Gửi người con gái tôi đã hết yêu
Dằn vặt nhau sau khi chia tay chỉ làm cho cả hai thêm đau khổ.
Nếu ví tình yêu là một chiếc thuyền thì để đến được bến bờ hạnh phúc, nó phải trải qua rất nhiều khó khăn. Những con sóng cứ chực chồm lên để nuốt trôi chiếc thuyền nan đó. Nếu không kiên định và một lòng hướng về nhau thì tình yêu sẽ chẳng mấy chốc tan tành. Những dòng tâm sự của bạn trai dưới đây cho ta thấy cần yêu thương, trân trọng hơn tình yêu đang ở bên.
Em à! Mình xa nhau được gần hai tháng rồi đúng không? Đó cũng là thời gian mình chúng ta chia tay nhau. Nhiều lúc anh nhớ em đến điên dại nhưng nghĩ đến những ngày tháng mà chúng mình yêu nhau vui thì ít mà buồn thì nhiều, anh lại muốn quên đi. Ba năm mình yêu nhau có biết bao nhiêu kỷ niệm, vui có, buồn có, giận hờn có… Đôi lúc anh nghĩ rằng trên đời này anh sẽ không yêu ai khác ngoài em vì anh rất rất yêu em. Em rất đẹp, rất hồn nhiên, rất trẻ con… anh yêu tất cả tính cách, con người của em. Em luôn nói em yêu anh, em cần anh nhưng sao cứ giận nhau là em lại nói chia tay với anh?
Em có biết anh đau lòng lắm không? Em có biết anh không thể nào sống thiếu em không? Đến bây giờ anh cũng không thể nào nhớ nổi em đã nói chia tay với anh bao nhiêu lần nữa, em thật vô tâm với anh. Nhiều lúc anh nghĩ em quá trẻ con nên anh đã không chấp nhận lời chia tay của em, không bao giờ em à! Vì… anh rất yêu em. Sau mỗi lần chia tay nhau, chúng mình quay lại, anh cảm thấy cần em hơn, yêu em hơn bao giờ hết! Nhưng giá như tình yêu của chúng mình mãi bền chặt, giá như em hiểu anh hơn thì chúng mình đã không có ngày hôm nay.
Anh xin lỗi em. Xin lỗi em rất nhiều. Anh đã hứa sẽ lấy em làm vợ. Anh đã hứa sẽ yêu em trọn đời này và em đã tin anh mà trao trọn tất cả mọi thứ cho anh. Nhưng anh đã không thực hiện lời hứa của mình vì giờ đây trái tim của anh đã có người con gái khác. Lần em nói chia tay anh vì anh không nghe điện thoại của em, không nhắn tin lại cho em khi em nhắn tin cho anh, anh lại một lần nữa rất buồn và anh nghĩ nếu yêu một người mà không thông cảm, suốt ngày nói chia tay thì anh nghĩ anh nên dừng lại ở đây thôi.
Anh đã quyết định sẽ chuyển nhà đi nơi khác để không nghĩ tới em nữa. Trong thời gian đó anh đã quen và rất thích một người. Cô ấy cũng xinh đẹp, cá tính và biết cách làm người khác vui. Cô ấy ở cạnh phòng anh. Có lần cô ấy ốm, anh đã ở bên chăm sóc cho cô ấy và anh đã yêu cô ấy lúc nào không biết nữa. Bọn anh yêu nhau kể sau khi anh và em chia tay nhau được một tháng, quá nhanh phải không em? Và anh đã hứa sẽ mãi yêu cô ấy, sẽ lấy cô ấy làm vợ, sẽ không yêu ai khác nữa vì cô ấy rất hiểu anh, hiểu công việc của anh, và luôn bên anh thông cảm cho anh. Đến bây giờ anh mệt mỏi lắm rồi và thực sự anh cần một người như thế. Một tháng anh và cô ấy bên nhau, gần nhau và đi quá giới hạn. Anh không thể nào giải thích nổi tình cảm của mình, chỉ biết rằng anh đã xác định lâu dài.
Video đang HOT
Anh đã quyết tâm chia tay em và một tháng sau em đã nhắn tin và xin anh quay lại. Nhưng với anh không còn ý nghĩa gì nữa vì anh đã không còn yêu em nữa rồi. Đến giờ anh cũng không thể nào hiểu tại sao khi em nhắn tin xin gặp anh thì anh lại đồng ý và gặp em rất muộn. Và chúng ta lại gần gũi nhau, lại làm cái “chuyện ấy” nhưng thật sự trong lòng anh chỉ nghĩ đến cô ấy thôi. Anh xin lỗi đã không nói cho em rằng anh đã có người yêu. Anh không dám nói vì sợ em không thể tin nổi anh lại thay đổi nhanh như thế.
Anh chỉ nói anh không còn yêu em nữa. Anh làm chuyện đó với em và trong chút thoáng suy nghĩ của anh, anh nghĩ anh làm như thế để em căm hận anh, nghĩ anh là thằng khốn nạn để quên anh đi, anh thật ác độc phải không em? Anh xin lỗi vì làm em khóc rất nhiều nhưng… anh không làm gì được nữa, sự lựa chọn của anh không phải là em nữa.
Em biết không, cả đêm hôm chúng ta ở bên nhau, cô ấy đã gọi cho anh để chúc anh ngủ ngon nhưng anh đã tắt điện thoại. Anh đã nói thật với cô ấy và nghĩ rằng cô ấy sẽ tha thứ cho anh nhưng anh lại làm cho một người phụ nữ nữa đau khổ. Cô ấy rất buồn, khóc nhiều và chia tay anh. Anh đã mất cả hai người. Tim anh đau nhói. Anh không nghĩ anh lại rơi vào tình trạng này nhưng anh luôn mong cô ấy hãy hiểu anh và tha thứ cho anh. Bây giờ đây, cứ nghĩ đến lời chia tay của cô ấy mà anh đau khổ quá, tưởng chừng như anh đã không thể tiếp tục sống nữa. Có phải anh rất yêu cô ấy không?
Thời gian mình yêu nhau có biết bao là kỷ niệm nhưng anh đã gần như quên hết. Anh đã giũ bỏ tất cả để đến với cô ấy vì cảm giác hạnh phúc và yên bình, rất thoải mái. Cô ấy như nguồn sức mạnh để anh bước tiếp và vượt nỗi đau khổ khi mất em. Anh cũng cảm nhận được rằng cô ấy rất yêu anh nên anh vẫn chờ một ngày cô ấy chấp nhận anh.
Trên bước đường em đi giờ không còn anh nữa nhưng anh vẫn luôn cầu chúc cho em được hạnh phúc. Em sẽ gặp được người thực sự hơn anh, yêu em hơn anh và tốt hơn anh rất nhiều. Anh biết em hận anh, ghét anh nhưng rất yêu anh. Em đã trao “cái ngàn vàng” cho anh và còn nói là sẽ chờ đợi anh đến khi nào không thể. Nhưng em đừng như thế vì anh không còn yêu em nữa, anh đã giành tình cảm cho người con gái khác rồi, em đừng chờ anh nữa. Anh không mong em tha thứ cho anh nhưng anh mong em quên anh đi và cố gắng sống thật tốt. Hãy quên anh đi.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hạnh phúc đôi khi chỉ là sự sẻ chia
Đặt lá thư viết vội lên mặt bàn, Vân xách chiếc vali về nhà ngoại. Cô hi vọng sự thiếu vắng của mình trong ngôi nhà này sẽ giúp chồng cô vạch được ranh giới rõ ràng.
Vân và Minh yêu nhau từ ngày học Đại học, tình yêu của họ diễn ra suôn sẻ và đã đến được bến bờ hạnh phúc. Tình yêu của Minh và Vân được sự giúp đỡ và bao bọc của rất nhiều người, trong đó có Hoa - bạn thân của Minh. Nhưng giờ đây, cuộc hôn nhân của họ đang đi đến bờ vực của sự đổ vỡ cũng bởi chính người bạn, người ân nhân này.
Hoa là bạn từ thời THPT của Minh, hai người chơi thân với nhau đến tận đại học. Cũng nhờ có Hoa mà Vân quen và lấy Minh. Giờ đây, Hoa cũng đã lập gia đình và sống khá hạnh phúc. Tất cả vẫn duy trì tình cảm tốt đẹp suốt bao năm qua, giúp đỡ, chia sẻ cùng nhau trong cuộc sống. Nhưng chính vì cái thân tình ấy mà bao lâu nay, Vân ngậm đắng nuốt cay trong nỗi tủi hờn của một người vợ phải san sẻ quá nhiều.
Vẫn biết chồng và Hoa là bạn bè tốt của nhau nên Vân không bao giờ tỏ ý nghi ngờ Minh có quan hệ nào khác ngoài tình bạn với Hoa. Vân tin vào tình yêu của chồng, hơn nữa, cuộc sống hôn nhân của Hoa cũng rất hạnh phúc nên chẳng có cớ gì để Vân phải hoài nghi chuyện đó. Nhưng cái tình bạn bền chặt của Minh và Hoa khiến lòng Vân không sao chịu nổi vì dường như Vân không được làm một người vợ theo đúng nghĩa.
Bất cứ điều gì trong cuộc sống Minh đều chia sẻ với Hoa. Cũng thật dễ hiểu cho điều đó bởi nó được tạo nên từ một tình bạn hàng chục năm giữa hai người. Có lẽ mọi chuyện sẽ bình thường hơn nếu Vân - người vợ đầu gối tay ấp bao năm của Minh cũng được chia sẻ cùng chồng mọi vui buồn lớn bé trong cuộc sống. Nhưng không, có một điều lạ là không bao giờ Minh tâm sự hay bàn bạc với Vân.
Vân cảm thấy xấu hổ trước việc mình là vợ của Minh nhưng mọi cảm xúc, mọi biến cố diễn ra trong cuộc sống của chồng Vân đều chỉ được biết khi Hoa nói. Một người đàn bà còn có gì đau khổ hơn khi phải để người đàn bà khác nói cho biết chồng mình đang vui, đang buồn điều gì?
Việc lớn đến việc nhỏ Vân như người thừa trong cuộc sống của chồng. Từ chuyện bé như Minh bị mất ngủ đêm nhiều tháng, những bực tức trong mối quan hệ đồng nghiệp ở cơ quan, việc lên kế hoạch đi đâu chơi cuối tuần cho cả nhà, thậm chí cả việc đi lễ tết bố mẹ hai bên gia đình, đến những việc lớn như Minh bị cách chức vì làm mất một hợp đồng quan trọng của công ty, việc Minh muốn mua một căn nhà lớn hơn trên tỉnh, đến việc mẹ Minh bị ung thư dạ dày Minh cũng đều chia sẻ với Hoa.
Còn Vân thì những chuyện đó chẳng bao giờ được nghe. Nếu Vân có trách thì câu trả lời mà Vân nhận được từ Minh là: "Anh bị xuống chức đó là sự thất bại đối với một thằng đàn ông, anh không muốn vợ anh biết được sự hèn kém của mìn Anh không bàn với em chuyện mua nhà mới vì muốn cho em sự bất ngờ, hơn nữa Hoa làm về nhà đất hiểu việc này hơn em Anh không nói với em mẹ bị ung thư vì anh không muốn em lo lắng...". Và có vô vàn lí do được Minh đưa ra để bao biện cho việc một người vợ như Vân không có được cái diễm phúc bình thường như những người vợ khác là chia sẻ cùng chồng. Có lẽ Minh không hiểu được rằng, việc làm đó của Minh đã làm mất đi quyền làm vợ của Vân, quyền được san sẻ cùng chồng.
Làm vợ đâu phải là chỉ là người chuẩn bị những bữa ăn cho gia đình, chỉ là người đêm đêm ngủ chung giường, người sinh những đứa con cho chồng, mà hơn hết, vợ còn là người cùng chồng vượt qua những khó khăn trong cuộc sống khi vui cũng như khi buồn. Minh chỉ nghĩ rằng, niềm hạnh phúc của vợ là được chồng yêu thương, lo lắng về tài chính, giúp vợ không phải bận tâm về bất cứ điều gì, mà Minh không hiểu rằng, được chia sẻ những thất bại, những cay đắng cùng chồng cũng là một niềm hạnh phúc đối với Vân.
Minh đâu có biết dù Minh có giữ vị trí gì trong cơ quan, có gặp phải sự thất bại lớn lao nào trong cuộc sống thì Minh vẫn là người chồng mà Vân tự hào. Vân muốn được ôm lấy chồng vào lòng khi chồng gặp điều không may. Vân muốn được cùng chồng bàn về kế hoạch mua cái nhà lớn trong niềm vui vì sự cố gắng chắt bóp bao năm của hai vợ chồng giờ đã được đền đáp, dù cho Vân không hiểu lắm về vấn đề nhà đất. Vân cũng muốn được thức trắng đêm chăm cho người mẹ chồng ung thư dạ dày của mình, dẫu có phải mệt nhoài vì mất ngủ thay vì việc chỉ đến thăm mẹ như bình thường để rồi ngã ngửa người ra khi thấy Hoa mua cho mẹ chồng mình toàn thuốc khắc phục bệnh ung thư.
Vân đã nén lòng quá nhiều để giữ cho mái nhà của mình được êm ấm. Nhưng sự khổ tâm của một người vợ ngày một vượt quá sức chịu đựng của cô. Chồng Vân là người tốt, lo lắng cho Vân mọi điều, nhưng cái tốt nhiều khi thôi không đủ mà cần phải có cả sự tinh tế. Vân muốn được lo toan, được vất vả cùng chồng. Vân về nhà ngoại một thời gian không phải là để làm gián đoạn hạnh phúc gia đình bao năm qua hai vợ chồng cùng tạo dựng, mà thực chất là hàn gắn nó. Vân chỉ muốn chồng cô nhận thấy vai trò của một người vợ thực sự là như thế nào. Cô hi vọng, ngày đón cô, Minh sẽ gục vào lòng vợ mà thì thầm những chuyện rằng anh đã mất ngủ vì nhớ vợ đến nhường nào và biết đâu anh cũng dám thừa nhận anh đã khóc khi nhận ra sự vô tâm của mình...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Gửi cơn gió lạ đi ngang đời tôi Anh! Em muốn gọi tên anh ngàn lần. Anh có biết anh là cơn gió nhẹ thổi dạt đời em đến một bến bờ xa lạ? Ra trường, em may mắn tìm được một công việc ổn định. Ở đó em gặp anh. Những ngày đầu bỡ ngỡ, em dường như không quan tâm đến anh, không một chút để ý đến anh....