Hai lần anh đều chạy trốn một cách đớn hèn
Trong tình yêu, nếu đã yêu thì gạt hết mọi sĩ diện mà yêu, đừng nghĩ quá nhiều rồi cuối cùng lại làm đau nhau.
Ngồi trước màn hình máy tính, nhìn hình ảnh người đàn ông đó trên mạng, trái tim Hoài như thắt lại. Sau gần 10 năm qua đi, mối tình từng khiến cô đau đến chết đi sống lại ấy giờ lại như đang hồi sinh trong cô.
Một buổi tối mùa đông lạnh lẽo… Hoài ngồi co ro trước màn hình máy tính, nước mắt không ngừng rơi. Đã gần 10 năm trôi qua cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày lại nhìn thấy gương mặt người đàn ông mà cô yêu thương ấy gần gũi đến mức này. Hoài đã cố quên, cố chôn vùi quá khứ ấy để không làm mình gục ngã. Nhưng ngày hôm nay, có lẽ định mệnh đã buộc cô phải đối diện.
Thật tình cờ, dù không kiếm tìm nhưng qua một người bạn chung, Hoài nhìn thấy hình ảnh của Huân trên facebook. Cô không thể diễn tả cái cảm giác lúc đó của mình, tim đau, khó thở và nước mắt không ngừng rơi. Cô có cảm giác nếu như người đó bằng xương bằng thịt đứng trước mặt mình, có lẽ cô sẽ lao tới mà ôm chầm lấy, bất chấp việc trước đây anh từng làm cô đau đớn đến mức nào. Nhưng thật tiếc, tất cả những gì mà cô tìm thấy sau gần 10 năm xa cách chỉ là tấm ảnh của anh trên màn hình máy tính. Tuy nhiên, chừng đó thôi với Hoài cũng đã là qua đủ để xoa dịu đi nỗi nhớ mà suốt thời gian qua chỉ tạm ngủ quên trong lòng cô.
(Ảnh minh họa)
Lấy hết can đảm, Hoài kết bạn và gửi đi những dòng tin nhắn mà chính cô cũng sợ rằng có thể người kia cũng chẳng trả lời:
- “Chào anh, em Hoài! Anh còn nhớ em chứ?”
Gửi đi dòng tin nhắn, Hoài nín thở chờ đợi… Cuối cùng, cô cũng nhận được hồi âm. Lúc đó, Hoài thấy mình như cô gái 18 tuổi năm nào lần đầu tán được anh chàng nổi tiếng của trường.
- “Chào em! Tất nhiên là anh còn nhớ chứ… Cuộc sống của em thế nào rồi Hoài?”
Câu chuyện cứ thế một dài ra, Hoài không nhớ hết được rằng cả hai đã nói những gì… Cô chỉ biết mình vui lắm, vui đến mức có thể cười đấy, khóc đấy… Trong một câu chuyện thật dài, đến quá nửa đêm, lòng Hoài như trĩu nặng khi nghe Huân bộc bạch:
Video đang HOT
- “Anh và vợ… ly hôn rồi. Còn em?”
Đó cũng là lần đầu tiên sau gần 10 năm, Hoài thừa nhận: “Em còn độc thân… em vẫn chưa thể quên được chuyện chúng mình”.
Hoài biết, phụ nữ không nên thừa nhận mình yêu người đàn ông nhiều hơn điều ngược lại, càng không nên thừa nhận khi người đó đã từng bỏ mình để đi theo một người đàn bà khác. Nhưng chẳng hiểu cái động lực nào lại khiến cô gạt bỏ mọi sĩ diện để một lần nói lên tiếng lòng của mình. Cô không muốn vì những thứ phù phiếm như danh dự, sĩ diện để bỏ lỡ một lần nữa cơ hội tình yêu của mình. Năm xưa, cũng chỉ vì những thứ hư vô như thế mà cô để anh tuột khỏi tầm tay. Một người phụ nữ đã ngoài 30 tuổi như cô, liệu có còn cần phải chỉ vì sĩ diện mà thêm một lần nữa ngồi nhìn người mình yêu bước ra khỏi cuộc đời?
(Ảnh minh họa)
Cuộc trò chuyện hôm ấy dừng lại vào lúc hơn 2h sáng. Hoài thiếp đi vào giấc ngủ trong một cảm giác thật khó diễn tả… Niềm vui, hạnh phúc như vỡ òa và cả nỗi niềm mong ngóng. Vì… cô và Huân có với nhau 1 cuộc hẹn cuối tuần này!
Gần 10 năm trước, khi Hoài còn là cô sinh viên, cô đã từng nghĩ mình có một mối tình đẹp như mơ, như thơ. Cô và Huân là cặp đôi đẹp nhất nhì khoa năm đó. Vậy mà giữa cái lúc miên man trong hạnh phúc, Hoài như rơi xuống vực sâu khi Huân làm cô gái khác mang bầu. Huân không một lời giải thích, chỉ nói lời chia tay rồi vội vàng cưới vợ vì “bác sĩ bảo cưới”. Cô hận anh đến xương tủy vì đã có những tháng ngày, Hoài tưởng như sẽ đánh mất tất cả chỉ vì cuộc tình đó tan vỡ.
Phải tới hơn 3 năm sau, Hoài mới biết sự thật về màn phụ tình cay đắng ấy. Là Huân bị lừa vào tròng, anh chẳng có cách nào để thoát ra, buộc phải cưới người con gái kia, thế nên, Huân không muốn Hoài thêm hi vọng và đau khổ. Anh tự biến mình trở thành kẻ bỉ ổi để Hoài đau đấy nhưng rồi sẽ quên anh nhanh hơn. Yêu Hoài nhiều khiến Huân đủ hiểu, cô chắc sẽ không thể nguôi ngoai khi biết anh lấy vợ mà lòng còn yêu cô nhiều lắm. Nếu để Hoài cứ phải sống trong tiếc nuối như thế, đó là lỗi của anh gấp thêm nhiều lần nữa.
Có ai ngờ, đã gần 10 năm qua đi, Hoài không còn khóc vì cuộc tình đó nhưng… cô vẫn chưa thể yêu một ai thêm nữa. Hoài vẫn sớm tối đi về thui thủi một mình như kẻ cô độc. Người ta nhìn cô chẹp miệng: “Tội nghiệp con bé, còn định như thế đến bao giờ…?”. Nhưng Hoài không muốn yêu và cưới khi lòng còn chưa quên. Bóng dáng của Huân vẫn ngự trự trong tim cô.
***
Cuối cùng thì ngày hẹn cũng tới. Hoài hồi hộp lựa đồ từ sáng sớm để đợi cho tới cuộc gặp. Khoác lên mình bộ váy thật xinh xắn, Hoài bỗng thấy xót xa. Cô thấy mình thật đáng thương. Anh – xét cho cùng cũng chỉ là gã đàn ông từng bỏ rơi cô giữa chừng dù cho vì lí do gì đi chăng nữa. Giờ đây, anh cũng lại là gã đàn ông bỏ vợ, có một đứa con riêng. Trong khi đó, Hoài vẫn là một cô nàng độc thân đầy quyến rũ, vậy thì tại sao, cô lại phải xốn xang và chuẩn bị tới mức này. Chẳng phải thứ cô đang làm rẻ rúm lắm sao? Nhưng rồi Hoài chẹp miệng… tình yêu mà, màng gì sĩ diện, ngoài 30 tuổi cần một tấm chồng mà còn phải đề cao tự trọng đến thế sao?
(Ảnh minh họa)
Hoài bước vào quán cà phê. Cô đảo mắt nhìn khắp căn phòng tìm một bóng hình quen thuộc. Và rồi, trái tim Hoài như có ai bóp nghẹt. Anh ngồi đó, rất gần thôi. Dù chỉ nhìn từ sau lưng Hoài cũng có thể nhận ra bóng hình người đàn ông đó. Nhưng đớn đau là ở chỗ, anh đang ghé sát và hôn lên má một người đàn bà ngồi cạnh. Họ đi cùng nhau và để chỗ trống phía đối diện, có lẽ là dành cho cô…
Hoài quay vội ra, cô chạy như một người điên để mong thoát khỏi nơi đó càng nhanh càng tốt. Chỉ mới đây thôi, cô còn tràn đầy những hi vọng về một cuộc tình hồi sinh, vậy mà anh lại thêm một lần nữa đâm vào tim cô những nhát dao lạnh lùng… Tại sao, anh không nói, anh ly hôn nhưng có người mới rồi để làm cô thêm mộng mơ? Lẽ nào ngay cả một lần hưởng thứ tình yêu thừa thãi của anh cô cũng không có cơ hội? Ngay cả sau khi anh thất bại trong cuộc hôn nhân trước, anh vẫn không dành điều còn lại cho cô?
Hoài đi rồi, Huân nhìn ra ngoài ô cửa… Anh mím môi thật chặt để không trào nước mắt. Rồi anh cất giọng thì thầm:
- “Cô ấy đã nhìn thấy rồi đúng không? Cô ấy đi chưa?”
- “Đi rồi, nhưng… sao anh phải làm thế” – cô gái ngồi cùng anh hỏi nhỏ.
- “Điều đó tốt hơn cho Hoài. Tôi không xứng đáng để ở bên cô ấy. Cô ấy cần một tấm chồng đàng hoàng chứ không phải người đàn ông như tôi”.
Cô gái ngồi cùng anh đứng dậy buông theo lời bình luận:
- “Có lẽ anh nói đúng. Cô ấy cần một người xứng đáng hơn anh, bởi vì anh hèn quá… Hai lần anh đều chạy trốn một cách đớn hèn. Người ta không thể thay đổi được thực tế nhưng có thể chọn cách đối diện. Nhưng lần nào anh cũng để cô gái ấy phải tự mình chống chọi với thực tế khác nghiệt, còn anh chọn cách rút lui. Anh nghĩ làm thế là tốt cho cô gái đó, nhưng anh lại thêm một lần giết chết trái tim cô ấy. Anh đã làm cô ấy uổng mất 10 năm tuổi trẻ vì tiếc nuối, giờ có lẽ anh sẽ lại làm cô ấy mất thêm nhiều thời gian hơn nữa để quên đi niềm hi vọng vừa mới nhen nhóm này. Trong tình yêu, nếu đã yêu thì gạt hết mọi sĩ diện để yêu, đừng nghĩ quá nhiều rồi cuối cùng lại làm đau nhau. Nhưng… xét cho cùng, anh vẫn quá đớn hèn không dám một lần ôm và che chở cho cô ấy. Hi vọng, Hoài sớm tìm được một người chí ít dám nói yêu cô ấy mà không im lặng quay đi như anh”
Theo Phununews
Người từ năm xưa
Thời đại học, tôi từng có một mối tình "hụt". Về sau, tôi yêu thêm hai người khác rồi cưới chồng tôi hiện tại. Nhưng những rung động đầu đời, những ký ức về chuyện tình chưa trọn vẹn ấy vẫn khiến tôi nuối tiếc.
Tôi đang có cuộc sống khá đầm ấm với chồng và một cô công chúa nhỏ. Chồng tôi, công bằng mà nói, là mẫu đàn ông tốt, đáng tin cậy. Anh thu nhập khá, có trách nhiệm, anh cũng thường chia sẻ với tôi việc gia đình. Tuy nhiên anh không phải là mẫu người đẹp trai, lãng mạn, tâm lý như tôi hằng ao ước. Dù đã ở bên nhau 4 năm, tôi vẫn thấy chạnh lòng trước những cử chỉ và lời ăn tiếng nó có phần cứng nhắc, khô khan của anh.
Sinh nhật hay lễ lạt, tôi thầm mong chồng sẽ bất ngờ mua quà tặng vợ nhưng anh toàn bảo tôi cầm tiền thích mua gì thì mua. Có hôm mùa thu tiết trời se lạnh rất dễ chiu, cùng chồng con ra ngoài ăn uống, tôi hí hửng diện bộ váy ôm thach lịch, cổ khoét hơi sâu nhằm khoe khéo vóc dáng gái một con. Anh đã không khen thì chớ lại buông một câu vô duyên làm tôi chưng hửng: "Lạnh thế này em có bị ấm đầu không mà mặc phong phanh thế?". Chồng tôi bình thường tuy hiền lành ít nói, nhưng mỗi khi nóng nảy, anh cũng hay cộc tính, khiến con gái tôi nhiều lần sợ hãi.
Vì chồng không tinh tế như vậy nên thỉnh thoảng tôi mơ tưởng về mối tình "hụt". Đôi khi uất ức sau cuộc cãi vã căng thẳng, tôi vẫn nhớ đến người xưa và nghĩ nếu thành đôi lứa chắc cuộc sống của tôi đã thăng hoa hơn bây giờ.
Phụ nữ thường tiêu tốn rất nhiều mộng mơ, cảm xúc cho lần đầu tiên biết rung động. Oái oăm thay, giấc mơ tình đầu bất ngờ tan vỡ ngay trước ngưỡng thành sự thật. Chắc vì thế mà người đó ám ảnh tôi nhiều dẫu còn chưa nói lời yêu. Tôi và Hưng là bạn cùng lớp đại học. Nhờ ngồi chung bàn và cùng nhau tham gia các hoạt động ngoại khóa, chúng tôi phải lòng nhau. Hưng được rất nhiều cô gái hâm mộ vì đẹp trai, năng nổ, học giỏi, gia đình có điều kiện. Bản thân tôi cũng là một "fan" của cậu ấy. Khỏi phải nói tôi đã hạnh phúc thế nào khi được người mình thầm thương trộm nhớ dành nhiều quan tâm hơn hẳn các cô gái khác.
Cậu ấy còn viết thơ về tôi, bất ngờ tặng hoa dù không phải dịp gì cả. Tôi đã "đổ gục" trước sự lãng mạn và nụ cười tỏa nắng của Hưng. Hạnh phúc chưa được bao lâu thì tôi nhận được tin Hưng đi du học. Trước ngày lên đường, cậu ấy ngồi bên tôi rất lâu, nói xin lỗi rất nhiều vì đột ngột phải rời xa và thú nhận rằng rất thích tôi nhưng muốn mở mang hiểu biết nên nhất định phải đi. Sau đó, chúng tôi vẫn liên lạc nhưng cứ thưa dần rồi im bặt.
Cuối năm, vào đúng ngày tất niên, lớp tôi tổ chức họp lớp sau 10 năm ra trường. Qua lớp trưởng, tôi được biết Hưng hứa sẽ tham gia. Bỗng dưng tôi thấy lòng chộn rộn và mong ngày hội ngộ. Thực sự, tôi không có ý định ngoại tình, dù chỉ là tư tưởng nhưng không hiểu sao ý nghĩ sắp được gặp lại bạn bè cũ, nhất là người xưa làm tôi vui. Tôi đã tốn nhiều thời gian lựa chọn trang phục, kiểu tóc để xuất hiện thật tươi tắn, quyến rũ tại buổi họp lớp.
Hôm đó, tôi đến sớm hơn giờ hẹn. Để giết thời gian, tôi đi dạo khắp khuôn viên trường, tình cờ nghe được những câu tán tỉnh bỗ bã của một gã đàn ông dành cho cô giảng viên thực tập. Cô gái dù đã nói mình có người yêu rồi, gã vẫn buông những lời đường mật trắng trợn. Tôi thấy khó chịu thay cho cô gái, thầm nghĩ xã hội ngày càng có nhiều đàn ông tham lam, bệnh hoạn. Cưa cẩm mãi không xin được số điện thoại, gã quay bước bỏ đi. Lúc này tôi mới nhìn thấy mặt gã. Tôi quá sốc khi người đó chính là Hưng nhưng già và béo hơn xưa nhiều. Hưng chạy lại chào tôi, tay bắt mặt mừng, khen tôi xinh đẹp. Tôi chào hỏi xã giao rồi kiếm cớ nghe điện thoại để lảng đi chỗ khác.
Trong buổi gặp mặt, tôi còn được các cô bạn kể rằng Hưng bây giờ làm ăn rất khá, nhưng gia đình không hạnh phúc. Cậu ấy đã vợ con đề huề nhưng vẫn cặp kè với cô thư ký, lộ liễu đến nỗi cả công ty biết, vợ Hưng ôm con bỏ ra sống một mình. Hôm đấy, tâm trí tôi như một mớ bong bong hỗ độn, vừa thất vọng, hụt hẫng - hóa ra người xưa không hoàn hảo như tôi tưởng tượng, vừa hối hận vô cùng vì đã có lúc so sánh chồng và cậu ta, vừa thấy may mắn với cuộc sống hiện tại.
Kết thúc buổi họp lớp, tôi chạy thật nhanh về nhà, thấy chồng đang đút cơm cho con gái, tôi lao vào ôm chầm lấy hai bố con. Chồng tôi há hốc mồm miệng trước hành động cuồng nhiệt của tôi. Tôi chỉ đáp lại ánh mắt bất ngờ của anh bằng một nụ hôn thật kêu lên má. Anh không hề biết "tội lỗi" của tôi. Tôi cũng không dại gì mà khai nhưng sẽ dành quãng đời còn lại toàn tâm toàn ý yêu anh và con.
Theo Phununews
Gái ế và lời đáp trả đanh thép trong buổi xem mặt khiến đối phương 'đứng hình' Chàng không để tâm đến vẻ mặt như vừa nuốt phải con ruồi của nàng, bèn nói tiếp: "Người phụ nữ của anh phải còn nguyên vẹn. Anh không chịu được khi tưởng tượng ra cảnh một thằng đàn ông khác..." 32 cái xuân xanh, nàng không còn nghi ngờ gì nữa, đã bị thiên hạ thẳng tay xếp vào hàng ngũ gái...