Hải Dương: Nguy cơ bỏ hoang chợ 60 tỷ đồng
Công trình chợ Đọ (xã Ứng Hoè, huyện Ninh Giang) được đ.ánh giá là chợ nông thôn bề thế nhất của tỉnh Hải Dương, với kinh phí đầu tư 60 tỷ đồng. Tuy nhiên, chợ này đang có nguy cơ bị bỏ hoang vì một số người quá khích tham gia “vây chợ”.
Theo đơn phản ánh, ngày 12.5, chúng tôi có mặt tại khu chợ Đọ. Chợ mới xây 2 tầng nằm nổi bật ở trung tâm xã, với đầy đủ các khu chức năng: Kiốt bán hàng, chỗ gửi xe, nhiều hạng mục nhà vệ sinh, nhà điều hành… Thế nhưng, trái với vẻ bề thế này, chợ Đọ vắng bóng người mua bán, trong khi khu chợ Đọ cũ hoạt động khá nhộn nhịp, lấn chiếm hành lang an toàn giao thông. Xung quanh chợ Đọ mới, rất nhiều người thường xuyên tụ tập, gây cản trở các tiểu thương muốn vào chợ kinh doanh…
Nhiều người dân bức xúc vì cho rằng chợ Đọ được xây dựng trên phần đất bị chiếm.
Video đang HOT
Biết chúng tôi là phóng viên, ông Nguyễn Văn Tâm (sống gần chợ Đọ) chỉ tay vào cái lán án ngữ ngay cổng chợ, nói: “Hồi trước dân chúng tôi lúc nào cũng để ở đây vài cỗ quan tài. Nếu bị cưỡng chế là sẵn sàng “ăn thua” với các lực lượng chức năng. Ở đây chỉ cần vài tiếng kẻng là có người kéo ra vây kín chợ, không cho bất cứ ai vào. Chúng tôi phải bảo vệ, giữ sân vận động của xã khỏi bị dự án xây chợ lấy mất. Chúng tôi nhận thức được việc vây chợ này chỉ làm cho người dân mất công mất việc nhiều năm nay, nhưng vì dự án còn nhiều điểm dân còn khúc mắc, nên chúng tôi phải yêu cầu làm rõ”.
Nói về tình trạng chợ Đọ bị vây chiếm, ông Nguyễn Tiến Tầng – Phó Chủ tịch UBND huyện Ninh Giang cho biết: “Một số người đang bị kẻ xấu lợi dụng. Họ lập quỹ để hoạt động trái phép, tổ chức xây tường quây chợ, căng băng rôn khẩu hiệu, đặt quan tài rồi cúng bái nhằm ngăn cản chợ Đọ hoạt động. Việc một số người bị lôi kéo, chúng tôi đã nắm được và đang chỉ đạo tháo gỡ dần dần. Hiện nay, đã có 140 hộ đăng ký kinh doanh ở chợ Đọ mới, nhưng vì bị cản trở nên họ không thể vào kinh doanh”.
Đại diện nhà đầu tư, ông Phạm Văn Hồng – Phó Giám đốc Công ty TNHH Thành Dương (huyện Tiên Yên, tỉnh Quảng Ninh) bức xúc: “Nhiều người cho rằng chúng tôi chiếm đất của họ rồi phân lô bán nền. Nhưng trên thực tế chúng tôi chưa hề bán một mét vuông đất nào trong dự án này. Việc đền bù cho 140 hộ dân, chúng tôi đã làm thoả đáng, họ đã nhận t.iền đền bù và không có bất cứ đơn từ kiện tụng nào. Thậm chí, mức thu phí ở chợ Đọ trong vòng 50 năm cũng do Hội đồng nhân dân tỉnh thông qua, chính quyền phê duyệt. Chúng tôi bỏ ra 60 tỷ đồng từ 5 năm qua nhưng đến giờ không khai thác được chợ”.
Ông Nguyễn Mạnh Hiển – Chủ tịch UBND tỉnh Hải Dương cho biết, Dự án chợ Đọ hoàn thành từ năm 2009. Khi chuẩn bị đưa chợ vào hoạt động thì người dân có kiến nghị… UBND tỉnh đã chỉ đạo Thanh tra tỉnh tiến hành thanh tra và đã có kết luận rõ ràng nhưng dân vẫn tiếp tục khiếu nại.
Theo Dân Việt
Phút xao lòng
Tôi gặp anh khi không còn trẻ. Tôi đã có một gia đình nhỏ, hạnh phúc không rực rỡ nhưng vừa đủ cho một người thường thường như tôi. Tôi làm việc ở hội sở của ngân hàng, anh ở một chi nhánh, gặp và hiểu nhau trong hơn 10 năm cùng làm việc.
Tôi không còn trẻ để ngưỡng mộ hay say mê mù quáng, nhưng tôi luôn nhìn thấy sự "hơn hẳn" của anh ấy so với chồng mình. Tôi biết, lòng mình thầm mơ tưởng người đàn ông ấy. Tôi cũng biết anh ấy không ghét mình. Tôi chấp nhận chút xao lòng, cho đó là điều tất yếu. Dù những gì tôi đang có là tốt rồi, là phù hợp rồi, ai cấm tôi không được thích, được ước mơ một cái gì đẹp hơn, tốt hơn, lấp lánh hơn? Tôi chẳng làm gì có lỗi với chồng con. Hằng ngày tôi vẫn bước đi bằng cả hai chân trên mặt đất, nhưng những lúc riêng có một mình, tôi tự đặt mình trên chiếc đu bay, co cả hai chân lên và bay bổng vào bầu trời xanh...
Minh họa: Internet
Rồi anh đột ngột chuyển công tác, sang làm việc ở một ngân hàng nước ngoài. Sự cách biệt khiến tôi và anh đều hiểu rằng chẳng có cơ hội nào gặp lại. Anh ra khỏi đời tôi như thế, cuộc sống của tôi vắng lặng hẳn. Tôi gói lại những chuyến đu bay, cất vào tận cùng ký ức. Cho đến một ngày bất ngờ, trong một chuyến công tác, tôi thấy mình đứng sững trước mặt anh giữa hành lang khu vực hội thảo. Bất ngờ, nhưng tôi biết đó là một cuộc gặp gỡ tất yếu, nhìn vào mắt người đàn ông ấy, tôi biết anh cũng mong đợi lần gặp lại này. Đêm ấy, một tiếng nói bí ẩn và vô cùng mãnh liệt thôi thúc tôi, nói rằng tôi phải đi đến nơi ấy, phải vào căn phòng ấy, để giáp mặt định mệnh của mình. Tôi đã đi theo tiếng gọi từ trong sâu thẳm, bất chấp tất cả những hệ lụy về sau, đặt mình lên chiếc đu bay thực một lần.
Anh và đêm ấy trở thành duy nhất, vĩnh viễn. Không bao giờ chúng tôi cho phép mình lặp lại lần thứ hai nữa. Tôi coi như đó là một giờ ra chơi tuyệt vời, và khi tiếng chuông báo trở vào lớp học, chúng tôi về lại chỗ ngồi của mình, ngay ngắn, trật tự, đúng người, đúng chỗ.
Khoảnh khắc đẹp đẽ ấy là bí mật của riêng tôi, giúp tôi có nội lực tốt hơn để chấp nhận cuộc sống hiện tại của mình. Tôi biết mình có lỗi, nên bao dung với những lỗi lầm của người thân. Tôi có thế giới của riêng tôi để đi về, nên bớt săm soi dòm ngó, chì chiết người khác. Vì tôi nghĩ, biết đâu trong mỗi một người xung quanh tôi đều từng có những phút xao lòng như thế. Và điều quan trọng cuối cùng, tôi hiểu "lỗi lầm" chỉ là một khái niệm có tính tương đối, nếu những lỗi lầm ấy trở thành động lực để mình sống tốt hơn, nhân hậu hơn, thương mình thương người nhiều hơn, thì có sao đâu khi ta trân trọng những lỗi lầm...
Sống chân thực với mình, với mọi người, không có nghĩa là lộn trải ruột gan, phơi bày suy nghĩ tình cảm ra hết. Tôi có những bí mật của mình, hạnh phúc từ những bí mật ấy, với tôi, cũng ngang bằng với hạnh phúc từ những điều khác trong cuộc sống. Vì vậy, đâu cần phải hy sinh cái này hay cái kia, tôi cứ giữ những hạnh phúc ấy trong những ngăn riêng biệt của đời mình, chúng nào đâu có xâm phạm gì nhau, vì thế giới bên trong con người rộng lắm, không hề chật hẹp, trừ phi bạn muốn tự thu hẹp mình...
Theo PNO