Gửi người phụ nữ mà từ hôm nay sẽ không còn làm vợ tôi!
Tôi biết vợ tôi cũng sẽ đọc được bài này, xin mọi người ở đây hãy công bằng phân xử: một người vợ như thế có xứng đáng để tôi ly hôn không? Hay tất cả lỗi đều tại tôi?
ảnh minh họa
Gửi người phụ nữ mà từ hôm nay sẽ không còn là vợ tôi!
Tôi biết em hay vào đây để tâm sự và kể xấu chồng. Vì thế tôi sẽ nói hết toàn bộ câu chuyện và suy nghĩ của anh để mọi người cùng phân xử. Em đừng tưởng em đang làm đúng.
Các bạn ạ, chúng tôi cưới nhau chỉ được gần 2 năm đã liên tục cãi vã từ sau khi kết hôn. Bây giờ thì tờ đơn ly hôn thứ mấy chục đang nằm sẵn trên bàn chỉ đợi tôi ký. Lần này tôi sẽ không xuống nước, sau khi viết những lời này cho vợ, tôi sẽ lao đến ký ngay và luôn.
Có hai tính cách mà tôi ngày càng không thể chịu đựng hơn ở vợ đó là ghen bệnh hoạn và đỏng đảnh. Từ ngày yêu tôi đã biết thế nhưng tưởng cô ấy sẽ thay đổi đôi chút sau khi lấy chồng.
Tôi đi làm xa nhà 30 cây số nên sáng đi chiều về. Công việc tuy vất vả nhưng lương cao và từ sau 4h chiều trở đi thì hoàn toàn rảnh rỗi. Vợ tôi làm công ty liên doanh ở trung tâm thành phố nhưng 6h hoặc hơn mới tan làm.
Thỉnh thoảng buổi chiều khi vợ vẫn chưa về, tôi đi uống bia hơi vỉa hè với đám bạn. Xin nhấn mạnh là tôi rất ít có thời gian cho bạn bè, thường chỉ phục vụ vợ. Vậy mà nhiều lần, nếu về nhà mà không thấy tôi là vợ gọi điện liên tục và chạy đến chỗ tôi đang ngồi để làm loạn.
Một lần cô ấy ném mũ bảo hiểm vào giữa khiến cốc chén bể tan. Một lần là lật cả bàn nhậu mà chồng đang ngồi. Cô ấy khóc lóc nói tục vì chồng “tệ nạn” làm tôi vô cùng xấu hổ. Bạn bè tôi gọi vợ tôi là “sư tử cái”. Tuy bực nhưng không nói gì được vì chúng nó nói quá đúng.
Video đang HOT
Tôi ghét thói độc đoán hay kiểm soát chồng của cô ấy. Cô ấy ra quy định, mỗi ngày phải gọi cho vợ 2 tiếng mỗi lần, kể cả đang làm việc hay không. Hoặc nếu là cô ấy gọi thì phải nghe máy trong vòng 3 hồi chuông đầu. Ở cô ấy không có một chút kiên nhẫn. Vô số lần cô ấy quát đến bể điện thoại chỉ vì tôi chậm nghe máy.
Bệnh đa nghi của vợ là thủ phạm giết chết tình yêu. Tôi là kĩ sư, môi trường xây dựng đa phần là đàn ông, trong công ty chỉ có mỗi 3 nữ, một thư ký, một tạp vụ và một kế toán. Vậy mà cô ấy không tin chồng, lần nào gọi câu đầu tiên được hỏi là “Có con a, b, c ở đấy không?”.
Điện thoại tôi không được lưu tên phụ nữ, ngoại trừ họ hàng. Nếu số lạ nhắn tin tới, cô ấy là người kiểm tra và “duyệt” nội dung tin nhắn. Cô ấy có học mà hễ ghen lên là như một đứa đầu du thủ du thực.
Nếu người lạ gọi tới nhà mà là giọng nữ, bất chấp phép lịch sự tối thiểu, vợ tôi đều xẵng “con nào gọi chồng tao đấy?”. Đến mẹ tôi, vợ giám đốc chỗ tôi còn hãi cô ấy nhiều phần. Bố tôi bảo “vợ mày mất dạy quá, xem đạy di”. Tôi cũng muốn dạy nhưng không dạy được.
Tính xấu thứ hai là đỏng đảnh. Vì là mới cưới nên chúng tôi vẫn còn đang giai đoạn soi rỗi màu mè để làm hài lòng nhau. Nhưng tới mức thế này thì tôi không tiếp tục chịu được.
Sáng sớm, tôi thường phải bắt xe buýt công ty vào lúc 6h để kịp xuống công trường, vậy mà vợ muốn tôi tự tay nấu bữa sáng cho cô ấy 3 lần mỗi tuần. Trong khi tôi không hề giỏi nấu nướng và luôn rất vội để đi làm.
Tôi chìu nhưng chỉ nấu những món đơn giản như ốp lết, mỳ bò hay cơm chiên. Thích thì cô ấy ăn, không thích là vung văng, hất vào sọt rác. Tôi chỉ cần nặng lời là cô ấy bảo tôi thay lòng đổi dạ, chưa có con đã xem vợ không ra gì.
Vợ tôi không bắt chồng làm việc nhà nhưng ra quy định tôi phải giúp cô ấy những việc nặng. Và đây là danh sách các việc nặng: nếu vợ lau nhà, chồng phải bê xô nước; nếu vợ rửa bát, chồng phải đứng lau và úp; vợ không giặt bằng tay được nên chồng muốn thì tự làm; đi ra đường, vợ không cầm nổi túi xách nên chồng phải cầm hộ; khi vợ mệt phải cõng vợ từ giường ra bàn ăn, vào nhà vệ sinh. Cô ấy nói mình không lười biếng nhưng đụng vào việc gì cũng đau tay đau đầu. Gần như toàn bộ việc nhà là tôi làm.
Nếu lúc nào tôi nóng, mắng vài câu là hôm sau thấy cô ấy giả vờ ốm nghén để tôi tưởng vợ mang thai. Tôi dịu xuống vài hôm là đâu lại vào đấy. Chưa mang thai là lần nào cũng mang con ra làm trò đùa.
Trò đùa thứ hai thường xuyên của vợ là làm đơn ly hôn. Chồng về muộn 5 cũng lá đơn ấy, hay quên làm bữa sáng cũng lá đơn ấy. Tôi chán lắm rồi, lần này cho mong ước của cô ấy thành sự thật luôn.
Cô ấy như vậy nhưng lúc nào cũng lớn giọng cho mình đúng, và tôi là chồng thì phải có nghĩa vụ chìu chuộng và chịu đựng. Tôi đã như thế nhưng cô ấy đã đi quá xa giới hạn của tôi. Bây giờ điều duy nhất tôi muốn là ký đơn và chấm hết cuộc hôn nhân này.
Tôi biết vợ mình cũng sẽ đọc được bài này, xin mọi người ở đây hãy công bằng phân xử: một người vợ như thế có xứng đáng để tôi ly hôn không? Hay tất cả lỗi đều tại tôi?
Theo VNE
Chán nản vì chồng chỉ thích an phận
... Vì mình thật nghèo và anh không tự tin, không cố gắng kiềm tiền, lo cho gia đình. Anh thích an phận nên ra nông nỗi này!
Ông trời thật khéo xe duyên, chẳng thể tin được chúng ta lại là một đôi, cũng chẳng thể nghĩ được chúng ta đã sống bên nhau 3 năm rồi.
Nhớ lại ngày nào khi chúng ta làm cùng một công ty, thật có nhiều điều đáng nói biết bao.
Em, một cô gái có làn da "quí tộc", khuôn mặt từ mắt, mũi, miệng....đều không có một điểm nhấn gì đặc biệt. Em hay toe toét cười, mặc dù mắt "chẳng nhìn thấy tổ quốc" đâu. Tính em hướng ngoại, nhanh mồm nhanh miệng, hòa đồng, thân thiện. Em mạnh mẽ cá tính, em năng động, em dám làm dám chịu, quyết đoán nhanh, em cầu tiến, giải quyết mọi việc nhanh gọn.
Anh được trời phú cho nước da trắng, mũi cao, miệng rộng, mắt to, lông mày đen, đẹp, dáng thư sinh. Tính anh hướng nội, trầm tính, điềm đạm,í t nói, hiền lành, chậm chạp trong giao tiếp. Mọi việc anh làm phải cân nhắc suy nghĩ kĩ mới quyết. Anh không bồng bột, vội vàng và chớp thời cơ như em...
Ấy vậy mà em lại rất tự tin với chính mình, chẳng ai mượn em góp ý nhưng cứ thấy ngang tai trái mắt là em xa xả, nói anh thế này thế kia. Nào là đàn ông phải nhanh nhẹn lên, phải quyết đoán cứ chần chừ, chậm chạp thì làm được gì?... Em cũng chẳng thèm quan tâm anh nghĩ gì. Anh không nói, không phản ứng gì lúc đó nhưng anh cũng ghét em lắm (sau này là vợ chồng em mới biết). Hai người 2 quan điểm sống khác nhau, 2 tính cách khác nhau,l ại ghét nhau sau đó lại là của nhau. Thật buồn cười anh nhỉ!
Nhiều lúc em thấy sợ cuộc sống của vợ chồng mình. Nhắm mắt, mở mắt là tiền.(Ảnh minh họa)
Nhớ ngày anh cầu hôn em trong lần sinh nhật năm thứ 3 làm cùng công ty, trước mọi người công ty, em ngạc nhiên vô cùng. Chỉ nghe mọi người nói "chúng mày bù trừ cho nhau, là cặp đôi hoàn hảo đấy, phải biết trân trọng, tìm ở đâu xa...". Rồi cuối cùng đám cưới cũng được diễn ra như ý sau vài lần anh ngỏ lời.
3 năm làm vợ, làm mẹ, sống cùng anh, em cảm thấy hạnh phúc vô bờ vì sự chiều chuộng quan tâm, yêu thương của anh dành cho mẹ con. Anh quan tâm từ bữa ăn, giấc ngủ của em. Con khóc, anh dậy bế để em ngủ thêm một chút, lúc em đau lưng anh massage, anh cũng không sĩ hão như bao người đàn ông khác vì họ không dám nấu cơm cho vợ ăn. Phụ nữ được chồng yêu thương còn gì tuyệt vời hơn?
Về tình cảm là thế nhưng mặt kinh tế mình kém thật. Mình kiếm cũng được nhiều mà nhu cầu và mong muốn lại cao nên tiền vào lại ra. Chúng mình chẳng tích cóp được gì. Dẫu nhiều lần vợ chồng mình bàn tính thay đổi hướng làm ăn khác chứ lương ba cọc ba đồng nhà mình sao đủ chi phí nhưng mọi chuyện không có tiến triển. Cứ mỗi lần em hạ quyết tâm thì anh lại muốn dừng lại với vô vàn lí do. Mình lại tranh luận to tiếng để hiểu nhau hơn và giận hờn. Sáng giận, tối hết.
Thời buổi ngày nay, kinh tế khó khăn nhưng mở miệng ra là tiền và tiền. Đành rằng như anh nói, vợ chồng mình không rượu chè, cờ bạc, không hút chích, không đề đóm... chỉ có điều vận chưa tới. Em hỏi chờ đến khi nào? Anh trả lời đúng thời điểm như anh ngỏ lời em đấy, chẳng phải anh có mấy đối thủ đó hay sao? Em giận điên người nhưng cũng phải cười vì sự "bình chân như vại" của anh.
Nhiều lúc em thấy sợ cuộc sống của vợ chồng mình. Nhắm mắt, mở mắt là tiền. Em không chờ được nữa rồi. Sáng con đi học, em phải vay tiền bà phụ thêm, chiều con ốm phải đi bệnh viện, em lại mượn bạn bè. Chờ đến bao giờ hợp thời của anh đây chứ? Chờ vận mệnh đến bao giờ? 1 năm, 2 năm, 3 năm hay 10 năm, 20 năm hả anh?
Tại sao anh có quá nhiều điểm mạnh mà vẫn không tự tin vào chính mình để đi con đường của riêng mình? Anh hãy phát huy nó và đừng ngại thay đổi nữa, an toàn chỉ là một cảm gác thôi anh à. Em tin anh làm được, vợ con anh luôn ủng hộ anh mà. Mong anh sẽ có sức mạnh để vợ chồng mình cùng thay đổi.
Lần này em đã quyết, nếu anh không làm thì em cũng sẽ làm. Em đã có động lực để bứt phá, thời gian không chờ ai cả, vợ chồng mình còn trẻ không có gì là không thể chỉ sợ mình không thể mà thôi. Chồng ơi, đứng lên và đi, còn chờ gì nữa? Cố lên!Em yêu chồng nhiều nhiều.
Theo VNE
Đi xe xấu là không ai thèm chào mua hàng Tôi nói không bao giờ sai. Hoặc cũng có thể do tôi quá nhạy cảm nên nghĩ thế chăng. Người Sài Gòn người ta không thế, đúng là chỉ vào đó sống một thời ngắn, tôi mới cảm thấy được sự thích thú của cuộc sống nơi đây. Đó là nơi con người ta được sống thật với mình nhất, bình dị và...