Gửi những người quá tổn thương vì tình yêu mà không dám yêu ai thêm nữa: Chỉ khi bạn nhận ra mình yếu đuối, tình yêu mới quay trở về
Đến một ngày, khi bạn gặp được người bạn yêu thương đủ nhiều dù thời gian ngắn hay dài, cảm xúc đó là thật. Đừng bao giờ trốn chạy mà hãy học cách để yêu lại từ đầu, mặc cho những vết thương quá khứ vẫn ở đó.
Khi nói về tình yêu người ta thường mơ mộng về những điều thật đẹp. Tôi lại thường nói về những đổ vỡ. Ai trong chúng ta rồi cũng sẽ phải trải qua những cuộc tình không lành lặn. Ai rồi cũng phải nếm phải vị đắng của tình ái cho dù đó là cuộc tình mới chớm nở, một tình yêu lâu năm hay thậm chí là sự thất vọng vì không được đáp lại trong quá trình tìm hiểu nhau.
Đó là một tổ hợp của rất nhiều trạng thái cảm xúc đủ để đặt lên bạn những áp lực vô hình, khiến bạn thu mình trong vỏ ốc. Tôi mất hơn 5 năm để nhận ra căn bệnh tâm lý mà mình đang phải đối mặt và tìm cách đối mặt với nó, để rồi một ngày tôi có thể yêu lại lần nữa.
Bóng ma ám ảnh
Cuộc tình đầu tiên của tôi rất đẹp, nhưng tiếc thay nó chỉ đẹp ở những phút đầu. Tình đầu sao mà dễ quên được, đặc biệt đó lại là mối tình khiến bạn tan vỡ thành trăm mảnh. Và rồi ở các cuộc tình tiếp theo, tất cả đều chấm dứt ở cùng một cách, và người nói lời kết thúc luôn luôn là tôi.
Sau hơn 3 năm, tôi lần đầu tiên cảm nhận được mình đã có thể rung động trở lại. Tôi vui vì điều đó và ở những tuần đầu tiên, tôi đã làm theo con tim mình một cách vô tư nhất. Quan tâm, hỏi han, gặp gỡ và làm những điều nhỏ nhặt đáng yêu mà không đòi hỏi bất cứ một kết quả nào.
Mọi chuyện có lẽ vẫn sẽ tốt đẹp khi người bạn ấy nói rằng “I miss you too”. Ngay chính thời điểm đó, công tắc phòng vệ bản thân của tôi bật lên lúc nào không hay và trí óc của tôi lại nói rằng “ Hãy tự bảo vệ mình. Người ấy chỉ đang lừa dối mày thôi. Họ có thể nói vậy với rất nhiều người đàn ông khác, cũng giống người tình đầu tiên của mày đã làm vậy“.
Vậy là tôi lại dựng lên một câu chuyện mà tôi biết chắc người kia sẽ hành xử theo đúng kịch bản tôi vẽ ra hòng để tôi chứng minh họ sai và tôi là người có quyền chấm dứt mối quan hệ này. Tôi sẽ là người chiến thắng. Tôi sẽ không phải đau khổ vì cuộc tình chưa bắt đầu mà tôi đã chấm dứt nó vì tôi nghĩ rút cuộc thì sẽ giống tất cả các cuộc tình đi trước mà thôi.
Vài ngày trôi qua, tôi đã nghĩ mình hẳn sẽ thoải mái lắm, mình sẽ vui lắm nhưng tôi nhận ra tôi nhớ người đó rất nhiều. Nếu như trước đó tôi trả lời bạn bè một cách khẳng khái rằng “ Tao có thích nó bao giờ, vui thôi, giờ tao đá nó rồi, nó cũng chả khác gì bồ cũ tao cả” hòng giấu đi cảm xúc thật của mình thì ở thời điểm hiện tại, tôi lại dũng cảm thừa nhận “ Tôi thích người đó” và việc làm của tôi hoàn toàn sai.
Video đang HOT
Khi ấy, tôi chợt tự hỏi bản thân rằng: “T ại sao rất nhiều người mà chỉ có người này mới khiến mình phải ngồi lại để nhìn nhận lại từng mảnh ghép trong quá khứ dẫn đến việc làm của bản thân ngày hôm nay? Tại sao những trong tất cả các mối quan hệ tôi lại có cùng một cách hành xử? Tôi phải tìm ra căn bệnh của mình, nếu không ở các mối tình sau nữa nếu có, kết cục cũng sẽ chỉ có một và tôi sẽ lại là người phá nát chuyện tình của chính tôi“.
Tình yêu là biến số không có công thức cụ thể
Hơn 10 năm sống xa gia đình, tôi tự biết mình là kẻ thiếu thốn tình cảm nhưng chưa bao giờ dám thừa nhận. Tôi có nhu cầu giao tiếp, được yêu thương bất kể là tình cảm bạn bè, anh em hay tình yêu. Tôi nhận ra rằng mình đang trốn tránh cảm xúc thật của mình và hành động hoàn toàn bằng lí trí tiêu cực.
Tôi chợt nhớ ra khi người ấy nói rằng “I miss you too”, phản ứng đầu tiên của tôi là ngay lập tức hỏi: “ Có thật không?“. Khi một người chị nói rằng: “ Chị xem em như một người em trong nhà” tôi cũng đã đáp lại: “ Câu chị vừa nói có phải sự thật không?“.
Đó là hành động vô thức mà tôi chỉ mới nhận ra ngày hôm qua. Và tôi biết rằng vì sự đổ vỡ quá lớn ở mối tình đầu, tôi đã không thể tin tưởng một ai khác. Tôi luôn cho rằng họ sẽ phản bội tôi.
Tôi đã tìm được câu trả lời cho mọi chuyện. Khi chưa bắt đầu một mối quan hệ hay thậm chí trong một quan hệ chính thức, tôi luôn có một cảm giác thiếu an toàn. Tất cả chuyện này không phải do đối phương mà xuất phát từ chính nỗi sợ hãi bấy lâu nay mà tôi không dám thừa nhận. Chỉ cần một cử chỉ nhỏ của người ấy tôi cũng sẽ liên tưởng đến câu chuyện cũ và rồi tôi sợ yêu, tôi sợ bị phản bội, tôi sợ cảm giác đau khổ và tổn thương khi người khác lại cứa thêm một vết sẹo nữa vào tim mình.
Tôi nhận ra việc tôi lao đầu vào công việc, tôi lấy lý do bận bịu để không hẹn hò hay tìm hiểu ai để bao che cho việc tôi không dám yêu thêm một ai nữa. Tôi luôn tỏ ra bên ngoài vô cùng tự tin, không đếm xỉa hay quan tâm đến chuyện cũ nhưng đêm về trong căn phòng vắng, tôi cảm thấy vô cùng trống rỗng.
Chính vì tâm lý nghi ngờ, sợ rằng mọi thứ sẽ lập lại khiến chế độ tự bảo vệ của tôi sẽ được kích hoạt bất cứ lúc nào. Tôi ngã ngửa ra rằng tại sao tôi yêu người ta nhưng tôi sẽ luôn tìm cách kết thúc; mà đã kết thúc thì cần lý do và những viễn cảnh mà tôi tạo ra trong đầu chính là công cụ hoàn hảo nhất.
Đó là lúc tôi phải tìm cách tạo tình huống để đưa đối phương vào tròng và chỉ cần họ có hành động mà theo quan điểm của tôi đó là ngoại tình, đó là lừa dối, đơn giản như chỉ cần họ đáp lại tin nhắn của một ai đó, hay họ nói dối về việc họ có nói chuyện với một người khác, tôi sẽ quy chụp tất cả là sự dối lừa trong tình cảm. Sau khi nói ra câu chấm dứt, khoảnh khắc đó tôi sẽ hả hê rằng mình là người chiến thắng và càng củng cố thêm cho lòng tin rằng tất cả những người ở ngoài xã hội đều lừa dối và tôi phải đề phòng họ.
Sau tất cả, tôi tự hỏi: “ Mình làm vậy để được gì?” và bạn bè tôi cũng quở trách: “ Mày làm vậy để làm gì?“. Tôi bàng hoàng nhận ra chính sự sợ hãi, e dè, nghi ngờ khiến tôi vụt mất quá nhiều mối quan hệ khác. Chính vì con tim của tôi không thể chiến thắng được sự dồn dập của lí trí đã khiến tôi đẩy mọi người ra xa. Tôi cứ nghĩ làm vậy là bảo vệ mình nhưng sự thật là tôi đã sai.
Mỗi lần chủ động kết thúc mối quan hệ tôi đều cảm thấy cắn rứt. Tôi ra sức giải thích bằng lý lẽ ngang ngược của bản thân và đòi người ta thấu hiểu. Chẳng ai có nghĩa vụ phải chịu đựng những gì tôi đang cố tạo ra chỉ để bảo vệ trái tim yếu đuối của mình.
Đến mãi hôm nay, cuối cùng thì sau 3 năm trầy trật, bỗng nhiên tôi nhận ra điều đó. Một dấu hiệu của sự trưởng thành, hoặc dấu hiệu của cuộc đời nhắc nhở cho việc tôi đã sẵn sàng để yêu một lần nữa. Hoặc đơn giản việc tôi quá thích người mới đây khiến tôi gạt phăng mọi sự bảo thủ trong khoảng 1095 ngày qua.
Căn bệnh của tôi có lẽ chưa thể chữa lành ngay trong khoảnh khắc này, nhưng tôi sẽ học cách tin tưởng, tiền đề cho việc yêu thêm lần nữa. Việc đầu tiên phải làm có lẽ là sửa sai, hàn gắn lại mối quan hệ này một cách tự nhiên và vô tư nhất, cất tạm những toan tính, phòng ngự trong góc tủ. Chỉ khi không đòi hỏi, không mưu cầu, không nghĩ ngợi quá nhiều, đơn giản chỉ là làm nhau vui, trải qua những ngày tháng bên cạnh, không chỉ cho người ấy mà còn cho sự cứu rỗi dành cho trái tim này. Thật chậm rãi, thật tự tốn để hành động tỉnh táo.
Gửi đến những người đang bị bóng ma quá khứ ám ảnh
Những cơn ác mộng thực sự tồi tệ. Những vết thương lòng đau lắm. Nhưng làm ơn hãy đứng lên và tìm lại chính bản thân mình. Chúng ta là những sinh vật đáng được yêu thương và đáng được hạnh phúc. Nghi ngờ, ích kỉ một chút không sao nhưng đừng đắm chìm trong nó. Đừng bao giờ giấu diếm cảm xúc của mình, đừng sống có lỗi với bản thân mình, đừng chạy trốn. Hãy dũng cảm nói rằng “Tôi sai rồi” bởi chuyện quá khứ, chuyện lỗi lầm không quan trọng chút nào so với việc bạn thừa nhận và chấp nhận sửa sai một cách tự nguyện.
Chân thành là chìa khoá. Cuộc sống không dài vì vậy hãy thật hạnh phúc nhé. Hãy trút bỏ hết những ám ảnh quá khứ và tìm cho mình những niềm vui mới. Học cách chấp nhận sự thật và mỉm cười với nó.
Có cảm tình với một người, thích một ai đó hay yêu một người chẳng bao giờ nói là thời gian nhanh hay chậm, ngắn hay dài. Vì yêu thì cứ đâm đầu thôi. Hãy làm mọi thứ thật sự khiến bạn hạnh phúc và đừng kì vọng quá nhiều vào kết quả. Trong tình yêu hãy để con tim dẫn lối, lí trí chỉ nên xuất hiện đúng lúc. Đừng bao giờ ngại ngần yêu chỉ vì không biết có được đáp lại hay không? Đừng tạo tấm khiên chắn cho mình nữa nhé.
Tôi thực sự tin rằng khi bạn gặp được đúng người, gặp được người khiến bạn dám nói rằng “Tôi đã sai. Tôi thực sự thích bạn” đó chính là giây phút bạn tỉnh ngộ và sẵn sàng để bước tiếp rồi.
Just give me a reason, just a little bit’s enough
Just a second we’re not broken just bent, and we can learn to love again
It’s in the stars, it’s been written in the scars on our hearts
We’re not broken just bent, and we can learn to love again
Bạn hãy tự tìm lý do cho mình để học cách yêu thương một lần nữa nhé.
Chồng có con riêng
Tôi và anh quen nhau 3 năm mới cưới, cưới được 3 năm chúng tôi có một bé trai, năm nay cháu 8 tuổi.
Tôi yêu anh rất nhiều và tin anh tuyệt đối. Khi con chưa tròn một tuổi anh bắt đầu có bồ, là người miền Tây, từ đó anh không về nhà, không có trách nhiệm với con. Tôi sốc nhưng thương con nên cố gắng cam chịu, hy vọng ngày nào đó anh thay đổi.
Tinh thần tôi nặng nề hơn khi nghe tin anh có con riêng, anh giấu cả mọi người ở nơi đang công tác. Gần đây tôi tìm cách liên lạc và gọi anh về nói chuyện rõ ràng anh mới thừa nhận. Tôi hỏi giờ anh chọn gia đình hay chọn mẹ con người kia. Anh im lặng. Tôi lại hỏi anh muốn ly hôn hay không? Anh bảo muốn bình yên, nghĩa là không muốn bỏ bên nào. Tôi không thể chung chồng, sẽ ly hôn và tố cáo anh về việc vi phạm luật hôn nhân gia đình.
Anh yêu cầu tôi đừng kiện, hứa sẽ chu cấp cho con. 8 năm nay anh không hề đoái hoài gì tới mẹ con tôi, giờ tôi muốn ly hôn nhưng nhìn con là lại khóc, nghĩ tới con sẽ không có ba mà tôi uất nghẹn. Anh luôn hứa rất nhiều, chưa bao giờ thực hiện lời hứa với mẹ con tôi. Tôi nên làm sao đây, hãy cho tôi lời khuyên.
Đặc điểm không lẫn vào đâu được của người "nghèo kiết xác", cuối đời cũng chẳng khá lên được Sinh ra trong nghèo khó là do số phận, nhưng chết trong nghèo khó là lỗi do người. Dưới đây là 3 đặc điểm của người nghèo kiết xác. Căm ghét những người thành công và giàu có Trái tim con người có hạn, nảy sinh xúc cảm căm ghét một ai đó vốn khó lòng tránh khỏi. Thế nhưng, với những "người...