Gửi những ai đang chán vì chồng vô tâm, hãy đọc ngay bài viết này
Ngay cả khi có lúc bạn chán nản, chỉ muốn vứt bỏ người còn lại ra khỏi cuộc đời mình, cũng đừng quên rằng bạn vẫn còn tình yêu. Chính là bất cứ lúc nào bạn muốn buông tay, hãy nhớ rằng bạn đã từng bắt đầu một cách đẹp đẽ ra sao…
Đã có một thời gian tôi từng nghĩ, sao ngày trước có thể yêu nhau nhiều đến thế? Một cái nhíu mày của tôi luôn khiến anh chú ý, một giọt nước mắt cũng làm anh cuống cả lên. Vậy mà giờ đây, sau hơn 2 năm về một nhà, ngay cả khi tôi rưng rức khóc trước mặt anh, anh vẫn có thể đ.ập rầm cánh cửa mà bỏ tôi ở lại. Người đàn ông đã từng thề thốt yêu tôi cả cuộc đời này rồi cũng có lúc thốt lên câu “Anh chán quá rồi!”. Và tôi, cũng chán lắm rồi!
Ngày hôm sau, tôi vẫn đi làm như mọi ngày. Chỉ khác là không còn ai đưa rước, tôi một mình đi ngang những con phố quen thuộc. Vậy mà tôi lại thấy xa lạ quá chừng, đường phố cứ như dài ra kì lạ. Đến cả bà cụ bán xôi tôi hay ghé mua cũng nhìn tôi lạ lùng: “Chồng con đâu rồi?”. À, tất cả trở nên thế này, vì vắng chồng tôi.
Chuẩn bị đến giờ về thì điện thoại của tôi dở chứng tắt nguồn. Tôi cứ như theo quán tính, nhấc ngay máy bàn bấm số chồng tôi trong vô thức. Điện thoại chưa kịp đổ chuông thì tôi đã giật mình dập máy. Tôi vẫn còn thẩn thờ, văng vẳng bên tai tiếng chồng tôi càm ràm vì tôi không chịu đổi điện thoại: “Điện thoại bị tắt nguồn thì gọi máy bàn báo để anh biết canh giờ rước em”. Tôi quên mất, hôm nay chồng tôi không rước.
Tôi chạnh lòng, luôn có những thói quen rất khó bỏ, nhưng không phải là không bỏ được.
9 giờ đêm, tôi về nhà. Điện thoại của tôi cuối cùng cũng mở lại được. Cuộc gọi của chồng tôi đến ngay sau đó. Sau một hồi đắn đo, tôi bắt máy.
- Sao em lại tắt máy?
- Điện thoại dở chứng
Rồi chúng tôi lại chìm vào im lặng. Tôi luôn biết im lặng có thể g.iết c.hết mọi mối quan hệ, kể cả cuộc hôn nhân của chúng tôi.
- Anh làm đơn đi. Em giải thoát cho anh.
Bên đầu dây bên kia tôi nghe tiếng anh thở mạnh rồi cúp máy. Nửa năm nay chúng tôi đã không thể có một tiếng nói chung. Anh với tôi cứ dần xa nhau mà không một chất keo nào có thể hàn gắn lại. Như mọi người vẫn hay nói, chính là chán nhau rồi. Chán vì đã thấy nhau hằng ngày, chán nói chuyện cùng nhau và chán cả yêu nhau. Chúng tôi phải giải thoát cho nhau thôi. Chút nghĩa tình cũ vẫn là nên cho nhau một cái kết đẹp đẽ hơn.
Video đang HOT
Đêm ấy, tôi đã nghĩ mọi chuyện nhẹ nhàng đi. Như con người ta vẫn thường nghĩ, cắt bỏ khúc cây hư hỏng để một nhánh mới xanh tươi hơn có thể mọc lại. Biết đâu khi kết thúc, tôi và anh sẽ tìm được một bến đỗ khác vẹn tròn hạnh phúc hơn.
Sáng hôm sau, tờ đơn li dị được anh gửi đến tận nhà. Tôi ký vào và để tại bàn. Tôi nhắn tin cho anh đến nhà để lấy đơn và dọn đồ đạc. Một tuần dài sau đó trôi qua một cách bình lặng và tôi vẫn chưa thấy anh trở về.
Sáng chủ nhật, tôi cùng cô bạn thân đi cà phê cùng nhau. Tôi vẫn tỏ ra bình thản khi nói với nó về chuyện của anh và tôi. Li hôn thôi mà, có gì đâu, tôi đã tự nói với mình như thế. Nó bảo tôi điên. Tôi không điên, tôi chỉ đang bình tĩnh giải quyết những gì có thể.
Nhưng khi tôi nhìn thấy anh tại quán cà phê đó, mọi bình tĩnh của tôi đều vỡ tan tành. Anh đi cùng một người phụ nữ khác. Những cử chỉ cười giỡn của họ khiến mũi tôi như bị hút hết không khí. Tôi c.hết lặng nhìn họ từ phía sau. Cái ý nghĩ chúng tôi li hôn lại không khiến tôi đau lòng như lúc này. Tôi vẫn không hiểu bản thân mình đang đau buồn vì điều gì, khi chúng tôi đã chán nhau và quyết định giải thoát cho nhau?
Họ đi rồi, tôi và cô bạn cũng ra về. Đi đến những bậc cầu thang xuống vỉa hè thì tôi chỉ thấy đất trời quay cuồng. Tôi thấy đầu và cả tim mình đều đau như búa bổ.
Tôi tỉnh dậy. Cái màu trắng trước mắt và mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào mũi làm mắt tôi cay cay. Tôi nhìn quanh thì chợt giật mình khi thấy cô gái đi cùng chồng tôi trong quán cà phê đang ngồi cạnh tôi.
- Tỉnh rồi hả em?
- Chị đến đây làm gì?
Tôi giận dữ nhìn chị ta. Tôi tưởng tượng ra cảnh chị ta sẽ chua ngoa với tôi thế nào, như bao cảnh đ.ánh g.hen trên phim tôi từng xem.
- Em nhìn chị họ của chồng mình bằng ánh mắt đó hả?
Tôi cứ mắt chữ o miệng chữ ô mà không biết chuyện gì đang xảy ra
- À mà quên, sao em biết chị được. Bây lấy nhau gần 3 năm trời chị có về Việt Nam được ngày nào thăm hai đứa đâu.
Tôi chỉ còn biết lắp bắp xin lỗi chị. Một mớ hỗn loạn trong đầu tôi dần được sắp xếp lại. Hóa ra đây là chị họ của chồng tôi ở Mỹ.
- Mà em quyết không giữ nó ở lại đúng không? Cũng tốt thôi, chị về lần này rồi kéo nó sang bên ấy làm luôn. Công ty nó như thế rồi thì ở đây làm gì nữa?
- Công ty của anh ấy như thế là thế nào ạ?
- Em là vợ mà không biết nữa là sao? Nó đang lao đao cả nửa năm nay vì công ty gặp vấn đề đấy.
Tôi nghe một tiếng nổ thật lớn trong đầu mình. Đầu óc tôi như đoạn phim tua lại mớ kí ức rời rạc. Những trận cãi nhau vì anh đi sớm về khuya, người toàn mùi rượu. Bao lần tôi khó chịu vì anh đến rước tôi trễ. Buổi cơm tối ngập tiếng cãi vả vì anh cộc cằn khó chịu với tôi. Cả những lúc tôi đòi đến công ty đưa cơm trưa cho anh cũng có thể là lí do để tôi và anh cãi nhau. Mọi điều như rõ ràng hơn trong mắt tôi. Chị ấy nói đúng rồi, tôi là vợ thế nào mà chẳng biết được chồng mình đang lao đao khó khăn trong công việc. Tôi bất giác tìm kiếm một khuôn mặt quen thuộc của anh. Trong ký ức cứ thấp thoáng hình dáng anh chạy tới chạy lui khi tôi nhập viện lúc trước. Và cả cái hình ảnh anh cùng chị họ ở quán cà phê cũng nhập nhằng trong trí nhớ của tôi. Nước mắt tôi giàn giụa, tôi khóc nức nở. Cái cảm giác này đã lâu rồi tôi mới có trở lại đây mà, hoàn toàn không phải là thói quen như tôi vẫn nghĩ. Mà là tôi nhớ anh, thật sự rất nhớ anh. Hóa ra tình yêu mà tôi nghĩ đã c.hết đi rồi thì giờ vẫn còn đây. Sao đến giờ tôi mới nhận ra?
Trong làn nước mắt khó chịu đó, tôi thấy hình dáng quen thuộc của anh đến gần tôi
- Nín đi em, anh sai rồi, anh xin lỗi!
- Em cũng sai rồi, em xin lỗi!
- Hai vợ chồng bây vậy rồi sao nuôi con được đây? Về mà lo tẩm bổ cho vợ đi thằng em à!
Tôi và chồng tôi cứ ôm nhau như thế, nước mắt thì chảy mà miệng lại cười nhìn nhau. Anh xin lỗi tôi vì đã không chia sẻ cùng tôi những khó khăn mà lại để mối quan hệ của cả hai trở nên tệ hơn. Anh bảo rằng khi biết tôi nhập viện, anh chẳng còn nhớ đã chán nhau thế nào, chỉ biết rằng anh còn thương tôi nhiều hơn anh nghĩ. Chính là như vậy – chính là vẫn còn thương nhau.
Chúng tôi đã có một quãng đường dài xa nhau để gần nhau hơn như thế này. Mọi cuộc hôn nhân thật sự đều bắt nguồn từ tình yêu. Không có thói quen nào là mãi mãi theo bạn, nhưng tình yêu luôn có đủ sức đi cùng bạn trọn đời. Ngay cả khi có lúc bạn chán nản, chỉ muốn vứt bỏ người còn lại ra khỏi cuộc đời mình, cũng đừng quên rằng bạn vẫn còn tình yêu. Và tôi đã hiểu, ta có thể bỏ đi những gì đã hư hỏng, nhưng với hôn nhân, ta phải cố gắng sửa chữa những lỗi lầm của cả hai . Chính là bất cứ lúc nào bạn muốn buông tay, hãy nhớ rằng bạn đã từng bắt đầu một cách đẹp đẽ ra sao…
Theo Phunuvagiadinh
Đắng lòng khi phát hiện cứ cãi nhau là chồng nhắn tin với người yêu cũ kể xấu vợ
Ngọc phát hiện tất cả những lý do mình cố nghĩ ra để an ủi chính mình cũng chỉ là ảo tưởng. Chồng cô hóa ra lâu nay vẫn liên lạc qua lại với người yêu cũ một cách không hề bình thường...
Mới sinh con được gần 2 tháng nhưng Ngọc như phát điên với ông chồng vô tâm. Dù vợ ở nhà một mình vừa chăm con, vừa phải cơm nước, có khi con quấy, không nấu được gì để ăn đi nữa thì chồng cũng chỉ biết đi ra ngoài... cho thoáng. Bởi Tuấn luôn lấy lý do là ở nhà bí bách, con quấy khóc không chịu được nên anh thà đi ra ngoài mà nhịn đói còn hơn là phải ở nhà có ăn mà mệt mỏi.
Nghe Tuấn nói như thế, không ít lần Ngọc phải thở dài xót thương cho phận mình. Có hôm quá trưa, đói quá mà không làm cách nào để nấu cơm được vì con khóc. Ngọc gọi điện cho Tuấn vì biết Tuấn chỉ đang ngồi uống café một mình ở dưới nhà, muốn nhờ chồng mua tạm cho món gì đó đưa lên hoặc lên bế con hộ mình một tí để nấu cơm. Nhưng Ngọc lại chỉ biết rơi nước mắt khi nhận được tin nhắn của Tuấn bảo: "Em vừa bế con vừa luộc vài quả trứng mà ăn tạm đi. Anh bận".
Những bữa cơm ở cữ của Ngọc vẫn luôn chan nước mắt như thế. Nhưng rồi cô luôn cố vin vào những lý do tốt đẹp hơn để sống. Ví dụ như nghĩ rằng dù Tuấn vô tâm thì lại kiếm được t.iền để nuôi vợ con. Và dù anh thường xuyên đàn đúm bạn bè nhưng lại không có chuyện ngoại tình trai gái, hoặc chí ít là cô chưa phát hiện ra. Ngọc an ủi mình rằng con người được điểm này mất điểm kia, cứ nhẫn nhịn mà sống cho êm đẹp, gia đình nhà nào chả thế!
Ảnh minh họa
Nào ngờ, đến một ngày Ngọc phát hiện ra tất cả những lý do mình cố nghĩ ra để an ủi chính mình cũng chỉ là ảo tưởng. Đó là vào một hôm, Tuấn để điện thoại trên giường rồi đi vào phòng đi tắm. Và đột nhiên, có dòng tin nhắn từ số lạ hiện lên trên màn hình: "Èo, thế thì chán nhỉ?". Ngọc cứ lờ mờ thấy giọng điệu sao giống như một cô gái nào đấy đang nhắn. Và tin nhắn gửi đến tiếp tục khiến Ngọc thắt lại, không thở nổi: "Thôi cố gắng chịu đựng đi anh ạ, ai bảo ngày xưa không giữ lấy em".
Ngọc vồ lấy chiếc điện thoại, nhưng vì bị khóa nên cô không thể mở được. Cô cố gắng dằn lòng mình lại, đợi thời cơ khác để điều tra sự thật. Tối hôm ấy, Tuấn lại đi uống rượu mừng tân gia nhà bạn cho say khướt, đến tận 1h sáng mới về. Ngọc dậy, rồi nhân lúc chồng ngủ mê man thì cô dùng vân tay của chồng ấn vào mở khóa điện thoại. Và đắng lòng là một loạt tin nhắn mà chồng gửi cho người yêu cũ hiện ra trước mắt, rõ mồn một, từng câu từng chữ chẳng khác gì mũi kim đ.âm vào tim cô.
"Vợ anh như điên ấy em ạ. Đấy, hôm nay lại nhảy chồm chồm lên khi anh ra ngoài...", "Chỉ ước nó dịu dàng được nửa em!", "Anh nhớ ngày xưa quá!", "Giá mà em ở gần đây nhỉ?", "Lúc nó điên lên, nó gào nó thét, nó giãy đành đạch như ăn phải bả", "Anh phải đi ra ngoài mà nói chuyện với em cho thoải mái đây"...Trong điện thoại của Tuấn, những tin nhắn ấy được gửi đến cho người có tên là "Flower". Ngọc đau lòng khi nhớ ra người yêu cũ của Tuấn tên là Hoa.
Xâu chuỗi lại ngày tháng và nhớ ra những chuyện giữa hai vợ chồng, Ngọc càng như muốn phát điên thật sự khi những lần Tuấn nhắn tin cho người yêu cũ ấy là khi hai vợ chồng cãi nhau. Nhiều lúc Ngọc cảm thấy ức chế vì sự vô tâm của Tuấn là cô trách móc thì cuối cùng Tuấn lại đi nói xấu cô, tâm sự và nhớ nhung người yêu cũ như thế. Đặc biệt là những lời cô người yêu cũ ấy gửi lại thì cũng sướt mướt không kém phần, nghe qua còn tưởng rất day dứt, xót thương cho Tuấn khi lại gặp một người vợ như Ngọc không bằng.
Ngọc cảm thấy thật sự xót xa khi niềm tin cuối cùng còn sót lại dành cho Tuấn cũng mất đi. Cô không còn nhìn thấy gì ở người chồng vô tâm, lại còn ngoại tình tư tưởng với người yêu cũ như thế nữa. Trước mắt cô bây giờ, chỉ còn nghĩ đến việc giải thoát cho chính mình khỏi ngục tù tối tăm này mà thôi...
Theo Afamily
Tưởng là anh hùng nhưng thực ra anh chỉ là ác quỷ Trong phút chốc tôi nghĩ rằng anh mới chính là người đàn ông của cuộc đời mình nhưng thực ra người anh hùng mà tôi nhầm tưởng lại chính là ác quỷ. Tôi muốn bỏ chạy, muốn ly hôn khi nhận ra sự thật về người chồng mà tôi từng nghĩ là anh hùng (Ảnh minh họa) Tối hôm đó tôi cùng bạn...