Hai nữ tài xế chuyên xin hàng tiếp tế công nhân
Nửa tháng qua, hai chị Nguyễn Ninh và Nguyễn Mai thường xuyên lái xe tải đi đón các đoàn từ thiện để xin nhu yếu phẩm, tiếp tế cho công nhân mắc kẹt trong tâm dịch.
7h tối, Nguyễn Ninh và Nguyễn Mai đỗ chiếc xe tải trước cửa nhà ở thị trấn Nếnh, huyện Việt Yên. Mồ hôi ướt sũng, hai người vừa thở vừa uống nước cho thỏa cơn khát rồi quay sang bảo nhau: Mệt quá, mai nghỉ thôi!.
Nhưng áo chưa kịp ráo mồ hôi, họ lại chúi đầu vào chiếc điện thoại đang livestream cảnh một doanh nghiệp Hà Nội chở hàng cứu trợ vào tâm dịch Bắc Giang. Nhìn cảnh quay trong video, chị Mai, 43 tuổi, nhận định đoàn xe đang đi qua huyện Hiệp Hòa. “Mình đón đoàn xin một ít mai phát cho công nhân”, chị nói rồi leo lên cabin chiếc xe tải do Ninh – cô hàng xóm kém 5 tuổi cầm lái, chạy thẳng về phía Hiệp Hòa.
Chị Ninh lái xe tải cùng với hàng xóm đi khắp Việt Yên nhận và giao phát quà từ thiện hôm 2/6. Chủ doanh nghiệp ở Hà Nội sau khi tập kết hàng thiện nguyện đến kho nhà chị Ninh và chị Mai thì nhắn: “Em nể các chị quá. Em đi mới một chút đã mệt, trong khi các chị chia từng phần, đến từng nhà. Các chị quá có tâm mới làm được”. Ảnh: Nhân vật cung cấp.
Đến ngã tư Đình Trám, chiếc xe của hai chị tiếp cận đoàn xe thiện nguyện. Đi theo đoàn qua mấy chốt kiểm soát mà hai người vẫn không biết bắt chuyện, “xin hàng” thế nào cho hợp lý. Khi đoàn xe cứu trợ dừng lại tìm chỗ ăn tối, Ninh và Mai mới tiến lại, mời họ về UBND thị trấn Nếnh trao quà từ thiện. Biết chiếc xe tải biển số Bắc Giang theo mình suôt mấy giờ đồng hồ, trưởng đoàn đồng ý giao một xe hàng cho các chị.
Được tặng hơn 1,3 tấn gạo và 3 tạ bí, xe không đủ chở, chị Ninh bấm máy gọi chồng, con chạy thêm xe đến. “Gần 1 giờ đêm mới về đến nhà mà mừng quá, cứ tỉnh như sáo”, chị Ninh nói. Họ quên mất chuyện “ngày mai nghỉ” như đã bàn.
Hôm 25/5 đó, họ xin được 273 suất quà tặng cho công nhân đang ở trọ khắp ba tổ dân phố Hoàng Mai của thị trấn Nếnh. Ngày 1/6, đoàn thiện nguyện của doanh nghiệp trên lại chủ động kết nối, chuyển 30 tấn nhu yếu phẩm đến xưởng sản xuất của gia đình chị Mai và chị Ninh, nhờ trao đến tay người cần.
Hôm 16/5, ba tổ dân phố Hoàng Mai 1, 2, 3, nơi chị Mai sống, bị phong tỏa, kèm theo đó là hơn 30.000 công nhân đang trọ ở Việt Yên bị mắc kẹt trong các vùng cách ly. Nhiều người nhờ chị đứng ra tiếp nhận hàng cứu trợ. Chỉ có một chiếc ôtô bốn chỗ, không thể chở được nhiều hàng, bà chủ xưởng sản xuất hàng công nghiệp chạy sang rủ cô hàng xóm đi cùng.
Chị Ninh, vốn cũng là chủ xưởng sản xuất linh kiện điện tử đang thất nghiệp vì dịch lập tức gật đầu. Mỗi chuyến giao, nhận hàng cứu trợ, các chị đều quay lại, công khai trên mạng xã hội. Cũng từ đó, cái tên Nguyễn Mai – Nguyễn Ninh được nhiều mạnh thường quân tìm đến, khi muốn tặng quà cho tâm dịch.
Hôm thì xe 0,5 tấn, hôm thì xe 1,2 tấn, hai chị lao đi khắp huyện Việt Yên. Chuyến xe đầu tiên của họ chỉ được mấy tạ bí với bắp cải. Chị Mai bảo hàng xóm đánh thẳng xe ra xóm trọ có đông công nhân để phát. Ban đầu họ tính mỗi quả bí chặt làm đôi, bắp cải tặng mỗi người một cái. Nhưng ngẩng lên, hai người đã thấy công nhân xếp hàng dài. Chị Ninh bảo với người bên cạnh: “Vậy bí ta cắt làm ba, bắp cải bổ làm đôi, mỗi nhà có bữa rau là được”, chị Mai đáp.
“Hôm đó chỉ nhận nửa cái bắp cải thôi mà ai cũng nhận bằng hai tay rồi cúi đầu cảm ơn. Họ bảo hai hôm rồi không được ăn rau. Chúng tôi đang mệt rã rời, nhưng thấy họ vậy, không giúp không được”, chị Mai kể.
Chị Mai và chị Ninh thường chủ động khênh, vác hàng từ thiện, tập kết về kho nhà mình, chia thành các suất rồi trao cho công nhân, các hộ khó khăn trên địa bàn. Ảnh: Nhân vật cung cấp.
Từ hôm đi vào từng hộ gia đình có người F0, F1 phát đồ tiếp tế, chị Mai và chồng – vốn cũng tham gia canh chốt kiểm dịch gần nhà dọn ra một gian riêng để giữ an toàn cho bố mẹ già. Chị Ninh thì không phải cách ly người nhà vì chồng và các con đều tham gia chống dịch.
Quen chạy xe đường dài nên ngồi trên xe cả ngày không làm họ mệt, nhưng mặc bộ áo mưa kín mít khiến các chị nhanh mất sức. Sau vài ngày đi tình nguyện, cái lưng vốn bị thoát vị đĩa đệm của chị Ninh “giở chứng”, khi đang ngồi phải chống tay vào gối mới đứng được lên, chị Mai “đau khắp người như có ai đánh”.
Những ngày sau, hai người thường dậy lúc bốn giờ sáng đi chở hàng. Nắng lên cũng là lúc nhu yếu phẩm đã được xếp vào kho. Các chị ngồi ở nhà phân loại, đong đếm xem có thể chia bao nhiêu suất. Đợi khoảng 4h chiều họ bắt đầu chở hàng đến các khu trọ phát.
Thấy hai bà vợ uể oải, chồng và con các chị thường phụ bốc hàng lên, xuống. Nhiều người dân, cán bộ gặp cảnh phụ nữ lúi cúi khênh hàng thiện nguyện cũng hô nhau đến giúp. Hôm nào hàng về nhiều, anh Vũ Văn Đoàn, 43 tuổi, chồng chị Ninh và các con còn đánh xe đến chở về.
“Hai bà này nổi tiếng khắp xóm rồi, việc gì chẳng dám làm. Một tháng trời nay dịch dã, chồng con toàn phải nấu cơm, giặt giũ để các bà ấy yên tâm lái xe đi chở hàng thiện nguyện”, anh Đoàn vui nói.
Tám năm trước, người chồng dạy vợ lái xe tải để chủ động trong công việc của xưởng. Anh không ngờ hôm nay, chị còn làm được nhiều hơn, không chỉ cho nhà mình.
Bà Thân Thị Hoa, chủ tịch Hội Phụ nữ thị trấn Nếnh ví cặp đôi Nguyễn Mai – Nguyễn Ninh là Trưng Trắc, Trưng Nhị của người dân nơi đây. “Nhiều người lo sợ khi đến các gia đình có người F0, F1, nhưng các bạn ấy luôn sẵn sàng xông pha. Là phụ nữ nhưng họ chạy xe, bốc vác tiếp tế cho dân, cho công nhân chẳng kém anh đàn ông nào”, bà Hoa nói.
Từ hôm 16/5 đến nay, ngoài 30 tấn hàng của doanh nghiệp tại Hà Nội vừa cập bến, các chị “xin” được hơn 20 tấn nhu yếu phẩm.
Đi khắp ngõ ngách trong tâm dịch, cứ ba ngày chị Mai và chị Ninh lại xét nghiệm nhanh Covid-19 một lần. Tiếp xúc với các đoàn từ thiện nơi khác về, đôi khi các chị quên mất quy định 5K. “Các chị tránh xa em ra”, vài người xua tay khi Mai và Ninh định bước lại gần. Chân họ khựng lại, ngần ngại đáp “OK”.
“Tôi chẳng chạnh lòng, ngược lại thấy vui khi mọi người có ý thức giữ gìn như vậy. Lựa chọn ra khỏi vùng an toàn là của chúng tôi và chị em tôi rất vui khi sự mạo hiểm của mình mang lại niềm vui cho những người khó khăn hơn”, chị Mai nói.
Sáng nay, hai “Trưng Trắc, Trưng Nhị” của thị trấn Nếnh sẽ dậy muộn hơn một chút vì hôm qua, sau khi cùng mọi người bốc vác 30 tấn hàng, thức đến nửa đêm phân phát, ai cũng mệt nhoài.
“Giờ chúng tôi chỉ việc chia, gọi các đơn vị đến nhận và đợi chiều mát đánh xe đến các ngõ phát cho công nhân”, chị Ninh nói, hai tay xoay tròn, làm điệu bộ như đang cầm vô lăng.
Hai vợ chồng ở nhà thuê phát cơm miễn phí
Không có đất đai, phải ở nhà thuê, nhưng vợ chồng ông Lâm Văn Sáng, 48 tuổi, phường 1, TP Cao Lãnh, vẫn miệt mài với công việc thiện nguyện.
Bà Ngô Ngọc Thảo đưa cơm cho người nghèo khó. Ảnh: Phúc Điền
Trưa giữa tháng 5, thoáng thấy chiếc lưng còng của ông Huỳnh Văn Ngôn làm nghề nhặt ve chai, vợ ông Sáng - bà Ngô Ngọc Thảo (43 tuổi) liền bới cơm và thức ăn vào hai hộp để sẵn. Cụ ông vừa bước đến, bà hỏi han đôi câu về công việc rồi mở chiếc giỏ của ông để hai phần cơm vào ngay ngắn.
Ông Ngôn cho biết hàng ngày đều đến đây lấy cơm trưa từ thiện. "Cơm ở đây ngon lắm. Chú thiếm có tấm lòng thơm thảo với người khó khăn là rất quý", ông nói. Cụ ông vừa cám ơn vừa cười thật tươi rồi hòa vào dòng người và xe cộ tiếp tục mưu sinh.
Nép mình bên cầu Kênh Cụt, gian nhà mái tôn với biển hiệu "Cơm từ thiện, quần áo từ thiện" của vợ chồng ông Sáng trở thành nơi lui tới mỗi ngày của nhiều cô bác bán vé số, người làm thuê khó khăn.
Hàng ngày, hai vợ chồng ông Sáng chẳng ai bảo ai, miệt mài các phần việc của mình. Chiều chiều ông chạy quanh chợ Cao Lãnh nhận các phần rau, củ quả của tiểu thương cho. Hôm nào dư dả nguồn thực phẩm quyên góp ông liên hệ những nơi nấu cơm từ thiện khác để san sẻ.
Còn vợ ông từ sáng sớm đã thức dậy nấu cơm, chế biến thực phẩm. Khoảng 10h công việc hoàn tất, quán ăn cũng đã dọn dẹp sạch sẽ, từng lượt người lao động, người khó khăn sẽ đến nhận bữa trưa.
Quê ở Cần Thơ, không đất đai, hơn 10 năm trước, vợ chồng ông dắt ba con sang Đồng Tháp ở trọ, làm thuê. Những nằm đầu lang bạt xứ người, họ bươn chải lo cho ba con học hành. Lắm lúc thiếu trước hụt sau, túng quẫn, vợ chồng ông nhận được những phần gạo của các mạnh thường quân. Từ chính cảnh nghèo khó của bản thân, ông Sáng nung nấu ý định làm việc thiện của mình khi có điều kiện.
Ông Sáng nhớ như in ngày 1/7 cách đây 5 năm. Ông gọi hết vợ và các con quây quần bên mâm cơm rồi chia sẻ nguyện ước làm từ thiện của bản thân. Thời gian ấy gia đình chỉ vừa thoát khỏi cảnh nghèo túng, việc thuê sân bóng kinh doanh của ông cũng đi vào ổn định chưa lâu. Dẫu vậy cả gia đình đều gật đầu đồng lòng.
Ban đầu họ nấu một nồi cơm nhỏ chừng 5 lít gạo, các món ăn chay. Ông Sáng mang các hộp cơm đến các chợ, những con đường hay tập trung người bán vé số, người cơ nhỡ, các công trình có nhiều thợ hồ, bốc vác.
Việc làm của vợ chồng ông ban đầu nhận được ánh mắt nghi ngại của nhiều người, thậm chí có người còn chửi ông "khùng". Vì vợ chồng ông cũng chẳng giàu có, dư dả gì, cớ sao lại rộng lòng giúp đỡ người nghèo khó. Sau đó, cứ thấy ông làm việc thiện năm này sang năm khác mà chẳng thấy vụ lợi gì cho bản thân, cộng đồng dần khâm phục rồi cảm mến. Đến nay đã có nhiều người có tấm lòng thiện nguyện xin phụ ông bà một tay. Quy tụ được nhiều người, việc phát cơm cũng được mở rộng từ vài chục hộp ban đầu lên vài trăm hộp mỗi ngày.
Nhận thấy việc mang đến nơi không phải giải pháp lâu dài, vợ chồng ông quyết định thuê mặt bằng mở quán cơm từ thiện, chỉ dành một khoảnh nhỏ làm nơi sinh hoạt của gia đình. Tiền thuê nhà 3,5 triệu đồng, điện nước được vợ chồng ông tiện tặn từ việc buôn bán nước giải khát, rửa xe.
Được nhiều người ngợi khen ông Sáng cười bảo chẳng có gì to tát. "Vợ chồng tui bỏ cái tâm ra làm, sau đó cô bác cùng chí hướng phụ giúp. Người cho củi, người cho rau, củ quả, tàu hủ, người một tay, một chân giúp sức chứ một mình vợ chồng tui không làm được đâu", ông nói.
Nhưng để bếp ăn đỏ lửa mỗi ngày họ đã phải vượt qua không ít thử thách. Từ những lời gièm pha, bóng gió, đến việc kinh doanh sân bóng của ông bỗng dưng khó khăn, phải nghỉ. Không có nguồn tiền xoay xở ông bà vẫn quyết tâm không bỏ cuộc. "Tui nguyện ơn trên, cho vợ chồng tui sức khỏe, sẽ dốc hết mình để làm thiện nguyện. Có bao nhiêu, tui làm bấy nhiêu. Chứ đợi lúc mình giàu có, no đủ thì biết khi nào mới được như ý nguyện", vợ ông Sáng nói.
Có một điều đặc biệt ở quán cơm từ thiện của ông Sáng là không hề có thùng tiền quyên góp. Ông quan niệm phát cơm miễn phí mà để thùng tiền quyên góp có khác nào hình thức kinh doanh và sẽ làm những người đến lấy ngại ngần.
Từ ngày Covid-19 diễn biến phức tạp quán cơm của ông Sáng chuyển sang biếu mang đi, không phục vụ tại chỗ. Sự thay đổi của ông Sáng hoàn toàn tự giác chứ không để chính quyền địa phương nhắc nhở. Ông bảo làm thiện nguyện thì càng phải thể hiện trách nhiệm phòng chống dịch với cộng đồng.
Ngoài cơm, quần áo từ thiện ông Sáng còn để một thùng nước chai miễn phí cho người đi đường uống. Ảnh: Phúc Điền
Cuối năm 2020, vợ chồng ông đã nhận được thư khen của Bí thư Tỉnh ủy Đồng Tháp Lê Minh Hoan (nay là Bộ trưởng Nông nghiệp và Phát triển Nông thôn). "Tôi vui mừng được biết ông Lâm Văn Sáng là tấm gương trong hoạt động thiện nguyện, đóng góp, hỗ trợ nhiều hoàn cảnh khó khăn trong cuộc sống... Thay mặt Ban thường vụ Tỉnh ủy và tình cảm cá nhân tôi biểu dương những việc làm ý nghĩa của ông đối với công tác an sinh xã hội địa phương", thư viết.
Ông Sáng nói bản thân không đụng đến cà phê, rượu bia, hay thuốc lá. Cuộc sống ông khá giản dị, ngày làm việc đến 18h sẽ đóng cửa để cả gia đình nghỉ ngơi. Không muộn phiền, không tính thiệt hơn với đời, với ông càng cho đi thì ông càng thấy mình hạnh phúc. "Cuộc đời biết đủ là đủ cô ơi", ông nói.
Đà Nẵng: Một công nhân KCN An Đồn dương tính SARS-CoV-2, chưa rõ nguồn lây Một công nhân làm việc tại KCN An Đồn có kết quả xét nghiệm dương tính với SARS-CoV-2 khi đến khám bệnh tại Trung tâm Y tế quận Sơn Trà - TP Đà Nẵng, hiện chưa tìm ra nguồn lây. Trong khi đó, một F2 thành F0, tỉnh Thừa Thiên - Huế có ca dương tính với SARS-CoV-2 thứ 4. Chiều 11-5, bác...