Gửi người chị – người ngăn trở hạnh phúc của em!
Khi em viết những dòng này, cũng là lúc chị đã đạt được ước nguyện chia rẽ đôi lứa, không phải vì ác tâm ác ý mà vì muốn tốt cho em trai chị, cũng có thể vì sự tham gia quá date của 1 thứ cảm tính và định kiến nào đó.
Hình ảnh của chị tồn tại trong em suốt chiều dài 1 năm khi em quen anh ấy. Chị qua lời kể của người yêu em – em trai chị, là một người phụ nữ khá hoàn hảo: xinh đẹp, giỏi giang, nghị lực, hết lòng vì chồng và vì con và luôn sống cho người khác. Em đã thật ngưỡng mộ chị qua lời kể của anh ấy, những câu chuyện về chị học vấn, sự phấn đấu, tình yêu và cả cái cách đối nhân xử thế… dần dần… trong em cứ tồn tại một hình ảnh của sự kính trọng, thứ tình cảm chân thành như một cầu nối của bản năng yêu thương của những ngày bọn em còn bên nhau.
Em chẳng ngồi đoán già đoán non về những tham dự của chị đối với chuyện tình cảm của bọn em. Chỉ là một sự tinh ý và nhận thức, em có thể thấy chị nghĩ gì về em. Buổi ra mắt đầu tiên khi em đến nhà chị nấu nướng và anh ấy mời các anh chị đến ăn cơm. Em đã trổ tài nấu nướng và cố gắng thể hiện đúng là con người mình, vì trước nay, quan điểm của em trong đối nhân xử thế vẫn luôn là chính mình, chân thành và khéo léo, mình như thế nào thì thể hiện đúng như thế ấy. Không bắt chước, giả nai làm gì, vì cái con đường mình đi không đúng là của mình thể nào cũng phải quay lại. Em mang thành tâm của mình trong cố gắng để xây dựng một mối quan hệ, như chính ước nguyện em và anh ấy được bên nhau.
Những món ăn được bày ra, và bọn em đã chờ chị rất lâu, nhưng khi chị xuất hiện, lời chào của em đi vào chỗ trống, khi cái ậm ừ cho qua không dành chỗ cho em 1 sự quan tâm chú ý. Sự hụt hẫng ban đầu khiến em khá buồn. Chồng chị nhắc khéo chị sao từ khi đến đây lại trở nên trầm tính? Những câu xã giao gượng gạo của chị đã báo cho em biết 1 sự không hài lòng nào đó…
Sự tham dự của người thân đối với 1 mối quan hệ yêu đương đã xác định đi đến hôn nhân là đương nhiên. Anh ấy luôn nhắc nhở em rằng “Khi còn trẻ, mình chưa nghĩ được gì nhiều nên phải lắng nghe người lớn”. Câu nói ấy, có thể đúng trong một số trường hợp, nhưng trong tình yêu, làm sao có đủ mọi tiêu chuẩn cho một đáp số? thế thì nhân loại đâu có Romeo? Tiểu thuyết và sách vở đôi khi cũng cách xa nhau nhiều lắm. Để lấy được ai đó, phép tính người ta đặt ra còn nhiều hơn cả sự nhắc nhở của con tim.
Trong chuyện tình của bọn em đã không đi đến hồi kết. Em buông tay, khi tất cả chưa có câu trả lời rõ ràng, có thể em hiếu thắng, nhưng em cũng có lòng tự trọng. Khi người khác không chấp nhận và không hài lòng vì mình chỉ vì lỗi không thuộc về mình như: Tuổi tác, quê quán… Thì không việc gì mình phải khổ mà đấu tranh. Em buông tay, và không hề trách anh ấy sao chấp nhận dễ dàng đến thế, em hiểu anh ấy nghĩ gì. Em buông tay, bởi vì trước khi là người yêu em 1 năm, thì anh ấy là tình yêu lớn lao của cả gia đình chị 29 năm. Anh ấy sống, trong trách nhiệm, kỳ vọng và cũng là áp lực của người con trai duy nhất trong gia đình… Em không muốn có cuộc tranh giành nào diễn ra ở đây cả, mà sự tổn thương, có thể rất lâu lành! Em buông tay, bởi vì chưa bao giờ em nghi ngờ năng lực và tư cách của mình cả. Sự không chấp nhận, chỉ có thể diễn ra khi người ta cảm thấy không phù hợp. Hết duyên với người này để có thế tái hợp với người kia, cuộc sống, đôi lúc vẫn có những đổi thay không mong muốn như thế. Biết đâu, đấy lại là may mắn của chính em?
Em viết cho chị, người đã tồn tại một hình ảnh đẹp trong em rằng: Chắc chị đang hài lòng lắm về em trai chị vì đã biết nghe lời, vì đã cho qua đi 1 chuyện tình đã hứa hẹn kỹ về chuyện hôn nhân. Dù chị không biết, có một người con gái đã khóc bao nhiêu đêm ròng vì buông tay, vì nghĩ cho người khác. Có 1 đôi lứa yêu nhau đắm say đã phải chia lìa tội nghiệp, có một tình yêu đã không bao giờ quên được trong tâm trí của cả hai người…Tình yêu ấy không đến đích, chỉ vì!!!
Video đang HOT
Theo Bưu Điện Việt Nam
Sai lầm khi tự khai mất trinh
Vì yêu, em xác định nên nói hết những điều bí mật trong em cho anh biết.
Em năm nay 28 tuổi, trước đây em có quen một người, đó là mối tình đầu của em, chúng em rất yêu nhau và đã tính đến chuyện cưới xin. Vì một lý do nào đó khi anh thưa chuyện với gia đình thì bị gia đình ngăn cản, rồi anh ấy cũng nghe lời gia đình bỏ rơi em.
Dù cố nói chuyện, hẹn gặp rồi em cũng van xin nhưng anh chẳng để tâm. Cảm giác đau khổ, bị ruồng rẫy, rồi tự than trách khi đã vội trao thân cho người con trai không coi trọng mình... tất cả khiến em không thể nào chịu nổi. Một thời gian dài em chán nản, chẳng thiết làm gì... Vài tháng sau, anh ấy cặp bồ với mộtphụ nữ đã góa chồng. Theo em được biết, họ đã sống với nhau như vợ chồng. Ngoài ra, anh còn quen một lúc với vài cô gái khác.
Em không tin một người trước đây mình đem lòng yêu lại như thế này. Em chẳng còn niềm tin với bất cứ điều gì. Dù rất nhiều người theo đuổi nhưng em trốn tránh hết. 2 năm sau, em mới dần quên được hình bóng của anh ấy. Nghĩ lại, em vẫn còn nhớ như in cảm giác đau đớn. Một người bạn thân làm mai cho em với anh ấy. Lần đầu tiên gặp mặt, chúng em đã có cảm tình với nhau. Một thời gian ngắn sau, anh nói lời yêu em. Em đã nói hết, từ chuyện tình cảm đổ vỡ cho tới chuyện em đã trao đời con gái của em cho người yêu cũ.
Chuyện tình của em vẫn chưa ra đâu vào đâu (Ảnh minh họa)
Khi biết được điều này thì anh ấy muốn làm một người bạn tốt với em, nhưng em không đồng ý, anh ấy im lặng, còn em đồng ý làm bạn thì anh ấy rất vui. Em không biết anh có yêu thương em không hay chỉ đến với em qua đường cho vui. Em đã bị tổn thương một lần nên em sợ lắm, sợ cảm giác bị tổn thương lần nữa. Từ lâu lắm rồi, em mới có cảm giác được yêu và yêu như thế này. Tuy một thời gian không dài nhưng em yêu anh này.
Chị Bình ơi, em nên làm thế nào ạ? Hãy giúp em với. Em đang vô cùng bối rối.
Em chân thành cảm ơn.
Trả lời:
Chào em gái,
Đọc thư em, chị thấy em là một người con gái rất tốt bụng, yêu hết mình, thật thà.
Em cũng như các bạn gái khác, khi yêu luôn hết mình, quan tâm chăm sóc người yêu, luôn dành cho anh ta những tình cảm tốt nhất, thế nhưng chỉ vì gia đình không đồng ý, anh ấy đã "chào thua" vô điều kiện. Với người con trai này, em hãy quên anh ấy đi. Anh ấy quá nhiều vấn đề bất ổn. Không dũng cảm đương đầu bảo vệ tình yêu của mình, đời sống quá phóng túng và vô trách nhiệm với người yêu.
Có một điều chị muốn lưu ý em. Cơ chế của sự thật là phân ranh giới giữa cái đúng và cái không đúng. Phân ranh giới ấy không phải là giữa người nói thật và người nói dối. Cái không đúng cũng có thể là sự thật của em mà mình không hề tưởng đến.
Trong chuyện này, cái chuẩn phân ranh giới cũng có thể là về ý nghĩa của cái sự trinh trắng chứ không phải có hay không có như một chứng cớ của hàng "nguyên đai nguyên kiện". Em phải hiểu rằng mình đang làm chủ bản thân. Chức năng của sự thật là nuôi dưỡng lòng tin tưởng của mỗi người và giữa con người với nhau.
Tình yêu thật là yêu sự thật, yêu người nói và sống thật. Trong trường hợp của em, em quá thật thà. Theo chị, em không nên nói ra chuyện này. "Hãy để quá khứ ngủ yên trong tấc đất, những điều em dành cho anh mới là chân thật".
Chị khuyên em không nên nói ra chuyện mất trinh là vì đa số những trường hợp chị biết, khi quá thật thà người nữ nói ra điều đó, tình yêu sẽ tan vỡ, không đến được hôn nhân hoặc nếu đã kết hôn cũng khiến hôn nhân rơi vào tình trạng rất tệ hại.
Em hãy nên tự tin, vui vẻ, lạc quan hơn (Ảnh minh họa)
Tuy nhiên, theo quan điểm của các chuyên gia ở phương Tây thường khuyên nên nói thẳng ra trước khi cưới, chấp nhận được thì lấy, không chấp nhận được thì thôi. Nhưng ở đó, đàn ông không coi chuyện mất trinh là quan trọng. Còn ở các nước Á Đông, đa số trường hợp cứ nói ra là tan vỡ, hoặc nếu không cũng lủng củng cả đời. Vì thế chị mới khuyên không nên "tự khai báo" chuyện đó. Dĩ nhiên che giấu một sự thật là chấp nhận có một phần mạo hiểm nếu sự thật đó bị phanh phui. Ở đây không có giải pháp nào an toàn tuyệt đối 100%. Nhưng giữa hai điều "xấu nhiều" và "xấu ít" thì đành phải lựa chọn cách ít xấu hơn thôi. Vì đây là giải pháp "chữa cháy" cho một điều lỡ làng.
Trong thực tế, nhiều trường hợp không nói thật chuyện mất trinh và vợ chồng vẫn sống vui vẻ êm ấm đến suốt đời.
Với người em mới quen, em và anh ấy có tình cảm với nhau. Nhưng chị không đảm bảo thái độ anh ấy đón nhận sự thật em nói ra sẽ như thế nào cả. Mỗi người một cảm xúc, một thái độ, tích cực có mà tiêu cực cũng có. Nhưng chị tin, nếu anh ấy yêu em thật lòng, chuyện kia sẽ chỉ là vấn đề nhỏ mà thôi.
Trước mắt, em hãy vui lên, em nên năng tụ tập gặp gỡ bạn bè, quan tâm nhiều hơn vào công việc, học tập nhé.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Gửi tình yêu của em Em sẽ trả lại anh con tim yếu đuối để lấy lại con người vui vẻ của em ngày nào. Bức thư tình đầu tiên này em xin gửi cho anh, người tình đầu tiên của em. Em gửi lá thư này cho anh là gửi lại cho anh tất cả tình yêu, tất cả những nỗi nhớ, niềm thương, và gửi anh...