‘Hai mặt’ của việc lấy chồng
Bạn được cầm rất nhiều tiề.n do đức ông chồng, nhưng lại phải đau đầu lo tính toán thu chi nợ nần…
Ảnh minh họa
1. Lấy chồng, cái thích đầu tiên là cảm giác hãnh diện vì tạo công ăn việc làmcho rất rất nhiều người trong gia đình họ mạc hai bên – đứng ra tổ chức lễ cưới cho bạn; tự hào vì có điều kiện giúp đám bạn trong “ham vui club” được dịp tụ tập, đàn đúm.
Nhưng có được ngày trọng đại này sẽ phải lo một khoản không nhỏ, đừng trông chờ bố mẹ đỡ đạn giùm, kẻo có ngày ai đó sẽ thỏ thẻ đến tai: “Con dâu đích thực mẹ cha mua về” nên buộc phải làm tròn bổn phận, nghĩa vụ cùng một lô xích xông trách nhiệm.
Giải pháp: Việc tổ chức tiệc cưới, mua sắm cho tổ ấm, “liệu cơm mà gắp mắm”, tự túc là hạnh phúc nhé!
2. Sẽ có một lái xe tình nguyện, chân thành và nhiệt tình đưa đón đến nơi bạn cần, khỏi phải thân gái dặm trường đi xe máy hoặc chen lấn trên xe buýt, xe khách chật như nêm và dễ bị “bán” dọc đường những ngày lễ, tết.
Nhưng đôi khi hắn sẽ “nổi dậy” dẫn bạn đến những nơi bạn không muốn đến.
Giải pháp: Đành gạt cái tôi cá nhân, hòa mình vào không khí chung, có đi có lại.
3. Nếu bạn dẻo miệng một chút sẽ có được tay sai đắc lực giúp việc vặt như: Đổ rác, đi chợ, nấu cơm, rửa bát, giặt giũ, massage…
Nhược điểm: Do không chuyên nghiệp và chưa được đào tạo bài bản nên rất có thể nhân viên này sẽ thường xuyên không hoàn thành nhiệm vụ, thậm chí còn để lại hậu quả khiến khổ chủ phải âm thầm giải quyết.
Video đang HOT
Vấn đề là phải có thời gian và sự nhẫn nại của… người vợ.
4. Sẽ có một cái gối vừa để ôm vừa để gác chân rất hữu hiệu, êm ái, ấm áp hơn bọn thú bông nhiều, nhất là vào mùa đông lạnh. Nhưng phải lưu ý kẻ xấu dành hết chăn khiến bạn run nhong nhóc đến tỉnh cả ngủ.
Cần kiếm một cái chăn dài hơn, cuộn tròn như kén tằm song giải pháp này làm bạn khó thực hiện được sở thích gác, do còn bận giữ chăn khư khư.
5. Bạn được cầm rất nhiều tiề.n do đức ông chồng khôn hồn nộp gần hết lương và các khoản thu nhập khác.
Nhưng đau đầu lo tính toán thu chi nợ nần, chả dám tiêu hoang vì luôn trong tình trạng cảnh giác cao độ, đề phòng trường hợp chồng kinh doanh, làm ăn thua lỗ phải đền bù thiệt hại, quay về tróc nợ mình. Ngày trước thì “con dại cái mang” còn giờ chồng mà dại vợ sẽ được mang.
Giải pháp: Gắng làm chủ túi tiề.n của mình dự phòng tình trạng khủng hoảng kinh tế, ảnh hưởng trầm trọng đến lợi ích và hạnh phúc gia đình.
6. Lấy chồng nghĩa là sẽ có một người đưa đôi bàn tay cho bạn nắm bất kể lúc nào, mang lại cảm giác tin cậy, tràn đầy niềm hân hoan.
Song có đôi khi họ chìa đôi tai ra để bạn kéo về mỗi khi họ lử khử do uống rượu, thậm chí có những lúc say quá, đành giơ chân cho vợ lôi vào nhà, bệ rạc và vô cùng nhếch nhác.
Cần kiên nhẫn và phải kiên nhẫn. Không nên quát ầm ỹ làm xấu mặt cả hai, nên cười tươi cho đời nở hoa, sau đó về nhà hẵng hay, kế sách tuyệt nhất là hãy chụp ảnh hai đứa đang nắm tay nhau thắm thiết và để cạnh đó tấm ảnh chồng say để vợ phải nắm chân, đắt giá và hữu dụng phải biết.
7. Có một người chìa vai cho bạn ngả đầu, có người giang tay ra che chở và luôn sẵn sàng bảo vệ bạn, nhưng đôi khi cánh tay ấy có tác dụng ngược vì bạn đã trót nói vài lời không lọt tai. Giải pháp khi chiến tranh bùng nổ, im lặng là vàng, bởi “yếu trâu còn hơn khỏe bò”, mình chẳng đấu lại được đâu, thôi đành quân tử ém mình, chờ thời cơ phản kháng.
Còn nhiều nữa, bạn cứ lấy chồng đi, xuất bản được cẩm nang ngay thôi mà!
Theo Dân Trí
2 chàng sinh viên đi bộ 400 cây số về nhà ăn Tết
7 ngày 7 đêm, cuốc bộ hơn 400 cây số để về nhà ăn Tết. Đó là cuộc trường chinh gần như điên rồ của hai chàng sinh viên 20 tuổ.i trên "bàn chân thép" của mình.
Chiều 28/1, Giang Văn Long và Trương Lăng Huy đã bình an về tới nhà ở thành phố Vĩnh Châu (Trung Quốc), sau khi ăn gió nằm sương trong 7 ngày đêm, qua nhiều thành phố như Trường Sa, Tương Đàm, Hành Dương...
Hành trình muôn dặm hồi hương...Một chiếc ba lô, một chiếc lều bạt, hơn 400km vượt núi băng rừng trong 7 ngày đêm... chỉ cần nghĩ đến những điều đó, cũng đủ để các bạn trẻ quen sống trong chăn êm nệm ấm phải rùng mình.
"Vì sao chúng tôi phải đi bộ hơn 400km để về nhà? Chỉ vì một từ thôi: rèn luyện. Cuộc sống sinh viên cần phải thật phong phú, mà trong rèn luyện vượt khó chính là điều quan trọng nhất!" - Giang Văn Long bày tỏ. Theo cậu, đi bộ hơn 400 km để về nhà chỉ là bước đầu tiên trong hành trình học đi đôi với hành "đọc sách vạn quyển, đi vạn dặm đường" mà họ đã chọn cho mình.
Giang Văn Long năm nay 19 tuổ.i, quê ở Vĩnh Châu, Hồ Nam, là sinh viên năm thứ nhất khoa Thiết kế công nghiệp đại học Khoa học kĩ thuật và Lâm nghiệp Trung Nam. Bạn đồng hành của cậu, Trương Lăng Huy, 20 tuổ.i, là sinh viên năm thứ nhất khoa Công trình thông tin thuộc học viện Hưng Tương, đại học Tương Đàm. Cả hai đều có sở thích đi du lịch từ nhỏ.
Khoảng 1 tháng trước kì nghỉ, hai chàng sinh viên đồng hương hẹn nhau đạp xe về nhà. "Do chuẩn bị không đầy đủ, chúng tôi đành bỏ phương án đạp xe" - Trương Lăng Huy cười kể lại. Không đủ tiề.n mua xe đạp đua và trang bị nên kế hoạch "kị sĩ ngựa sắt" nhanh chóng phá sản.
Nhưng, thay vì bỏ cuộc và đi xe khách, họ nảy ra một ý tưởng còn "điên rồ" hơn: cuốc bộ! Việc tiếp theo là sắm một chiếc ba lô to, một chiếc lều bạt và những thứ linh tinh khác dành cho dân du lịch "bụi" và... lên đường.
Vượt ngàn sương gió
Ngày 21/1, hai cậu xuất phát từ đại học Trung Nam, bắt đầu chuyến hành trình gian nan. "Dọc đường cũng nếm đủ mùi, túi ngủ bị mưa ướt nhẹp, bị người ta lừa, chân thì đau không nhấc nổi..." - Giang Văn Long kể lại.
"Túp lều bác Tom" của Long và Huy.
Ngày thứ 2 sau khi xuất phát, vào đến địa phận Tương Đàm, trời tối sầm, rồi đổ mưa lạnh. Hai người chỉ mang theo 1 chiếc ô, cùng nhau đội mưa đội gió mà đi. Sau hơn 10 giờ đi bộ, đến bến Dịch Gia, dừng chân nghỉ lại, mới phát hiện đồ đạc đã bị mưa làm ướt cả. Đêm khuya gió lạnh cắt da, túi ngủ thì ướt nhẹp, hai cậu học trò nhìn nhau, nhưng không ai nói bỏ cuộc. Một ý tưởng nảy ra: đốt lửa! Giữa gió rét căm căm, trong ánh đèn mờ mờ của chiếc điện thoại di động, hai người tìm lê.n đỉn.h núi bên đường, tìm củi đốt. Trương Lăng Huy vấp vào cành cây, ngã nhào, suýt lăn xuống núi. "Lúc đó thật nguy hiểm, may mà xương cứng. Lồm cồm bò dậy, sờ khắp người thấy "linh kiện" còn đủ cả không hư hao gì, mới dám thở phào".
Để tranh thủ thời gian, hai người đi đến hơn 10 tiếng đồng hồ mỗi ngày, buổi tối dựng lều ngủ bên đường, dưới gầm cầu, bến xe, hay trên đất trống của nông dân. Ăn hết "lương khô" mang theo, hai người lại kiếm các tiệm tạp hóa để mua, rồi xin nước uống ở các nhà dân ven đường.
"Có nhiều người không hiểu, cho chúng tôi là dở hơi, nhưng cũng có nhiều người khác lại ủng hộ. Đêm thứ 3, vừa đói vừa rét, chúng tôi dò dẫm đến giáp giới Tương Đàm và Hành Dương, gõ cửa một nhà nông dân xin ngủ nhờ. Chủ nhà không những không cho là kì khôi, mà còn đãi chúng tôi một bữa cơm nóng sốt. Dọc đường, các loài hoa dại, cỏ dại đều thành cảnh đẹp. Bảy ngày gian khổ, nhưng thực ra lại rất nhiều niềm vui, ca hát, chụp ảnh, hái hoa trên đồng cỏ. Buổi tối, lại "đốt lửa trại" giữa đồng, ngắm bầu trời đầy sao, những trải nghiệm ấy khi ở trong thành phố làm sao có được? Thật là những ngày gian khó nhưng đầy thi vị"!
Sẽ đạp xe đi Tây Tạng
Là con trai duy nhất trong nhà, Giang Văn Long từ nhỏ đã là "cậu ấm" được chiều chuộng. Khi cậu bày tỏ ý định đi bộ về nhà, bố mẹ đều hoảng hồn nghĩ cậu quý tử "có vấn đề", ngày nào cũng năm lần bảy lượt gọi điện ngăn cản. Thế nhưng, công tử 9x đã cho bố mẹ thấy sự trưởng thành của mình: dọc đường chân đau tự mình xoa, trời lạnh tự ủ ấm, nhưng để người nhà yên tâm, hễ ở đâu còn sóng di động, cậu đều gọi điện về báo bình yên. "Kiên cường như Khoa Tỉ, tự tin như Lí Tiểu Long", dựa vào chính mình để tiến vào tương lai. Giang Văn Long tiết lộ, tiếp theo, cậu sẽ đạp xe đi Tây Tạng, xông vào miền cao nguyên tuyết trắng, đến thăm cung Bố Đạt La.
Có thật nhiều cách dễ dàng để đi từ Trường Sa đến Vĩnh Châu, từ tàu hỏa, xe bus, xe khách..., thế nhưng, hai chàng trai 9x đã chọn cho mình phương án đi bộ. Hành động đó, thoạt nghe thật vô ích và ngớ ngẩn!
Và điều đáng nói là, theo kết quả điều tra trên mạng mới đây, đến 80% người tham gia đã ủng hộ việc làm "điên rồ" đó! Một cư dân mạng bày tỏ, 9x ngày nay đã bị coi là "thế hệ con cưng", đến ngồi xe lửa cũng phải kén giường nằm; việc hai cậu sinh viên đi bộ 400 km về nhà là một biểu tượng mới cho ý chí và nghị lực của thế hệ, xứng đáng được khâm phục và biểu dương. Trong khi đó, một cư dân mạng khác nhận xét chuyến đi này có ít nhất 3 "cái được": một là rèn luyện ý chí, hai là bồi dưỡng tinh thần tự lập, ba là thu được vốn sống và khả năng thích nghi với hoàn cảnh để sinh tồn.
Tuy nhiên, 20% còn lại thì cho rằng, việc đi bộ về nhà hoàn toàn là một việc lãng phí sức lực, chẳng nên khuyến khích; không những lãng phí thời gian, mà còn lãng phí tiện nghi của xã hội hiện đại, chưa kể những bất trắc có thể xảy ra. Có nhiều cách để rèn luyện ý chí, với bằng ấy thời gian có thể làm được nhiều việc có ích hơn việc cuốc bộ. Hơn nữa, thời đại đã đổi thay, để đối mặt với khó khăn thách thức trong cuộc sống hiện đại, người ta cần nhiều hơn là những kinh nghiệm dọc đường.
Theo VTC
Show diễn hoành tráng của teen chân dài Hà Thành (Zing)- Chiều qua, hơn 100 chân dài tuổ.i teen đã có cuộc so tài trên sàn catwalk với sự chứng kiến của những tên tuổ.i trong làng thời trang Hà thành. Từ 3h chiều, đã có khá nhiều bạn tập trung tại CLB Làn Sóng Xanh, phố Chùa Bộc, Hà Nội để chuẩn bị cho cuộc tuyển chọn người mẫu tuổ.i teen do...