Gửi cho em, người con gái đến trước chị…!
Chị chẳng giành giật vì vốn dĩ tình yêu không phải thứ có thể cầm lấy, cất đi và cho vào tủ kính. Chẳng có chiếc mặt nạ nào bao bọc được khuôn mặt em vĩnh viễn đâu và cũng chẳng có sự giả tạo nào che đậy được sự ích kỉ, tham lam của em mãi được.
Nhớ có lần đọc được ở đâu đó trong 1 cuốn sách của Minh Nhật có vài dòng: “Trong cuộc sống nói chung, có ba loại người tôi ghét nhất: bọn đạo đức giả, lũ vô trách nhiệm với cuộc đời, và đám người yêu cũ của người yêu. Hai loại đầu, về căn bản thì bạn có thể nhắm mắt làm ngơ, có nghĩa là nếu chúng nó không chọc vào bị gạo của tôi, thì tôi cũng chả can hệ gì đến cuộc đời chúng. Còn loại thứ ba thì rất khó, kể cả họ không làm gì tôi, tôi cũng cứ tự phát điên lên.
Ngạn ngữ có câu: “Trời đã sinh ra người yêu mình tại sao còn sinh ra đám người yêu cũ của anh ấy” chính là như vậy. Oan nghiệt!” Ấy là khi những cô gái kia đã là quá khứ, chỉ vô tình chạm đến, động đến…đến trước hay đến sau không có tội, và quá khứ ấy cũng sẽ vô tội, vô trách nhưng còn em?
Em có ích kỉ quá không khi lạnh lùng bước đi bỏ mặc anh ấy với cả khoảng trời vụn vỡ và rồi quay lại khi anh ấy quyết định nắm lấy tay chị? Không dễ dàng gì để anh ấy bước qua được quá khứ kia và bắt đầu cuộc sống mới, chia tay anh ấy em yêu thêm người mới, quen thêm ngưới mới để rồi khi anh ấy cũng bắt đầu xoa dịu tim mình bằng việc yêu một người thì em lại không cam chịu, không chấp nhận và bằng mọi giá phải phá vỡ cái tình yêu mới chớm nở ấy
Video đang HOT
Em có mệt mỏi không khi cứ phải tỏ ra yếu đuối, mỏng manh, cô đơn và tội nghiệp trong mắt anh ấy, khi phải dùng quá khứ đã qua và nước mắt để níu giữ người em đã từng bỏ rơi? Có mệt mỏi không khi cứ phải cùng lúc một mình diễn hai vai, ngoài mặt thì em luôn nói “Chúc anh hạnh phúc”, tỏ ra mình cao thượng để rồi sau lưng lại cám dỗ, níu kéo anh ấy? Em làm thế, anh ấy có hạnh phúc nổi không? Em ở đâu khi anh ấy suy sụp, khi anh ấy gục ngã? Em ở đâu khi anh ấy cần em, cần tình yêu mà anh ấy bao bọc và bảo vệ mấy năm trời?
Con trai, nhất là với một người con trai nặng tình như anh ấy sẽ chẳng đủ tàn nhẫn đễ bỏ em lại bơ vơ và hạnh phúc với tình yêu mới, sẽ có lúc nhưng không phải lúc em không còn ai ở bên, em cô đơn rồi đủ các thứ mà em vẽ ra. Ngày trước xem phim, chị hay phát điên với những thằng bị mấy con giả tạo qua mắt nhưng giờ nếm trải thì mới thấy chỉ có đàn bà mới hiểu thấu được lòng dạ đàn bà. Đàn ông họ chỉ biết rằng những cô gái tỏ ra yếu đuối, mỏng manh, tội nghiệp thì luôn cần sự che chở…còn cô gái ngày ngày bên cạnh họ, luôn miệng nói rằng “em không sao” “em ổn” thì không…
Chị chẳng giành giật vì vốn dĩ tình yêu không phải thứ có thể cầm lấy, cất đi và cho vào tủ kính. Cứ cho là em hả hê vì nhận được sự quan tâm từ anh ấy, mấy câu hỏi thăm hay thương hại, cứ cho là em hài lòng với thành quả mà em dày công diễn xuất mới có được, nhưng em à…chẳng có chiếc mặt nạ nào bao bọc được khuôn mặt em vĩnh viễn đâu, và cũng chẳng có sự giả tạo nào che đậy được sự ích kỉ, tham lam của em mãi được.
Có thể trước đây em với anh ấy đã từng yêu nhau thắm thiết, nếu có ai xuất hiện người đó sẽ là kẻ thứ ba…nhưng bây giờ bên anh ấy đã có cô gái khác, họ yêu thương nhau, trân trọng nhau…nếu em cố tình xen vào giữa thì em chính là kẻ thứ ba….không phải kẻ thứ ba nào cũng đáng ghét nhưng kẻ thứ ba nào cũng đáng thương và tội nghiệp.
Theo Eva
Chỉ chân thành thôi không bao giờ đủ cho một kẻ quá tham lam...
Làm đàn ông khác đàn bà ở chỗ, họ muốn làm gì thì làm không ai ngăn cấm được họ cả. Vậy hà cớ gì mà phải cai thuốc, cai rượu rồi đến sau cùng buồn sầu ủ dột lại tìm đến nó để giải khuây?
Ảnh minh họa
Lại một đêm nữa tôi thức trắng vì những điều tôi cho đi, những gì mà tôi cảm thấy bản thân thật sự nghiêm khắc với chính mình. Những gì mà tôi cho đi nhận lại chỉ là con số không, họ ở cạnh tôi, bên tôi, rồi tất cả cũng chỉ dừng lại ở câu em xin lỗi và cự tuyệt mọi thứ tôi chân thành mà trao đi.
Ừ thì người tôi yêu có quyền thật đấy, nhưng ít nhất cái tiếng nói nơi tôi chẳng ai chịu thừa nhận nó là thật, là từ sâu trong đáy lòng tôi mà ra.
Rồi tôi nhận ra, cứ chân thành thôi là không bao giờ đủ cho một kẻ quá tham lam. Một kẻ chỉ biết lấy trái tim nơi này trao tặng cho một nơi khác ko phải là tôi. Nhiều đêm một thằng đàn ông tự kiểm điểm lại tất cả những gì nó có, nó không đủ hiểu nhưng nó biết rằng từng ấy ngày qua nước mắt của chính nó đã làm mờ đi sự tin yêu với những người xung quanh.
Là đàn ông thì khóc lóc ỉ ôi để làm gì, để cho đàn bà nó nhổ vào mặt nó coi mình chẳng ra cái gì chắc. Yếu lòng thì khóc, nhưng không phải lúc nào cũng thế được, điếu thuốc có, sao phải sướt mướt cho phí phạm làm gì. Khói thuốc cay nhưng ko làm khoé mắt đổ lệ, ưu tư sẽ theo làn khói trắng mà tan biến thôi, tội gì phải đổ lệ khi người nhìn ta mà chẳng thấu nổi một giọt.
Làm đàn ông khác đàn bà ở chỗ, họ muốn làm gì thì làm không ai ngăn cấm được họ cả. Vậy há cớ gì mà phải cai thuốc, cai rượu rồi đến sau cùng buồn sầu ủ dột lại tìm đến nó để giải khuây. Thật đáng buồn cho những kẻ ko biết thế nào là phải là trái "cứ đâm đầu vào tường rồi tự than trách tại cái tường nó làm tôi đau." Sao ko thử nghĩ nếu anh ko làm thì cái tường nó có ảnh hưởng gì đến đầu a đâu mà đau"
Thời gian ko trả lời bất kì điều gì hết, con người ta chỉ áp đặt cho nó cái gọi là "chuyện gì đến sẽ đến", "thời gian sẽ chữa lành này nọ"... Vậy nhìn xem, chỉ có bạn thich dậm chân tại chỗ nên mới dựa dẫm vào thời gian thôi. Còn tôi, tôi biết bản thân nên làm gì và phải tiến bước ra làm sao. Cho nên cái kiểu áp đặt thời gian trong tôi chẳng bao giờ có thể tồn tại..
Theo blogtamsu
Có khi nào anh thấy nhớ em? Dẫu biết là chẳng bao giờ có thể chạm đến trái tim anh những vẫn cứ mong chờ, vẫn không ngừng hi vọng một ngày nào đó anh mở rộng con tim mình để đón nhận em. Em luôn tự hỏi đã có lúc nào đó anh nghĩ hay nhớ đến em dù chỉ một chút nhỏ nhoi hay không? Có lẻ là...