Gửi người ấy
Em đã sáng suốt nhiều rùi anh! Em đã nghĩ thông cho tất cả, chỉ còn chờ cơ hội để thực hiện thôi. Em sẽ ra đi, rời xa anh. Đừng trách em chỉ nghĩ cho bản thân vì em cũng rất tội nghiệp. Em không thể mãi sống như thế được.
Trao trái tim cho anh, đặt niềm tin ở tình yêu của anh nhưng hơn hai năm qua, không lúc nào em không lo lắng, thấp thỏm về cái được tưởng tượng ra là tình yêu đó. Từ khi biết sự thật đau lòng đó, em đã suy sụp hoàn toàn, anh biết không? Nếu biết được những gì em đã phải chịu đựng trong suốt thời gian qua chắc anh sẽ chấp nhận cho em ra đi đúng không? Anh đã làm cho em lầm tưởng quá nhiều, đặt niềm tin quá nhiều và đến khi thất vọng thì cũng quá nhiều. Một lúc nào đó, anh có thể đọc được những dòng này chắc anh sẽ hiểu em. Khi biết điều đó, em từng nghĩ mình sẽ hy sinh một chút để được bên anh, người em yêu. Em sẽ làm người vợ, người mẹ tốt vì em cần anh và lo lắng cho đứa bé ấy. Nhưng liệu đó có phải là em đang thương người hay tình yêu vì tình yêu thường ích kỷ mà? Em đã cố thử tha thứ cho anh, cho những gì là quá khứ của anh. Cho đến một hôm khác, em phát hiện ra, không phải chỉ trong quá khứ (trước khi chúng ta quen biết nhau) mà chỉ mấy tháng trước đây thôi, anh đã đăng gì anh biết không?
Có những lúc em tự trách mình, hình như mình thông minh quá thì phải. Mình thông minh quá nên khi nào mình tìm tòi một cái gì đó đều có kết quả bất ngờ và cũng chính mình lại là người bị sốc đầu tiên. Quặn thắt tim đau, anh biết không? Em đã sống trong những dằn vặt suy nghĩ, lo lắng và buồn tủi trong suốt thời gian qua. Em sắp kiệt sức vì phải chịu đựng điều đó rồi. Trái tim em đã bị anh làm tan nát. Nhưng em không hận anh được vì biết anh cũng rất đáng thương. Anh đáng thương vì anh không được tạo hoá ưu ái như những người khác. Anh đáng thương vì chỉ mình anh phải đứng ra gánh vác tất cả việc gia đình. Anh đáng thương vì anh có một gia đình không trọn vẹn. Anh đáng thương vì anh không thể lấy được người mình yêu… Thế thì làm sao em nhẫn tâm hận anh. Em có thể hận được sao? Không! Em chỉ trách bản thân mình không đủ tốt để có thể chấp nhận anh như những gì em từng suy nghĩ. Em trách mình không đủ sức để chịu đựng nỗi đau này. Không đủ sức để tự tin làm mẹ của con anh. Em không làm được anh ơi, mặc dù rất thương cháu và mong muốn nó sẽ trở thành một con người tốt, không gặp những trắc trở của cuộc đời giống như anh hay không phải là người tham lam như mẹ nó.
Em xin lỗi vì em không thể sống mãi với lòng tốt đối với con anh và chịu đựng nỗi đau dày xéo tim can để bên anh. Em xin lỗi! Em cảm ơn anh! Cảm ơn anh đã luôn tốt với đứa em này. Em cảm ơn anh vì những bó hoa trong những ngày trọng đại. Em cảm ơn anh vì đã lo lắng cho em. Em cảm ơn anh vì đã cho em biết mình từng yêu. Em cảm ơn anh vì những tình cảm anh đã dành cho em. Em biết có lẽ anh cũng có chút gọi là “yêu” đối với em. Em cảm nhận được điều đó. Nhưng em vẫn biết một điều anh sẽ mãi mãi không thể thay đổi được. Em đã hận mình, hận tình yêu của mình đã không đủ sức kéo anh ra khỏi vùng tối tăm của nghiệt ngã cuộc đời. Em xin lỗi. Hình như sức em đã sắp kiệt rồi, em không thể tiếp tục lâu hơn được nữa. Việc rời xa anh là điều mà em biết mình đã nên làm từ lâu nhưng em chưa làm được. Em đã chưa đủ mạnh mẽ để rời xa anh. Nhưng bây giờ có lẽ sẽ khác. Em đi anh ạ!
Hôm qua khi nhận được bó hoa từ anh, tâm trạng em đã không còn như những lần trước. Em nhận nhưng lại thấy nó nặng nề và đau lắm! Anh trai à, hãy là anh em tốt nhé! Em sẽ không quên anh hay nói khác hơn là không thể quên anh. Chúng ta “có nợ” nhưng không “có duyên” làm bạn. Em cần chín chắn hơn đúng không? Em sẽ tìm đến với hạnh phúc mới và chẳng biết nó có hạnh phúc hay không nữa nhưng em sẽ vượt qua tất cả những khó khăn, thử thách trước mắt và em mong anh cũng sống tốt. Hãy sống thật thoải mái anh nhé! Thương và yêu anh nhiều.
Theo Ngôi Sao
Có bao giờ lại rời xa?
Mình lại bắt đầu so sánh giữa anh bây giờ và người ấy ngày xưa!!! Người ấy ngày xưa tuy 2 đứa bằng tuổi nhưng chưa một lần người ấy làm mình suy nghĩ và không vui, người ấy ngày xưa luôn luôn nhường nhịn mình, quan tâm đếm mình từng tý một, từ cái nhỏ nhất, luôn luôn là mình nhận sự quan tâm chăm sóc từ người ấy.
Còn mình chỉ bít giận dỗi, bắt bẻ, để người ấy phải khổ sở vì mình, mình thật quá đáng, mình chỉ biết nhận mà không biết cho... để rồi khi người ấy đã rời xa mình mãi mãi thì mình chỉ biết sống trong tiếc nuối, chất vấn lương tâm, mong sao được đền đáp những gì ngày xưa đó, nhưng đã quá muộn, người ấy đã đi, mang theo trái tim đi tìm hạnh phúc mới..... Anh bây giờ lớn hơn mình 2 tuổi nhưng luôn tranh luận với mình, và những lúc đó mình là người phải im lặng trước, không dám nói nhiều, không được nói theo ý mình, không dám đi chơi và phải thức chờ anh trên mạng, anh chưa bao giờ hỏi xem " hôm nay em thế nào? có mệt không?..."chưa một lần anh quan tâm lo lắng cho mình mà ngược lại chỉ có mình luôn lo lắng quan tâm đến anh. mình cũng chẳng được phép chất vấn anh chuyện gì.... nói gì đến bắt bẻ. Phải chăng : Đó là sự công bằng của thượng đế, mình không muốn lặp lại sai lầm ngày xưa, mình muốn đền đáp, nhưng anh bây giờ không phải là người ấy ngày xưa, để rồi mình nhận ra sự quan tâm của mình cho anh bây giờ chỉ làm mình có lỗi với người ấy ngày xưa hơn. Tình yêu năm xưa đã mãi và chỉ khơi lại trong mình mỗi khi đông về một chút nhớ thương, một chút zận hờn thủa xưa. Cũng chỉ là xa cách nhưng anh bây giờ không cho mình cảm giác được yêu được nhường nhịn như người ấy ngày xưa.
Tối nay tự nhiên anh anh quan tâm đến mình, đúng lúc mình đang ốm, như có sự so sánh tự khi nào, mình khóc, vì mỗi khi mình tranh luận với anh mình toàn bị anh bắt nạt và mình khóc, anh bảo anh không thích con gái khóc, nên mình tự nín, lần này dù anh không thích mình vẫn khóc, anh ở xa làm sao anh biết được. mình khóc cho cả những gì đã qua và hiện tại đang trái ngược. Có bao giờ đến một lúc nào đó em cũng sẽ rời xa anh như người ấy ngày xưa đã rời xa em không?
Theo Ngôi Sao
Ký ức ngày xanh Dù xa anh đã 5 năm rồi nhưng trong lòng tôi vẫn không bao giờ xóa được hình bóng anh. Ngày ấy còn quá thơ dại nên tôi đâu biết cái cảm giác nhớ thương một người là thế nào để rồi khi xa anh tôi mới thấy con tim mình trống vắng đến khôn cùng. Chúng tôi học chung với nhau từ...