Hai nửa cuộc đời
Một người có có thể sống cùng lúc hai cuộc đời? Có thể yêu cùng lúc hai người, với tâm hồn và thể xác đôi khi nhập nhằng, đôi khi tách bạch?
Hoài quen biết anh, thật tình cờ, do nhầm lẫn nick chat với một người bạn. Sau vài ba câu xã giao thông thường, Hoài bật cười vì sự vui tính của anh, còn anh cảm thấy vô cùng thú vị trước cách trả lời “khác biệt” không cố ý của Hoài. Cuộc chuyện trò đầu tiên kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ đã khởi đầu cho một mối quan hệ mới ở thế giới ảo.
Anh hỏi Hoài có từng đọc quyển tiểu thuyết “ Cưỡng cơn gió bấc” của Daniel Glattauer chưa? Hoài trả lời chưa và nhận ngay một biểu tượng mặt cười từ nick chat của anh, sau đó là tóm tắt nội dung: Một chuyện tình khác thường giữa hai người chưa bao giờ thấy mặt nhau, Emmi và Leo, nhưng say mê nhau qua e-mail. Một cuộc đối thoại tâm giao, thông minh, sâu sắc và không kém phần ngọt ngào mà khi nó đột ngột kết thúc lạnh lùng như gió bấc tràn về, những làn sóng “phẫn nộ” nổi lên từ khắp những nơi mà quyển sách được dịch ra đã khiến tác giả phải chắp bút cho phần tiếp theo: Con sóng thứ bảy. Theo lời anh, Emmi vốn có một cuộc hôn nhân hạnh phúc, còn Leo tất nhiên cũng có ít nhiều ràng buộc vô hình. Cả hai nhân vật ấy đều ngoài 30 như anh và Hoài, khoảng tuổi dễ có nhiều xáo động…
Anh bảo, mỗi ngày anh vừa làm việc vừa nôn nao liếc nhìn ở góc phải màn hình vi tính, mong ngóng dấu hiệu báo rằng Hoài đã online. Anh đâu biết, Hoài cố gắng “vượt qua chính mình” bằng những việc linh tinh như nghe nhạc, đọc sách… để lấp đầy khoảng thời gian trống trải, dằn lòng chờ đợi một tin nhắn mời mọc: “Online đi em!”.
Hoài không muốn nhận ra anh đã bước vào thế giới tâm hồn Hoài quá sớm, dù hằng đêm, anh vẫn xuất hiện trong những giấc mơ của cô.
Những cuộc trò chuyện mỗi ngày một dài hơn, lấn ra khỏi 8 tiếng văn phòng, lại được tin nhắn và điện thoại chắp thêm đôi cánh. Qua những câu trao đổi đầy vẻ thật thà, Hoài biết anh đang có một cuộc sống êm ấm, với vợ đẹp, con ngoan, một công việc đúng sở trường và đam mê. Và có lẽ qua lời kể hóm hỉnh của Hoài, anh cũng biết Hoài có một cuộc sống nhàn rỗi. Ngày nào Hoài cũng mỗi điệp khúc sáng tiễn chồng đi làm, đưa con đi học chiều đón con về, cơm nước, đợi chồng. Vòng quay đó, Hoài không thấy đơn điệu cuộc sống gia đình đó, Hoài không thấy tù túng tình cảm vợ chồng đó, Hoài không thấy tẻ nhạt, cho đến khi Hoài biết anh.
Khi nhìn thấy tấm hình của anh gửi qua chat, Hoài đã ngồi lặng hàng giờ, khi thấy những nét rất quen, như sống mũi thẳng, gương mặt xương xương, nụ cười rất tươi và đặc biệt đôi mắt sáng. Anh lại bảo Hoài hao hao giống em gái anh, còn đùa rằng hai người lạc nhau từ kiếp trước.
Video đang HOT
Khi mình là nàng Emmi của một người, trớ trêu thay, chồng mình đang là chàng Leo của người khác! (Ảnh minh họa)
Những giấc mơ từ khi nhìn thấy nhau, thêm rõ nét. Những nỗi nhớ không còn bâng quơ, mà triền miên, vương vấn. Những trùng hợp ngẫu nhiên, dẫu nhỏ nhoi, cũng làm cả hai thích thú. Từ câu chào tạm biệt “hôn môi xa”, theo ngày tháng, thật tự nhiên, biến thành biểu tượng nheo mắt, vòng tay, nụ hôn và rồi được thay thế bằng những câu yêu thương chất ngất mà hai người trong cuộc không còn kiểm soát được khao khát muốn nhìn thấy con người bằng xương bằng thịt của nhau nữa.
Đôi khi đang chat, Hoài chỉ muốn tắt máy, phóng xe đến một quán cà phê nào đó để gặp anh. Vì Hoài biết ẩn sau những con chữ cuồn cuộn dâng trào kia, anh cũng có một ước muốn như thế…
Tâm sự với Trân, cô bạn gái thân nhất, Hoài kinh ngạc khi biết Trân không chỉ có một “thần tượng trên mạng” mà từng có một lúc nhiều thần tượng. Mỗi thần tượng với một vài điểm hay, điểm đặc biệt mà “nửa kia” của Trân không có. Nếu ghép tất cả các chàng lại, may ra có được một quý ông hoàn hảo. Mà cũng không thể gọi là hoàn hảo, khi quý ông ấy dư thừa sự bay bổng trên mạng mà lại thiếu sự tự do đúng nghĩa ngoài đời thực.
Sau những phút vui vẻ, mơn trớn nhau bằng những “lời thoại không tiếng”, các chàng Leo và các nàng Emmi lại trở về với bốn bức tường của gia đình. Trân gọi chat là những cuộc chơi ngôn ngữ, ai cũng có thể tham gia, với thể lệ đơn giản: Tò mò, ham vui là tỉnh táo. Một chút tò mò mới có thể bỏ sức lực và thời gian mà nhập cuộc. Một chút ham vui để đôi khi phải dời công việc, xao nhãng trách nhiệm, bỏ quên những mỗi bận tâm đời thực mà dấn thân. Và không thể thiếu tỉnh táo, nếu cuộc chơi nửa chừng đứt đoạn, hoặc sắp chuyển hướng thành “say nắng”, “mắc mưa”. Những “lăn tăn” trên mạng nhanh chóng khép lại khi máy tính shut down. Chúng chỉ thêm lá thêm hoa, dù là lá thật hay hoa giả cũng không vấn đề gì, cho “cái cây” hôn nhân của Trân, vốn vững chãi nhưng trơ trụi, thiếu một chút sắc hương mới mẻ.
Hoài tạm biệt người bạn ra về, mang theo những câu hỏi không lời đáp. Nếu nói Hoài muốn mình thất vọng khi gặp con người thật của anh ngoài đời để rồi khép lại những mộng mơ là Hoài nói dối. Nếu nói Hoài mong chờ gặp được hình mẫu tuyệt vời đã ám ảnh Hoài suốt thời con gái mà giờ Hoài mới thấy nó lẩn khuất trong những câu những chữ của anh, thì quả là Hoài quá ảo tưởng rồi! Làm sao Hoài biết được đây là cơ hội hay rủi ro, hạnh phúc hay bất trắc, tình yêu thật sự hay cảm xúc ma quái? Hoài có như nàng Emmi mơ mộng, cố “cưỡng cơn gió bấc” để rồi khi đã chìm ngập trong “con sóng thứ bảy” mới bàng hoàng nhận ra Leo chính là tình yêu đích thực của đời mình? Còn nhiều, nhiều câu hỏi nữa, Hoài không có đủ dữ kiện để trả lời. Bởi Hoài chưa đủ can đảm để quyết định biến anh và Hoài từ “thần tượng trên mạng” trở thành đời thực của nhau.
Rồi một ngày, laptop hỏng nên Hoài phải dùng tạm máy của chồng. Một “khoảng trời riêng” đã mở ra trước mắt Hoài, cũng đầy nắng vàng và mật ngọt, cũng hẹn gặp cũng lả lơi, chỉ khác hai người trong cuộc không phải là anh và Hoài mà là chồng Hoài và một cô gái lạ.
“ Khi mình là nàng Emmi của một người, trớ trêu thay, chồng mình đang là chàng Leo của người khác!” Hoài trở lại nick của mình, bặm môi xóa sạch tất cả những gì đã lưu trong hộp thư trò chuyện, xóa luôn số của anh trong danh bạ, lòng đắng ngắt.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Người tình
Một người có có thể sống cùng lúc hai cuộc đời? Có thể yêu cùng lúc hai người, với tâm hồn và thể xác đôi khi nhập nhằng, đôi khi tách bạch?
Hoài quen biết anh, thật tình cờ, do nhầm lẫn nick chat với một người bạn. Sau vài ba câu xã giao thông thường, Hoài bật cười vì sự vui tính của anh, còn anh cảm thấy vô cùng thú vị trước cách trả lời "khác biệt" không cố ý của Hoài. Cuộc chuyện trò đầu tiên kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ đã khởi đầu cho một mối quan hệ mới ở thế giới ảo.
Anh hỏi Hoài có từng đọc quyển tiểu thuyết " Cưỡng cơn gió bấc" của Daniel Glattauer chưa? Hoài trả lời chưa và nhận ngay một biểu tượng mặt cười từ nick chat của anh, sau đó là tóm tắt nội dung: Một chuyện tình khác thường giữa hai người chưa bao giờ thấy mặt nhau, Emmi và Leo, nhưng say mê nhau qua e-mail. Một cuộc đối thoại tâm giao, thông minh, sâu sắc và không kém phần ngọt ngào mà khi nó đột ngột kết thúc lạnh lùng như gió bấc tràn về, những làn sóng "phẫn nộ" nổi lên từ khắp những nơi mà quyển sách được dịch ra đã khiến tác giả phải chắp bút cho phần tiếp theo: Con sóng thứ bảy. Theo lời anh, Emmi vốn có một cuộc hôn nhân hạnh phúc, còn Leo tất nhiên cũng có ít nhiều ràng buộc vô hình. Cả hai nhân vật ấy đều ngoài 30 như anh và Hoài, khoảng tuổi dễ có nhiều xáo động...
Anh bảo, mỗi ngày anh vừa làm việc vừa nôn nao liếc nhìn ở góc phải màn hình vi tính, mong ngóng dấu hiệu báo rằng Hoài đã online. Anh đâu biết, Hoài cố gắng "vượt qua chính mình" bằng những việc linh tinh như nghe nhạc, đọc sách... để lấp đầy khoảng thời gian trống trải, dằn lòng chờ đợi một tin nhắn mời mọc: "Online đi em!".
Hoài không muốn nhận ra anh đã bước vào thế giới tâm hồn Hoài quá sớm, dù hằng đêm, anh vẫn xuất hiện trong những giấc mơ của cô.
Những cuộc trò chuyện mỗi ngày một dài hơn, lấn ra khỏi 8 tiếng văn phòng, lại được tin nhắn và điện thoại chắp thêm đôi cánh. Qua những câu trao đổi đầy vẻ thật thà, Hoài biết anh đang có một cuộc sống êm ấm, với vợ đẹp, con ngoan, một công việc đúng sở trường và đam mê. Và có lẽ qua lời kể hóm hỉnh của Hoài, anh cũng biết Hoài có một cuộc sống nhàn rỗi. Ngày nào Hoài cũng mỗi điệp khúc sáng tiễn chồng đi làm, đưa con đi học chiều đón con về, cơm nước, đợi chồng. Vòng quay đó, Hoài không thấy đơn điệu cuộc sống gia đình đó, Hoài không thấy tù túng tình cảm vợ chồng đó, Hoài không thấy tẻ nhạt, cho đến khi Hoài biết anh.
Khi nhìn thấy tấm hình của anh gửi qua chat, Hoài đã ngồi lặng hàng giờ, khi thấy những nét rất quen, như sống mũi thẳng, gương mặt xương xương, nụ cười rất tươi và đặc biệt đôi mắt sáng. Anh lại bảo Hoài hao hao giống em gái anh, còn đùa rằng hai người lạc nhau từ kiếp trước.
Khi mình là nàng Emmi của một người, trớ trêu thay, chồng mình đang là chàng Leo của người khác! (Ảnh minh họa)
Những giấc mơ từ khi nhìn thấy nhau, thêm rõ nét. Những nỗi nhớ không còn bâng quơ, mà triền miên, vương vấn. Những trùng hợp ngẫu nhiên, dẫu nhỏ nhoi, cũng làm cả hai thích thú. Từ câu chào tạm biệt "hôn môi xa", theo ngày tháng, thật tự nhiên, biến thành biểu tượng nheo mắt, vòng tay, nụ hôn và rồi được thay thế bằng những câu yêu thương chất ngất mà hai người trong cuộc không còn kiểm soát được khao khát muốn nhìn thấy con người bằng xương bằng thịt của nhau nữa.
Đôi khi đang chat, Hoài chỉ muốn tắt máy, phóng xe đến một quán cà phê nào đó để gặp anh. Vì Hoài biết ẩn sau những con chữ cuồn cuộn dâng trào kia, anh cũng có một ước muốn như thế...
Tâm sự với Trân, cô bạn gái thân nhất, Hoài kinh ngạc khi biết Trân không chỉ có một "thần tượng trên mạng" mà từng có một lúc nhiều thần tượng. Mỗi thần tượng với một vài điểm hay, điểm đặc biệt mà "nửa kia" của Trân không có. Nếu ghép tất cả các chàng lại, may ra có được một quý ông hoàn hảo. Mà cũng không thể gọi là hoàn hảo, khi quý ông ấy dư thừa sự bay bổng trên mạng mà lại thiếu sự tự do đúng nghĩa ngoài đời thực.
Sau những phút vui vẻ, mơn trớn nhau bằng những "lời thoại không tiếng", các chàng Leo và các nàng Emmi lại trở về với bốn bức tường của gia đình. Trân gọi chat là những cuộc chơi ngôn ngữ, ai cũng có thể tham gia, với thể lệ đơn giản: Tò mò, ham vui là tỉnh táo. Một chút tò mò mới có thể bỏ sức lực và thời gian mà nhập cuộc. Một chút ham vui để đôi khi phải dời công việc, xao nhãng trách nhiệm, bỏ quên những mỗi bận tâm đời thực mà dấn thân. Và không thể thiếu tỉnh táo, nếu cuộc chơi nửa chừng đứt đoạn, hoặc sắp chuyển hướng thành "say nắng", "mắc mưa". Những "lăn tăn" trên mạng nhanh chóng khép lại khi máy tính shut down. Chúng chỉ thêm lá thêm hoa, dù là lá thật hay hoa giả cũng không vấn đề gì, cho "cái cây" hôn nhân của Trân, vốn vững chãi nhưng trơ trụi, thiếu một chút sắc hương mới mẻ.
Hoài tạm biệt người bạn ra về, mang theo những câu hỏi không lời đáp. Nếu nói Hoài muốn mình thất vọng khi gặp con người thật của anh ngoài đời để rồi khép lại những mộng mơ là Hoài nói dối. Nếu nói Hoài mong chờ gặp được hình mẫu tuyệt vời đã ám ảnh Hoài suốt thời con gái mà giờ Hoài mới thấy nó lẩn khuất trong những câu những chữ của anh, thì quả là Hoài quá ảo tưởng rồi! Làm sao Hoài biết được đây là cơ hội hay rủi ro, hạnh phúc hay bất trắc, tình yêu thật sự hay cảm xúc ma quái? Hoài có như nàng Emmi mơ mộng, cố "cưỡng cơn gió bấc" để rồi khi đã chìm ngập trong "con sóng thứ bảy" mới bàng hoàng nhận ra Leo chính là tình yêu đích thực của đời mình? Còn nhiều, nhiều câu hỏi nữa, Hoài không có đủ dữ kiện để trả lời. Bởi Hoài chưa đủ can đảm để quyết định biến anh và Hoài từ "thần tượng trên mạng" trở thành đời thực của nhau.
Rồi một ngày, laptop hỏng nên Hoài phải dùng tạm máy của chồng. Một "khoảng trời riêng" đã mở ra trước mắt Hoài, cũng đầy nắng vàng và mật ngọt, cũng hẹn gặp cũng lả lơi, chỉ khác hai người trong cuộc không phải là anh và Hoài mà là chồng Hoài và một cô gái lạ.
" Khi mình là nàng Emmi của một người, trớ trêu thay, chồng mình đang là chàng Leo của người khác!" Hoài trở lại nick của mình, bặm môi xóa sạch tất cả những gì đã lưu trong hộp thư trò chuyện, xóa luôn số của anh trong danh bạ, lòng đắng ngắt.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Sống thử và...thật Có thể với bạn đó chỉ là một thử nghiệm, nhưng bạn đang thử nghiệm trên tâm hồn và thể xác của một con người chứ không phải của một con chuột bạch. Vì thế, hãy nói trước rằng "bạn thử", để nhận được sự đồng ý. Một ngày nọ, cô bạn của tôi đến và lặng lẽ ngồi xuống ghế, mắt cô...