu biết trách ai, chỉ trách mình sao lại yêu anh quá! Giá như em biết trước được rằng, tình yêu chỉ là cơn gió thoáng qua và tiếng yêu phải chăng cũng chỉ là "tình du khách thuyền qua không buộc chặt" thì có lẽ em đã bớt đau khổ hơn nhiều. Giá như em đừng mơ tới thiên đường hạnh phúc xa xôi thì lời bội ước đã không làm con tim em c.hảy m.áu, có phải thế không anh?
Bao ngày qua em đã cố quên anh, cố quên đi ngọt ngào và cay đắng nhưng có lẽ tại cơn mưa chiều đã đưa em về sống lại với chính trái tim em. Gió mưa ào ạt cuốn lá lìa xa cây, xa mãi, xa mãi như tình anh không bao giờ trở lại. Mưa khóc cho cuộc đời hay khóc cho trái tim em? Em yêu mưa, nhưng em lại sợ mưa buồn vì làm buốt giá trái tim người cô độc. Em muốn dạo bước lang thang trong mưa chiều vội vã thấm ướt lạnh bờ vai nhưng mưa rơi nhiều làm em lại nhắc tên anh. Em muốn quên đi kỷ niệm đã qua nhưng em lại muốn gọi tên anh để tìm về quá khứ hạnh phúc của chính mình. "Sau cơn mưa trời lại sáng" nhưng sẽ chẳng bao giờ anh trở lại với em.
Cuộc tình ta ly tan như không một lời vương vấn. Người em yêu đã ra đi nhưng tình yêu em dành cho anh vẫn sẽ là mãi mãi. Em sẽ vẫn yêu anh cho đến hết cuộc đời và xin anh hãy cho em được yêu anh bằng một tình yêu trọn vẹn!
Người yêu ơi! Anh có hiểu tình em?
Mai Bình (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Yêu phải gã "bóng" Tôi nào đâu biết được rằng, anh ngỏ lời yêu tôi chỉ vì muốn tiếp cận cậu bạn thân nhất của tôi... Khi cánh cửa mở toang, tôi choáng váng đầu óc khi trước mắt tôi là cảnh hai gã đàn ông trần truồng không một mảnh vải che thân, họ quấn quýt lấy nhau như những cảnh quay trong các phim đồng...