Gửi người vẫn yêu em đơn phương
Em cảm thấy thật may mắn khi được quen và gặp anh- người yêu đơn phương em.
Anh à, đã 4 năm rồi kể từ ngày em và anh quen nhau nhỉ. Lúc đầu chỉ là quen qua điện thoại thôi, lúc đó mặc dù chưa gặp nhau nhưng do có những người anh em chung nên em vẫn có cảm giác an toàn đối với anh. Em không nghi ngờ anh nhiều như đối với những người lạ khác.
Em mặc định những điều anh nói với em đều là sự thật, và anh đã làm cho em vui rất nhiều. Thật sự anh nói chuyện vui và hài hước lắm, em thích bị anh trêu và em cũng thích trêu anh. Nói chuyện với anh chỉ qua điện thoại thôi mà em cứ cười toe toét suốt. Nhiều chuyện buồn cười đến mức mà ngay cả khi đang ngủ hay đang làm gì đó mà nghĩ đến em cũng tự cười một mình như bị hâm vậy.
Em mong anh sẽ yêu một người khác có thể yêu anh thật nhiều nhé (Ảnh minh họa)
Rồi mình gặp nhau, lúc đầu nhìn em đã nhận ra anh luôn vì như anh miêu tả anh đen và em gọi anh là khỉ mà, mặc dù anh không giống khỉ nhưng em vẫn nhận ra. Em đi qua anh, em nhận ra anh còn anh nhìn lại em thờ ơ giả vờ như không biết vậy, ai ngờ là anh lại không biết thật nhỉ. Cũng vì em và anh lì như nhau nên chẳng ai gửi hình cho ai cả, cũng không facebook cho ai, quen nhau như thời cổ ấy anh nhỉ. Một phần vì em ngại, một phần cũng vì em muốn lần đầu gặp anh sẽ là lần đầu biết mặt luôn thì mới thích.
Video đang HOT
Em vẫn làm việc của em khi có anh đứng đó, vì đang ở nhà cậu anh mà, rồi anh nhìn em như nhận ra gì đó và có lẽ lúc đấy anh mới nhận ra em, mà kể ra cũng lạ nhỉ, em và anh không nói với nhau câu nào. Em đi về rồi, hai anh em lại nhắn tin, nói chuyện rõ nhiều.
Sau tết anh về thăm quê và có cả lý do là gặp em ý, thì chẳng bao giờ gặp lại nữa, anh với công việc của anh ở miền Nam còn em miền Trung lại ngược ra Bắc đi học. Tưởng như gặp nhau xong thôi vậy thế mà anh vẫn nhắn tin cho em mỗi ngày, anh nói yêu em mà em bảo chẳng tin anh đâu. Em chỉ coi anh như anh trai, em vui khi bên anh nhưng em lại không có cảm xúc gì khác cả, em phũ phàng đến mức khẳng định lại với anh bao nhiêu lần là em không yêu anh đâu. Vậy mà anh vẫn lúc nào cũng nói anh yêu em là việc của anh là em lại đành chịu.
Em chọn biện pháp im lặng và không nói chuyện, không trả lời tin nhắn của anh chỉ mong là anh hiểu được sự thật là em không yêu anh mà tại sao anh vẫn kiên trì được đến vậy. Em thấy thương anh dần, nhưng vẫn không phải là yêu mà vì em thấy anh tội quá.
Anh nhắn tin cho em mỗi sáng, mỗi tối, mỗi ngày trong mấy tháng mà không nhận được hồi âm nào của em. Rồi anh lại thường xuyên gọi điện cho bác anh ở quê hỏi về tình hình của em như thế nào. Anh vẫn vậy, quan tâm em từng ngày qua 4 năm rồi mà sao em vẫn không thể yêu anh, nghĩ đến anh em thấy đau lòng quá. Nhiều lúc em cố nghĩ đến anh, mà không thể nhận ra điều gì anh không tốt với em cả nhưng em vẫn không hề yêu anh.
Em chỉ thương anh thôi, em quý anh cực kỳ, em còn tưởng tượng đến việc anh sẽ là anh trai em, sống cùng nhà, và cùng bố mẹ với em thì tốt quá. Đấy chắc phải đợi kiếp sau anh nhỉ. Giờ thì em phải làm sao với anh đây, anh không chịu lấy vợ mà cứ một mực nói đợi em học xong, mặc dù biết em không yêu anh, anh muốn nhìn thấy em hạnh phúc thực sự thì anh mới yên tâm được. Tại sao thế hả anh, em tự cảm thấy mình không xứng đáng mà.
Bây giờ, khi em đang nghĩ về một người bạn trai khác, em nhớ mà em không nói ra, em muốn nói chuyện mà em không dám nhắn tin, em muốn được người đó yêu em như anh mà em còn không biết người đó nghĩ gì. Đó là chưa đến mức em bị người ta từ chối thẳng thắn như em đối với anh mà em đã thấy khổ rồi. Lúc này em lại mới chợt thương anh nhiều hơn. Nghĩ hoàn cảnh của em hiện tại em mới biết nó chưa thấm gì so với tình cảm anh dành cho em nữa.
Anh à, em thương anh nhiều lắm, nhưng em không thể dối lòng mình được, em mong anh sẽ yêu một người khác có thể yêu anh thật nhiều nhé. Em cảm thấy thật may mắn khi được quen và gặp anh- người yêu em đơn phương.
Theo Khampha
Ngăn bí mật trái tim
Trái tim con người ai cũng có một ngăn bí mật chứa những nỗi niềm xót xa, những con người kỷ niệm hay những ký ức xa xăm.
Tôi luôn tin rằng trong lòng mỗi người luôn tồn tại hình bóng của một ai đó mà nếu cho phép bạn yêu một trăm hay một ngàn lần nữa bạn cũng không thể quên. Đó có thể là mối tình đầu, là những lần đổ vỡ, là người mang lại cảm giác bình yên nhất, hay là người khiến bạn suy sụp, mất niềm tin vào cuộc sống, là những người mà ta không thể nào quên và khắc sâu trong tim như một vết thương lòng khó chữa...
Ngăn bí mật trái tim thì sẽ mãi bí mật ở đó, đừng cố mở nó ra cũng như nhớ mãi về nó (Ảnh minh họa)
Trái tim con người ai cũng có một ngăn bí mật chứa những nỗi niềm xót xa, những con người kỷ niệm hay những ký ức xa xăm. Để rồi khi ta bất chợt gặp lại, tấm bình phong ký ức chợt nhói lên, mọi thứ trước mắt nghẹn lại, tim lỗi nhịp, và não ta như một cuốn phim chiếu ngược, mọi ký ức ùa về.. đó là khi ngăn chứa bí mật của ta chợt vợ òa.
Đôi khi chính hình bóng, chính ngăn trái tim ta luôn ẩn giấu ấy sẽ là điều ái ngại cho người đến sau, là nỗi niềm nhức nhối khi yêu thương chỉ cho là tạm bợ, là để khuất lấp nỗi đau và tệ hơn là người thay thế. Đó chính là nỗi sợ hãi lớn nhất cho những ai là người đến sau, cảm giác chẳng bao giờ có thể đánh bật người cũ ra khỏi ngăn bí mật ấy, cảm giác ta chỉ là người đứng ngoài nhìn cái ngăn bí mật ấy một cách thèm thuồng nhưng không thể nào mở nó ra và bước vào...
Ta không phản bội hiện tại, không mong chờ tương lai nhưng ta lại chung thủy khá nhiều với quá khứ. Ta cứ mãi ôm nỗi niềm, đau đáu nhớ về những việc đã xa, về những người đã đi qua cuộc đời, về những hạnh phúc hay những thất bại. Điều đó không sai vì nhờ những lần đó ta mới trưởng thành và là ta của ngày hôm nay. Nhưng dần dà nếu ta cứ mãi ôm cái quá khứ ấy để đem so sánh với hiện tại, với những người đến sau thì đó thật không công bằng. Quá khứ đã mãi dừng lại sau ngưỡng cửa thời gian thế sao ta còn muốn lôi nó vào hiện tại và định đưa nó đến tương lai. Tại sao ta không dừng lại đặt nó ở đó và mãi ở đó, sau cánh cửa của hiện tại...
Thật đáng buồn khi ta là người đến sau nhưng thật đáng thương khi ta chấp nhận làm người thay thế. Tại sao ta phải là người xóa hộ ký ức, là người chắp vá trái tim, là người lau nước mắt, là người luôn là cái bóng của người đến trước để rồi tim chợt nhận ra ta dù gì ta cũng chỉ mãi là người đến sau và sẽ mãi không thể nào thay thế. Hà cớ gì ta phải hành hạ bản thân để rồi nhận lại giá đắt như thế?
Trong lòng ta luôn có vị trí dành cho một người duy nhất, một người mãi mãi mà chính chúng ta nhiều khi cũng không biết tại sao và cũng chả có ai có quyền hỏi lý do tại sao họ ở đó. Thế nên đừng bao giờ hỏi câu như: "Trước đây anh/em đã yêu ai chưa?" mà hãy hỏi: "Sau này có ai có thể thay thế được anh/em không"..
Ngăn bí mật trái tim thì sẽ mãi bí mật ở đó, đừng cố mở nó ra cũng như nhớ mãi về nó.. Quá khứ thì mãi chỉ là quá khứ mà thôi...
Theo Khampha
Hãy biết buông tay Thôi thì khi môi hôn đã nhạt, hãy biết buông tay. Có những lúc tôi cũng tự hỏi mình, phải chăng đã dành quá nhiều tâm trí cho tình yêu. Không phải là những tình yêu có thể thề nguyền sống chết bên nhau, mà chỉ là những mảnh tình đơn phương, tồn tại như rót nước ra biển lớn. Họ, con nguời...